“Hóa ra ngươi cũng biết mình lấy vị trí các chủ danh không chánh, ngôn không thuận” Hoa Tương Dung vẫn còn cười hì hì như trước, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hành động của Hạ Cô Phong, không hề thả lỏng.
“Hừ, chẳng lẽ ngươi sẽ lấy được vị trí các chủ danh chính ngôn thuận? Hai ta dù gì cũng là bên tám lạng người nửa cân thôi, đừng ai coi thường ai.”
“Ta sao dám xem thường Hạ các chủ? Hạ các chủ chẳng những thành công lật đổ ta, còn luyện được bí tịch thần công của Triêu Thiên Các, có thể nói là vô địch thiên hạ. Cho nên, ta rất muốn lĩnh giáo một chút uy lực thần công xem thế nào. Được chứ, Hạ các chủ?” Hoa Tương Dung nhẹ nhàng quơ quơ trường kiếm trong tay.
Thấy Hoa Tương Dung thật sự muốn tỷ thí quyền cước công phu với hắn, trong lòng Hạ Cô Phong càng thêm nghi ngờ. Hắn luyện thần công, luyện khí rồi luyện kiếm, tuy có chút trở ngại trước mắt, nhưng nội lực tăng vọt là sự thật.
Ngược lại với Hoa Tương Dung, kiếm thuật tàn độc vốn là sở trường của hắn, về phần nội lực, dù có khôi phục cũng không thể so với thần công bí tịch cả trăm năm. Bỏ dài lấy ngắn, chỗ dựa của hắn rốt cuộc là cái gì? Là vũ khí bí mật, hay là biết được bí mật của mình?
Không! Chuyện đó là không thể! Hạ Cô Phong rùng mình một cái, bí mật này hắn không nói cho bất kì ai biết, kể cả Ngọc Liên Hoàn, Hoa Tương Dung chưa từng luyện loại công pháp này, cũng không thể biết được.
Trong lòng Hạ Cô Phong ước chừng, mặc kệ Hoa Tương Dung muốn chơi hoa chiêu gì, chỉ cần mình có thể dựa vào thần công này nhanh chóng ngăn hắn thì không có gì đáng sợ nữa. Hừ, hắn cũng không phải là tên ngốc thích làm anh hùng, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ cầm trường kiếm đâm thẳng vào ngực Hoa Tương Dung.
“Nếu Hoa các chủ một lòng muốn lĩnh giáo một chút uy lực thần công, ta đây hiển nhiên cung kính không bằng tuân mệnh rồi.” Hạ Cô Phong bước xuống giường hàn ngọc, chắp tay như đang ở đài luận võ.
Đột nhiên, trường kiếm trong tay Hoa Tương Dung như lưỡi rắn độc phóng ra đâm thẳng tới. Hạ Cô Phong cũng ngờ tới hắn sẽ đánh lén, nhưng lại không ngờ hắn sẽ dùng kiếm, tránh né có chút khó khăn, đồng thời thẹn quá hóa giận kêu lên: “Không phải ngươi nói không dùng kiếm sao?”
“Ha ha, nói vậy ngươi cũng tin à! Hạ Cô Phong, ngươi quên ta là một sát thủ sao, sát thủ sẽ không bỏ qua cách giết người hiệu quả nhất.”
Hoa Tương Dung nói giỡn như thế nhưng trường kiếm cũng không thư giãn, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của Hạ Cô Phong. May mà Hạ Cô Phong tu luyện thần công hậu thân rất vững chắc và nhanh nhẹn nên đều né được hết, chỉ là hắn càng ngày càng cách xa trường kiếm của mình.
“Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi!” Hạ Cô Phong sau khi mắng một câu cũng im lìm, Triêu Thiên Các không phải là nơi làm ra những tên tiểu nhân hèn hạ sao?
Hắn bình tâm lại, chuyên tâm đối phó với trường kiếm của Hoa Tương Dung. Chỉ thấy ngón tay của hắn hơi vểnh như cánh hoa lan, lại như cầm một cái kim thêu, đột nhiên đâm vào bàn tay đang cầm kiếm của Hoa Tương Dung.
Hoa Tương Dung cảm thấy một nguồn sức mạnh vô hình đánh vào, cổ tay như thật sự bị kim châm vào, đau đớn vô cùng, không khỏi thầm nghĩ: công pháp này quả thật lợi hại, may mình đã âm thầm giở trò.
Hắn thuận thế ném trường kiếm về phía Hạ Cô Phong, sau đó thừa lúc Hạ Cô Phong nghiêng người, tay trái vươn tới bắt cổ tay phải của Hạ Cô Phong.
Trong lòng Hạ Cô Phong cười thầm, hóa ra Hoa Tương Dung thật đúng là muốn so quyền cước công phu với hắn. Vì vậy, hắn vẫn như cũ dùng tay phải như hoa lan nở chứa sức mạnh ẩn quăng tay trái của Hoa Tương Dung đi, tay trái như hoa lan kia nhắm thẳng vào mặt của Hoa Tương Dung.
Hoa Tương Dung né mặt lên, hai gò má như ngọc kia xuất hiện hai vệt máu thật dài. Nhưng Hạ Cô Phong không ngờ rằng tay trái của Hoa Tương Dung là chiêu giả, chiêu thật là tay phải, chưởng phong ào ào đánh mạnh một chưởng lên trước ngực Hạ Cô Phong.
Hạ Cô Phong lại càng hoảng sợ, không thể ngờ nội lực của Hoa Tương Dung lại mạnh hơn của hắn, nhanh chóng thu tay phải lại, ngừng Lan Hoa Chỉ, cũng đánh một chưởng ra—hắn không tin nội lực của Hoa Tương Dung có thể mạnh hơn thần công của hắn.
Hai chưởng đụng nhau, Hạ Cô Phong lại phát hiện một chưởng nhìn như hung mãnh của Hoa Tương Dung kia thật ra lại nhẹ như bông, lúc nãy như rất mạnh nhưng nội lực lại đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Hắn muốn làm gì? Không sợ bị nội lực của ta làm bị thương sao? Trong lòng Hạ Cô Phong nghi hoặc, nhưng lại nắm cơ hội bành trướng nội lực trong lòng bàn tay của mình.
“Ah! Chuyện gì thế này?” Hạ Cô Phong thấp giọng hô lên một tiếng, Hoa Tương Dung không bị đánh bay bởi nội lực của hắn như trong tưởng tượng, ngược lại nội lực mình đẩy ra lại như đá chìm đáy biển biến mất không thấy dạng, sức mạnh trong cơ thể như Giang Hà* nhập biển, không tự chủ được mà lao ra ngoài theo chưởng lực trong tay.
*Giang Hà: Sông Trường Giang và sông Hoàng Hà của Trung Quốc
Hạ Cô Phong muốn rút tay mình lại, nhưng lại phát hiện bàn tay của mình như dính trên tay của Hoa Tương Dung, không thể di chuyển, cũng không thể ngăn nội lực chạy ra, trong lòng khẩn trương, kêu lên: “Mau thả tay!”
Hoa Tương Dung vui sướng nở nụ cười, “Ha ha, câu này của Hạ các chủ thật mắc cười, chẳng lẽ ta không để ngươi thả tay ra sao?”
“Ngươi, ngươi đang hấp thụ nội lực của ta? Ngươi, yêu pháp gì thế này?” Sắc mặt của Hạ Cô Phong đại biến, nội lực xối mòn và kinh hoảng trong lòng khiến hắn thoạt nhìn không giống vị các chủ của Triêu Thiên Các vừa mới mãn nguyện thỏa thuê kia.
Hoa Tương Dung càng cười tươi hơn, “Yêu pháp? Hạ các chủ, cái này là Bắc Minh Thần Công của Triêu Thiên Các được truyền xuống từ trăm năm nay, sao lại là yêu pháp được chứ? Nếu so sánh, cái ngươi luyện mới giống yêu pháp.”
“Ngươi nói bậy! Không có.. Không có…” Thân thể Hạ Cô Phong càng ngày càng trống rỗng, ngay cả nói chuyện cũng không có sức.
“Đồ ngốc, ngươi đương nhiên sẽ không biết Triêu Thiên Các thật ra có hai bộ bí tịch. Lúc trước Trương Phàm cái gì cũng nói cho ta biết để ta có cơ hội diệt trừ hắn, sao ta lại có thể phạm cùng một sai lầm được chứ? Chuyện Ngọc Liên Hoàn nói cho ngươi đều là thứ ta muốn ngươi biết, công pháp đưa cho ngươi cũng là thứ ta muốn cho ngươi.” Hoa Tương Dung khinh miệt cười.
“Vì sao?”
“Tại sao phải cho ngươi? Sao lúc đó không tự mình luyện? Vì tu luyện hai bộ công pháp này có một điều kiện cực kì khó khăn, muốn luyện Bắc Minh Thần Công nhất định phải bỏ đi nội lực vốn có của mình, cho nên ta vẫn không thể hạ quyết tâm được, nhưng ngươi và Ngọc Liên Hoàn đã cho ta đại ân. Hôm nay ta chẳng những có thể hấp thu nội lực của người khác, còn có thể chuyển những nội lực này thành chân khí của Bắc Minh để sử dụng, lợi hại hơn trước kia gấp trăm lần. Còn chuyện cho ngươi một bộ, đương nhiên là vì muốn ngươi luyện nội lực thật mạnh, sau đó để cho ta hái nữa chứ. Ha ha!”
“Không, không thể nào…” Sắc mặt Hạ Cô Phong tái nhợt, lắc đầu trong vô lực.
“Ngươi muốn nói công pháp của ngươi không có điều kiện khó khăn nào, luyện dễ dàng lắm? Ha ha, vậy ngươi có phát hiện nội lực của ngươi tuy tăng mạnh, nhưng lại kẹt trong chỗ này, không dựa vào chuyện hấp thu âm khí của giường hàn ngọc thì không thể duy trì. Hơn nữa, thân thể của ngươi cũng xảy ra chút thay đổi, nhưng nội lực của ngươi thì như thay đổi lại như không thay đổi gì, cũng kẹt ở trong luôn. Hạ các chủ, ngươi nói thử xem ngươi giờ vừa là nam nhân vừa là nữ nhân, hay không phải cái gì hết?”
“Ngươi!” Hạ Cô Phong bị Hoa Tương Dung vạch trần bí mật sâu kín nhất, đột nhiên nổi giận, nhưng đây cũng chỉ là chút nội lực cuối cùng tuôn ra mạnh mẽ, nhưng rất nhanh, hắn trút hết sức lực, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Hoa Tương Dung thu tay lại, lạnh lùng nhìn Hạ Cô Phong nằm trên mặt đất, “Thật ra, theo ghi chép, nếu bộ công pháp kia luyện thành công thì còn lợi hại hơn người luyện Bắc Minh Thần Công nữa, chỉ là trước khi luyện phải làm một chuyện. Chuyện này nói dễ thì rất dễ, nói khó thì cũng rất khó, cho nên ta không làm.”
Hoa Tương Dung cúi đầu, nói nhỏ một câu với Hạ Cô Phong, trong mắt Hạ Cô Phong lập tức bắn ra tia ác độc.
Nhưng lúc này hắn không thể tạo ra nguy hiểm gì cho Hoa Tương Dung nữa, cho nên Hoa Tương Dung chỉ cười nhẹ nhàng, “Giờ Hạ các chủ sợ khó tự mình giương đao rồi, không bằng để ta làm giúp ngươi, sau đó, Hạ các chủ nhất định sẽ tu luyện thần công thành công, vô địch thiên hạ.”
Chỉ là, người vô địch thiên hạ xuống địa ngục rồi thì làm được gì nữa?
“Á!!” Trong mật thất vang lên một tiếng hét thảm, đáng tiếc không ai nghe được.
“Ngươi nói ngươi lạc mất bọn họ rồi hả?” Kim Đao Sai trầm mặt, dù là chuyện Thừa Thiên Môn dẫn đầu bạch đạo võ lâm tấn công áp đảo Triêu Thiên Các cũng không thể làm hắn vui trở lại.
Đinh Lý, vốn tên là Lý Đinh, vẻ mặt đau khổ, “Hai người họ chạy trốn nhanh quá, trước mặt hai vị đường chủ của Triêu Thiên Các nên ta không thể nói thật.”
“Vậy sao lúc ngươi vào nhà tù không nói cho họ biết?”
“Ta nói rồi mà, nhưng Đường lão bản không tin, còn đập lại cho ta một đấm…” Lý Đinh quá oan ức, trên cổ còn đau lắm đấy.
“Tín vật ta đưa cho ngươi đâu?” Tín vật kia Đường Đa Lệnh có thể không nhận ra, nhưng Phương Ninh chắc chắn sẽ nhận ra.
“À, chưa kịp…” Thật ra Lý Đinh không định cầm tín vật, theo suy nghĩ của hắn, Đường lão bản nhu nhược bị huynh trưởng của hắn đánh một cái là ngã kia chắc sẽ thật cao hứng khi thấy có người tới cứu mình mới đúng, đâu nghĩ tới chuyện y sẽ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đương nhiên, dù lúc ấy hắn có đưa tín vật ra, Đường Đa Lệnh bị tiểu nhân lừa gạt nhiều quá rồi cũng sẽ không tin, vì y tin trong âm mưu của kẻ xấu thì thứ gì cũng có thể làm giả—ngay cả chứng cứ của CIA còn có thể làm giả được, huống chi là một cái tín vật của Thừa Thiên Môn?
“Ngươi đó… Thật là chuyện thành không có chuyện bại có thừa!” Kim Đao Sai vừa vội vừa tức, nếu Đường Đa Lệnh và Phương Ninh lại rơi vào tay kẻ địch thì kế hoạch hôm nay cũng coi như thất bại. Nếu Hoa Tương Dung nhịn không được trở nên hung ác, hắn nên làm gì đây? Nếu A Đường thật sự gặp chuyện gì bất trắc, thì hắn phải làm sao?
Lý Đinh không dám có chút oán trách nào với lão đại, đành phải không cam lòng quăng 1 ánh mắt tới Triệu Ất. Hắn ẩn náu trong Triêu Thiên Các nửa năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao mà, sao có thể nói hắn chuyện thành không có chuyện bại có thừa chứ? Hừ, chuyện này có muốn trách cũng phải trách tên Đường lão bản quái lạ không có lương tâm kia.
“A Đường, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Phương Ninh đã nhanh chóng đứng thẳng thành cột điện, đương nhiên, nàng không biết cột điện là cái gì.
“Hình như có tiếng gì đó ồn ào, là tiếng đùa giỡn thì phải.” Đường Đa Lệnh cẩn thận nghe ngóng. đáng tiếc ở đây đúng là rất xa, nghe không rõ lắm.
“Người của Triêu Thiên Các đang làm gì thế? Vẫn còn hơn nửa đêm mà.” Phương Ninh nhịn không được ngáp một cái.
Đường Đa Lệnh cũng bồn chồn, là vì đang tìm kiếm bọn họ mà ồn ào, hay là tiết mục chó cắn chó của ba vị đường chủ kia thăng cấp rồi?
“A Đường, chúng ta đi xem một chút đi.” Phương Ninh thật bứt rứt lắm rồi.
Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, “Ta ra ngoài xem, ngươi ở đây nhé.” Ở đây mãi mà không xảy ra chuyện nguy hiểm gì, xem ra ở đây thật là một chỗ ẩn thân an toàn.
“Nhưng mà..”
“Chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cẩn thận một chút thì tốt hơn, ít nhất phải chắc chắn có một người an toàn, nếu không tìm được người tới cứu cũng không cứu được gì.”
“Ừm, vậy thôi.” Đi qua đi lại lâu thế rồi, Phương Ninh thật ra cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa biết thân thủ của mình thật không giúp được gì, đành phải đáp ứng.
“Nhớ rõ, không được đi đâu, không được đụng vào cái gì hết.” Đường Đa Lệnh trước khi đi vẫn cố ý nhắc nhở, hắn không muốn khi trở về lại phát hiện một nữ cương thi.
“Biết rồi..” Phương Ninh thấy mình như trở lại thời gian bị vú em ôm trong ngực.