“Là Hạ Cô Phong âm thầm phái người đi thu thập tung tích của các chủ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn…. A, môn chủ, ngài hoài nghi…”
“Tin tức cuối cùng có liên quan với hai người kia là gì?”
“Hơn nửa năm trước, ở trấn Hạnh Lâm, họ bị Hạ Cô Phong đặt bẫy bao vây để tiêu diệt, nhưng nhờ trong phòng có mật đạo mà thoát được, sau này thì không có tin tức gì nữa.”
“Một A Hoa, một A Ngọc, thời gian cũng đúng lúc, trùng hợp này thật đúng là trùng hợp.”
“Nhưng hai người kia là kẻ thù mà, hơn nữa nghe nói trước đó Hoa Tương Dung đã bị Ngọc Liên Hoàn tính kế, nội lực mất hết…” Nhị lão bản Hoa các chủ kia hình như cũng không mất hết nội lực. Triệu Ất không khỏi lo lắng, môn chủ có phải bị tình cảm đánh cho choáng váng đầu luôn không.
“Là kẻ thù của nhau thì sao? Đừng quên bọn họ lúc này còn có một kẻ địch chung nữa, tạm thời cũng có thể chung sống hòa bình với nhau. Chỉ là, A Đường có chuyện gì? Sao hắn phải giấu diếm giùm cho bọn họ?”
“Đường lão bản có phải bị bọn họ ép, nên mới không thể không làm việc cho bọn họ?” Cái này rất phù hợp với phong cách làm việc của Triêu Thiên Các.
Kim Đao Sai cười lạnh nói: “Ngươi đã gặp người nào bị ép buộc mà luôn mong muốn hầm móng heo cho người ép buộc hắn chưa? Bọn họ thậm chí còn….”
“À….”
Đương nhiên, có lẽ ngay từ đầu A Đường bị hai tên bắt cóc này dùng vũ lực cưỡng ép, nhưng sau này bị bọn họ dùng sắc đẹp mê hoặc, nên mới cam tâm tình nguyện cấu kết với bọn họ làm chuyện xấu. Bất quả, khả năng lớn hơn là…
“Lúc bọn họ biến mất ở trấn Hạnh Lâm có người thứ ba ở đó không?” Kim Đao Sai trầm tư một lúc, lại hỏi.
Triệu Ất nhớ kĩ một lần nữa, khẽ kêu một tiếng: “Có! Lúc đó còn một ám vệ của Hoa Tương Dung, đến Triêu Thiên Các ám sát không thành công còn bị bắt làm tù binh, sau này Ngọc Liên Hoàn đã lợi dụng hắn để tìm chỗ ẩn thân của Hoa Tương Dung. Lúc sau, ba người bọn họ bị nhốt cùng với nhau, sau đó cũng biến mất cùng nhau.”
Thế nhưng, rất khó liên tưởng Đường lão bản và một ám vệ với nhau.
“Ám vệ?” Kim Đao Sai do dự, bề ngoài của Đường Đa Lệnh thoạt nhìn cũng như một ám vệ, nhưng làm sao lại có một ám vệ mềm lòng như y, còn thích làm nội trợ nữa chứ?
“Ngươi bảo gián điệp tra kĩ thêm một chút, ám vệ kia tên là gì, có đặc điểm như thế nào.”
“Vâng.” Triệu Ất đáp nhanh nhẹn, gọn gàng, nếu hai người trẻ tuổi trốn trong Đoạn Bối Sơn thật sự là Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, chuyện đó đúng là một chuyện lớn với Thừa Thiên Môn.
“Chuyện này ban đầu đừng nói cho Lý Giáp biết.” Kim Đao Sai lại dặn dò một câu.
“Môn chủ, ngài vẫn còn giận Lý đường chủ sao?”
“Ai, ta không tức giận, chỉ là lúc này hắn lỗ mãng quá, lại có thù với Đoạn Bối Sơn, ta sợ hắn lại thiếu kiên nhẫn. Dù hai người kia có phải là Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn hay không, để lộ tiếng gió trước cũng không tốt.”
“Môn chủ thật biết suy nghĩ.” Triệu Ất nhớ tới chuyện Lý Giáp cực kì bất mãn với hai “sư đệ” kia, không thể không đồng ý với quyết định của Kim Đao Sai.
“Môn chủ! Môn chủ!” Tùy tùng thiếp thân của Kim Đao Sai đột nhiên vội vàng chạy tới, gọi to.
“Chuyện gì mà la hoảng lên như thế?” Kim Đao Sai bất mãn hỏi.
Tùy tùng hơi trấn định một chút, “Môn chủ, Lý đường chủ nhảy cầu rồi!”
Kim Đao Sai và Triệu Ất thất kinh, Lý Giáp sao đột nhiên nhảy cầu?
Sau nửa canh giờ, Triệu Ất ngồi bên giường Lý Giáp, nghe nam nhân bọc kín người bằng chăn kia vừa hắt xì vừa khóc lóc kể lể.
“Mấy tên khốn hèn hạ vô sỉ kia, dám hạ dược lên người lão tử! Ngày mai ta sẽ đi làm thịt bọn hắn!” Lý Giáp nằm sấp như trước, vết thương trên mông chưa kịp lành, lại ngâm nước lạnh, khiến đau càng thêm đau.
“Ngươi xác định sư đệ của Đường lão bản hạ độc ngươi?”
“Không phải hai tên khốn kia còn có thể là ai? Nhất là cái tên khốn vỗ một cái lên người của ta, rất có thể là lúc ta tới gặp bọn họ.” Lý Giáp nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng không chạm qua cái gì, cũng không ăn cái gì, chỉ có một chưởng kia của Đường Tam lão bản là khả nghi nhất.
“Nhưng lúc ấy ngươi cũng không phát hiện mà…” Triệu Ất cảm giác đầu mình đau nhói.
“Ta sao nghĩ được bọn họ bụng dạ khó lường như thế!” Lý Giáp vỗ ván giường kêu, “Hai nước đánh nhau còn không chém sứ giả, ta rõ ràng là đi nhận lỗi, bọn họ còn dám hạ dược! Hơn nữa còn dùng thủ đoạn hạ lưu hèn hạ như thế!”
Triệu Ất nghĩ thầm: “Ngươi hạ dược lên người trong lòng của người ta, người ta chỉ gậy ông đập lưng ông với ngươi mà thôi, hèn hạ hạ lưu gì chứ?”
Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại, Lý Giáp vì dược tính phát giác nên không thể không nhảy xuống nước ở ven đường, vì thế liền bị tưởng nhầm là vì bị phạt nên nghĩ quẩn nhảy cầu tự vận, lý do thực sự này dù có giải thích hay không cũng là một chuyện xấu hổ, cũng khó trách hắn tức giận như thế.
“Lão Triệu, ngày mai ngươi theo giúp ta đi, nhất định phải cho hai thằng súc sinh đó một bài học!” Lý Giáp nghĩ tới vô số người đã thấy trò hề của mình, lại có hàng tá người nghe tới tai nạn đầy xấu hổ này của mình, trong lòng còn đau hơn bờ mông trúng mười mấy đại bản.
Triệu Ất lại lắc đầu, “Ngày mai ngươi trung thực nằm lỳ trên giường đi, không được đi đâu hết.”
Lý Giáp nghĩ nghĩ, “Được, chờ mấy vết thương của ta lành hẳn rồi đi xử bọn hắn.”
“Vết thương lành cũng không được.” Triệu Ất lại lắc đầu.
“Lão Triệu, ngươi…” Lý Giáp nhìn hầm hầm Triệu Ất, người này còn là huynh đệ của hắn nữa hay không vậy?
“Giáo huấn lần này còn chưa đủ sao? Ngươi đừng có đi trêu chọc Đường lão bản bên kia nữa, làm ra chuyện ầm ĩ, kết quả chắc không chỉ có 50 đại bản không thôi đâu.” Triệu Ất cũng không quên dặn dò của Kim Đao Sai.
Lý Giáp cắn răng: “Chẳng lẽ ta cứ vô duyên vô cớ để bọn họ khi dễ như vậy sao? Dù gì ta cũng là đường chủ của Thừa Thiên Môn mà.”
Triệu Ất đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, “Ta khuyên ngươi vẫn nên dừng ở đây đi. Về phần có phải để bọn hắn vô duyên vô cớ khi dễ hay không, còn phải xem sau này thế nào…”
Lý Giáp sững sờ, “Có ý gì?”
“Ngươi cũng đừng quan tâm, an tâm dưỡng thương thế của mình đi. Môn chủ có việc muốn ta xử lý, ta đi trước đây.” Nếu thật là hai người kia, thì thù của Lý Giáp đương nhiên sẽ được tự động báo, nhưng nếu như không phải, chuyện đó cũng chỉ có thể xem như là lấy một trả một thôi.
Dù Kim Đao Sai đã sinh ra hoài nghi với huynh đệ Đường gia, nhưng hắn vẫn nói được làm được, không để cho Phương gia gây phiền toái tới Đoạn Bối Sơn. Ba người Đường Đa Lệnh vẫn tiếp tục sống cuộc sống yên bình thường ngày —- ít nhất là bề ngoài vẫn có vẻ yên bình.
Một hôm lúc hoàng hôn, Đường Đa Lệnh đã thanh toán xong sổ sách với hàng thịt, lúc đi trở về, lại phát hiện sau lưng có thêm một cái đuôi.
“Các ngươi muốn gì?” Y quay đầu lại, không có chút khí lực nào nói với hai người sau lưng. Y sinh ra cũng rất bình thường, cũng không phải là đại phú hào gì, sao lại khiến người ta chú ý thế chứ?
“Đường lão bản, xin đừng hiểu lầm, chủ nhân nhà ta có việc muốn nói với ngài, kính xin ngài đi với chúng ta một chuyến.” Hai người kia trái lại vô cùng khách khí.
“Sao lại tới nữa vậy? Các ngươi có phiền hay không! Lần này lại là đường chủ nào đó nữa hả? Lý đường chủ hay là Triệu đường chủ?” Tuy hai người kia nhìn rất lạ, nhưng trực giác của Đường Đa Lệnh vẫn nhận ra bọn họ đến cùng một chỗ với nhóm người lần trước.
Hai người kia biến sắc, lúc này, lại có một thanh âm vang lên, “Đường lão bản, đúng là Triệu mỗ cho mời, bất quá chỉ thực sự muốn nói chuyện với ngươi, không có ác ý.”
Đường Đa Lệnh kinh ngạc nhìn người đang đi tới, lúc này y cố tình đưa lưng về phía vách tường, tránh cho chuyện bị người ta đánh lén sau lưng lại tái diễn lần nữa, nhưng chuyện nhìn thấy người này còn khiến y kinh ngạc hơn chuyện bị người ta đánh lén.
“Triệu đường chủ, ngươi muốn làm gì?” Lúc nãy y chỉ thuận miệng nói, nhưng không nghĩ tới Triệu Ất thoạt nhìn trầm mặc ít nói như vậy cũng làm những hành động ép bức người lương thiện như Lý Giáp.
“Đường lão bản yên tâm, Triệu mỗ chỉ vì nghe nói vài chuyện gần đây, có chút nghi hoặc, nên muốn mời Đường lão bản giải thích những nghi ngờ đó.”
Đường Đa Lệnh nở nụ cười, “Lời này của Triệu đường chủ thật buồn cười, ta có thể giải thích nghi ngờ gì với ngươi chứ? Trừ phi Triệu đường chủ muốn học cách gói vằn thắn.”
Trong đầu của Đường Đa Lệnh nhanh chóng động não, nhớ lại gần đây hai tên tiểu tử kia có liên quan gì tới Thừa Thiên Môn không. Nhưng ngoại trừ bắt cóc Phương Ninh và hạ dược Lý Giáp ra, hai người kia cả cửa cũng không ra mà. Nếu Triệu Ất muốn báo thù những chuyện trước kia, hình như cũng quá muộn.
“Đường lão bản…”
“Đa tạ lòng tốt của Triệu đường chủ, nhưng ta thật sự không nghĩ ra có thể giải thích được nghi hoặc nào cho ngươi, vẫn là không nên làm chậm chính sự của Triệu đường chủ thì tốt hơn.” Đường Đa Lệnh quyết đoán khoát tay chặn lại, “Ta nhớ Kim môn chủ đã từng nói, sẽ không cho người nào của Thừa Thiên Môn tới quấy rầy ta, Triệu đường chủ nên biết chứ.”
“Đường lão bản…”
“Triệu đường chủ không cần nói nữa, ta sẽ không đi với các người đâu! Thật xin lỗi, ta muốn về nhà nấu cơm, xin cáo từ!”
Mọi chuyện chỉ có thể có một không thể có hai, y lúc trước nể mặt Kim Đao Sai nên không truy cứu, cũng không có nghĩa là y đáng phải chịu khi dễ của Thừa Thiên Môn. Mặc cho Triệu Ất dựa trên danh nghĩa gỉ, y cũng sẽ không đi theo bọn họ —- có càng nhiều gút mắc với Thừa Thiên Môn càng nguy hiểm.
“A Đường, thật ra là do ta muốn gặp ngươi.” Lại một thanh âm nữa vang lên.
Kim Đao Sai đã lâu không gặp chậm rãi đi ra từ chỗ bí mật, đi tới trước mặt Đường Đa Lệnh.
“Kim đại ca, sao lại là ngươi? Ngươi muốn…”
“A Đường, ta thật sự có việc muốn nói với ngươi.”
“A, chuyện gì?” Nếu Kim Đao Sai tự ra mặt, vậy thì thật sự là có chuyện, chứ không phải là muốn trói y lại rồi làm chuyện xấu.
Kim Đao Sai nhàn nhạt cười cười, “Nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta đổi chỗ đi.”
Đường Đa Lệnh không còn lựa chọn nào khác, đi theo Kim Đao Sai vào trong một trạch viện yên lặng. Trong viện tử này có một vườn hoa nhỏ xinh đẹp, chỗ nói chuyện là một cái đình nhỏ trong vười hoa, trên tòa núi giả bên cạnh còn có một thác nước.
Sau khi dâng trà, những người khác lui ra khỏi đình, chỉ còn hai người Kim Đao Sai và Đường Đa Lệnh, ngoại trừ tiếng thở của hai người cũng chỉ có thể nghe tiếng thác nước chảy.
Tình cảnh này khiến Đường Đa Lệnh nhớ lại cảnh trong các phim võ hiệp, những cảnh sắc xinh đẹp yên tĩnh thế này đều ẩn giấu rất nhiều sát cơ. Dù biết Kim Đao Sai không thể nào làm thế với y, nhưng trong lòng vẫn xuất hiện cảnh báo điềm xấu.
“Kim đại ca muốn nói chuyện gì với ta?” Nhìn Kim Đao Sai khoan thai lau ly trà, Đường Đa Lệnh rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.
“A Đường, hôm nay đại ca muốn nghe ngươi nói thật một lời.” Kim Đao Sai dừng lại động tác lau ly trà.
“Nói thật gì chứ?” Không phải là hỏi mình có thích hắn thật không chứ? Chuyện này sao trả lời hắn đây?
“Ngươi thật sự tên là Đường Đa Lệnh sao?”
“Đúng vậy. Cha đặt tên cho ta, viết cả lên sổ hộ khẩu, đã được chính phủ thừa nhận, chuyện này sao sai được?” Lớn như vậy rồi, Đường Đa Lệnh vẫn là lần đầu gặp một câu hỏi như vậy, trong lòng không vui, đồng thời cái ý niệm bất an đó càng ngày càng mạnh.
Kim Đao Sai rất rõ hàm nghĩa trong lời của Đường Đa Lệnh, cả cái vẻ oán khí này hắn cũng hiểu, nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Vậy hai sư đệ kia của ngươi cũng thật sự tên là Đường Đa Hoa và Đường Đa Ngọc sao? Tên của bọn họ cũng do lệnh tôn đặt sao?”
“…Kim đại ca, ngươi nói chỉ cần ta nói thật một câu thôi mà.”