” Trong sa mạc Mahler hoang vắng mờ mịt xinh đẹp, có một đám Thảo Nê Mã, bọn chúng hoạt bát thông minh, bọn chúng nghịch ngợm lanh lợi. Bọn chúng tự do tự tại sống trong sa mạc, bọn chúng kiên cường vượt qua hoàn cảnh gian khổ. . . . .”
Tra Chí Cực: “. . . . . .”
Tôi nâng tay che mặt.
Hình tượng của tôi trước mặt trai đẹp. . . . . . sụp đổ mất rồi. . . . . .
Anh ta khó khăn nói: “Hai ngày nay, sáng sớm mỗi ngày cái tấm thẻ này đều sẽ kêu, mà đã kêu là sẽ kêu hơn một canh giờ. . . . . . Chúng tôi không có cách nào khác, quá ồn ào, lại không thể đập nên. . . . . . Chỉ có thể đào hố chôn ở sau viện. Xin lỗi cô nương.”
Tôi nhìn di động, quả nhiên trên màn hình có đất. Lại nhìn anh ta, quả nhiên vô cùng tiều tụy, phía dưới mắt có hai quầng thâm thật to.
Tôi vội vã đoạt lại di động từ trong tay anh ta, hốt ha hốt hoảng tắt chuông báo. Lại nghe anh ta đột nhiên hỏi: “Thảo Nê Mã là cái gì?”
Tôi bị anh ta hỏi cứng lại. Hóa ra anh đẹp trai là người nguyên thủy. Lập tức chỉnh đốn lại suy nghĩ, kéo anh ta ngồi xuống bên cạnh bàn, thao thao bất tuyệt nói.
“Nói đến Thảo Nê Mã không thể không nhắc tới. . . . . .”
Tôi nói một hơi nửa giờ, Tra Chí Cực bị tôi dọa đến sửng sốt, bất chợt gật đầu thật mạnh. Tôi nói miệng khô lưỡi khô, rót cho mình chén nước.
Chỉ nghe anh ta thông hiểu đạo lí nói: “Cho nên nói, Thảo Nê Mã là một loại sinh vật rất hài hòa?”
Tôi phun nước trong miệng, vỗ vỗ vai anh ta.”Không sai, có ngộ tính!”
Tra Chí Cực hơi ngại ngùng, cười cười.
Tôi lại cúi đầu nghịch di động, định gửi tin nhắn cho tôi mẹ nói với bà là tôi vẫn ổn, đạo trường cũng tốt lắm, hơn nữa con rể của bà không chừng đã xuất hiện rồi.
Đã thấy trên màn hình hiện lên mấy chữ ‘Không có mạng’ chói lọi.
Tôi đứng lên đi đến trước cửa sổ, cầm di động quơ quơ, lắc lắc.”Tín hiệu chỗ mấy người không tốt. . . . . . Tôi thấy bên ngoài cửa lớn thật khí thế, sao phía sau lại vẫn là phòng cũ, bài trí cũng quá cổ, còn lớn như vậy, khu này chắc phải hơn mười vạn bình ấy nhỉ. . . . . . Tín hiệu còn không có. . . . . .”
Tra Chí Cực đỡ trán: “Cô nương, xin đừng nói những lời tôi nghe không hiểu nữa. . . . . . Còn có, có thể thỉnh giáo phương danh?”
“À, tôi tên Dương Quách. Dương trong Dương Quá, Quách trong Quách Tĩnh.”
Tôi lượn qua lượn lại trước cửa sổ một lúc lâu, di động vẫn không có tín hiệu. Tôi nhụt chí rồi.
“Dương Quá và Quách Tĩnh là ai?”
Khóe miệng tôi run rẩy, túm lấy hai vai của anh ta lắc lắc: “. . . . . . Anh là người tập võ cơ mà! Sao lại không biết Dương Quá Quách Tĩnh? Anh bạn à anh lớn lên thế nào vậy? Anh có tuổi thơ không thế? ! !”
Nói xong, tôi im lặng.
Bởi vì tôi đột nhiên có một ý nghĩ hoang đường vô cùng.
Không biết lò vi sóng, máy ép trái cây, không biết Dương Quá, Quách Tĩnh, Thảo Nê Mã, bảo di động tên là tấm thẻ phát sáng, lại không có tín hiệu. . . . . .
Trong lòng tôi lóe lên một dự cảm xấu.
Tôi ôm hi vọng cuối cùng, run rẩy túm lấy tay Tra Chí Cực bị lắc đến choáng váng đầu óc: “Xin hỏi, bây giờ là năm nào?”
Máy ép trái cây đỏ mặt, vội rút tay ra.
Sau đó, anh ta nói cho tôi.
———— Đường phân cách ————
Tôi cảm thấy mình sắp khóc.
Thật đấy.
Có ai phát hiện mình ngủ một giấc lại quay về thời đại không đèn điện không di động còn chưa có bồn cầu tự hoại mấy trăm năm trước lại có thể bình tĩnh được cơ chứ! ! !
Mà tôi là Dương Quách. Dương Quách tương lai võ nghệ cao cường, hành tẩu giang hồ, công danh chói lòa.
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tra Chí Cực rõ ràng cũng không phải người thường, có thể giả vờ như không thấy hành vi cổ quái cùng cảm xúc thay đổi liên xoành xoạch trong năm phút đồng hồ của tôi. Chỉ nói khi sư phụ cứu tôi về phát hiện tôi cốt cách thanh kỳ, tư chất tốt, là tài năng đáng được bồi dưỡng, quyết định thu tôi làm đồ đệ.
Khi đó tôi còn là thiếu nữ ngốc nghếch lại hồn nhiên, chỉ cảm thấy mình quả nhiên là kỳ tài võ học. Hơn nữa Tra Chí Cực nói tôi là đệ tử trực hệ của sư phụ, xếp thứ tư. Tôi cảm thấy cực kỳ vinh quang.
Sau này tôi mới biết được, đạo trường Kế Môn lúc đó tổng cộng chỉ có bốn đệ tử, hơn nữa sư phụ mang theo tâm trạng ‘cảm kích trời xanh’ ép tôi vào sư môn chỉ vì trấn áp đóa hoa duy nhất – Ngụy Ba Như.
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
Tra Chí Cực nói, sư phụ xuất môn mua đồ ăn, ngày mai sẽ tiếp kiến tôi, rồi sẽ tiến hành nghi thức bái sư.
Sáng hôm sau, tôi rửa mặt chải đầu xong định đi bái kiến sư phụ anh ta. Tra Chí Cực bảo tôi thức dậy phải đến điện Dục Đức, lại quên tôi vốn không biết đường. Tại nơi nhà cao cửa rộng đi tới đi lui tìm không thấy phương hướng.
Tôi lòng vòng dạo quanh, từ một cái sân xuyên đến một cái sân khác, lòng nóng như lửa đốt. Nhỡ sư phụ thấy tôi đến trễ, không cần tôi nữa thì làm sao bây giờ? Tra Chí Cực nói, sư phụ là cao nhân nổi tiếng nhất thời đại này, võ nghệ cao cường tài đức có thể khiến cát bay đá chạy trời đất mù mịt, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có lần sau!
Tôi bước đi như bay, trong lòng tiếp dùng thành ngữ loạn tùng phèo, cho đến khi đi qua một góc cửa đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Cửa hé mở, bên trong nhưng lại truyền đến tiếng cười duyên và rên rỉ của phụ nữ.
Trong lòng tôi có một vạn con thú hoang chạy qua. Ai mà thiếu đạo đức vậy! Ban ngày ban mặt chim chuột mà còn không đóng cửa! Làm người phải có da có mặt, người vô sỉ như vậy giống như đọc truyện không like không bình luận, sớm hay muộn gì cũng trung niên hói đầu, mua mì ăn liền không có gói gia vị! !
Nghĩ đến đây, tôi sớm đã quên béng chuyện bái sư, ôm tâm trạng đầy căm phẫn cần cù hiếu học tặc lưỡi tiến đến cạnh cửa nhìn vào trong.
Chỉ thấy trong phòng là một người người đàn ông, mặc một cái áo khoác loè loẹt. Trong lòng anh ta ôm một cô gái gợi cảm áo tụt xuống một nửa, anh ta đang hôn vào cổ cô ấy.
Người đàn ông mặt mày như họa, còn đẹp hơn cả cô gái kia. Nhìn dáng người căng đầy, gò má hoàn mỹ . . . . . . Tôi theo bản năng há to miệng, máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu.
Lại nghe cô gái run rẩy, hờn dỗi nói: “Gia thật xấu, thiếp, thiếp. . . . . . ngại mà.”
Tiếng nói ướt át khiến cả người tôi run lên.
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn. . . . . .” Trong miệng tôi niệm niệm nhẩm nhẩm, luống cuống tay chân định rời đi.
Nhưng không đợi tôi bước được nửa bước, trước mắt đã xuất hiện một bóng người nhanh như gió. Ngay sau đó, tôi bụng đau xót, giống như viên đạn pháo bay ra cửa, đập bộp xuống đất.
Hu hu. Một đạp này thật ác độc.
Xương sườn của tôi nhất định đã gãy rồi.
Tôi quay mặt nhìn vào trong viện, trong lòng ‘gió cuộn mây tuôn’ lửa giận như đốt.
Tên dê già chết tiệt, dám đá tôi?!!
Tôi vùng vẫy đứng lên, lấy từ trong lòng ra ra thần khí tùy thân mẹ tôi chuẩn bị cho tôi . . . . .bột hạt tiêu ngừa sói.
Không diệt được hắn cũng phun mù mắt chó của hắn!!
Tôi bày ra tư thế xung phong, định phá cửa vào báo thù, lại thấy người đàn ông kia chậm rãi từ trong nhà đi ra. Anh ta đi đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt lạnh như băng.
Chân tôi mềm nhũn lại ngồi phịch xuống.
Chỉ thấy anh ta mặc áo tơ mỏng sặc sỡ, cổ áo còn rộng mở lộ ra da thịt trước ngực như bạch ngọc.
Trong đình viện rợp bóng cây, ánh sáng xuyên qua tán cây rậm rạp mang theo những hạt bụi mịn quay cuồng bao phủ trên người anh ta. Tựa như giọt sương trên đóa hồng đỏ như lửa, chiếu rọi lên gương mặt như băng tuyết của anh ta.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn nhuận như ngọc của Tra Chí Cực, anh ta thanh nhã tuấn tú đầy sức sống, đôi mắt phượng hẹp dài xếch lên, lóng lánh như vì tinh tú.
Đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy Tiêu Long Vũ.
Sáng sớm, trong đình, quần áo sặc sỡ, dáng vẻ tiêu sái.
Nếu thật sự phải hình dung, cũng chỉ có tám chữ này “Tao nhã thanh mỹ, siêu phàm tuyệt tục” (Thấy tôi có văn hóa không? Có hay không?…)
Nếu bình thường trông thấy một người đàn ông tuyệt sắc nhường này tôi nhất định sẽ si mê ngây người ngay. Nhưng bây giờ người này lại đang nhìn tôi với ánh mắt sắc bén như kiếm, tôi đành miễn cưỡng đè nén chút tâm xuân nho nhỏ đang loạn nhịp xuống.
Đây là ánh mắt giết người.
Tôi ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy trong lòng run rẩy sợ hãi.
“Cô là ai?”
Tôi là ai?
Tôi lắp bắp nói: “Tôi . . . . . tôi là đệ tử hôm nay muốn gia nhập sư môn. . . .”
Nhưng một giây sau cổ tôi đã bị bàn tay lãnh lẽo của anh ta siết chặt. Một tay anh ta bóp chặt cổ tôi, một tay nhấc tôi từ trên mặt đất đứng lên.
“Nói.” Ngón tay của anh ta siết thật chặt, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Cô rốt cuộc là ai? Vào đây bằng cách nào?”
Tôi khó tin nhìn anh ta, hai chân đạp loạn trong không trung, cổ bị siết mức không nói được từ nào.
Tên dê già này muốn bóp chết tươi tôi sao?
Ở bên bờ sinh tử, đầu óc tôi lại bắt đầu nghĩ về cuộc sống thăng trầm đầy chông gai của mình trong mười lăm năm qua.
Hậu nhân đời sau khi nhắc đến tôi sẽ nói: “Ngày xưa, có một vị mỹ nữ tên là Dương Quách từ nhỏ đã là một kì tài võ học. Mấy trăm năm trước có một cao thủ võ học nổi danh nhất thiên hạ muốn thu nàng làm đồ đệ, dốc lòng đào tạo. . . . Đáng tiếc nàng còn chưa kịp bái người ấy làm sư phụ thì đã bị giết người diệt khẩu vì cái tội nhìn lén một tên dê già đang đùa giỡn phụ nữ.”
Thật bi tráng biết bao! Chan chứa đầy chí khí bi thương chưa làm được việc lớn đã hy sinh. Nhưng vì sao nghe lại đáng khinh đến như vậy. . . .
Ngay lúc nghĩ tới đây người kia đột nhiên lại buông lỏng tay ra. Tôi lập tức ngã xuống đất với tư thế chó đớp bùn. Tôi điên cuồng ho khan, vươn tay sờ cái cổ vừa bị bóp của mình, trên đó nhất định là có vết máu tụ rồi.
Lại thấy anh ta ngồi xổm xuống, tay nắm lấy quai hàm của tôi xoay trái xoay phải giống như đang kiểm ta một loại hàng hóa nào đó vậy.
Một lát sau anh ta mới lười biếng mở miệng: “A. Ta nhớ rồi. Muội chính là nha đầu mới tới mà Tra sư huynh nhắc đến? Tên gì ấy nhỉ…”
Một tay anh ta gõ nhẹ vào đầu mình, ngón tay trắng nõn thật xứng với cái trán như ngọc, đúng là kiều diễm không nói nên lời.
Tôi đang ngẩn người lại đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Anh ta kéo tôi lên, nhưng lần này thì mập mờ hơn, là ôm vào trong lòng, ngực dán ngực.
Mái tóc dài như thác nước của anh ta nửa che trước ngực, trong đôi mắt hẹp dài kia tràn đầy ý cười.
Tôi chỉ cảm thấy long trời lở đất.
Tôi bị anh ta ôm chặt vào lòng. Tuy không phải tim áp vào tim nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ kia.
Thình thịch, thình thịch.
Quả thực còn vang hơn tiếng chiêng trông Tra Chí Cực dùng để gọi tôi dậy sáng nay.
“Ta họ Tiêu, tên Long Vũ. Là nhị sư huynh của muội.”
Tiêu Long Vũ.
Tôi lặng lẽ nhẩm thầm tên anh ta trong lòng, chỉ cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi.
“Anh . . . . Anh tên Tiểu Long Nữ???