Gọi lâu cũng không có động tĩnh, anh ta nương theo ánh trăng đến gần, bỗng sợ tới mức lảo đảo, kêu thất thanh: “A Tâm! Tỷ làm sao vậy? Trúng độc à! Sao mặt lại xanh như vậy!”
Tôi đơ mặt mở mắt ra, nhìn tên quấy rối đang gào khóc chảy một đống nước mắt nước mũi lên đầu gối tôi.
. . . . . . Muốn lén đắp mặt nạ cũng không được. Biết vì sao tôi không cho đồ nhà quê này vào phòng không? Sợ anh tóc dài kiến thức ngắn chuyện bé xé ra to, đúng là xấu hổ chết mất!
Tôi hừ hừ hai tiếng, lau sạch mặt nạ dưa chuột đi, xách Tiêu Long Vũ về phòng anh ta, cởi sạch ném lên giường.
“A Tâm.” Anh ta ngoan ngoãn nằm trên giường, trùm chăn như kén tằm không nhúc nhích, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, đôi mắt sáng cứ nhấp nháy.
“Cái gì?”
Anh ta dịch vào trong, nhấc một góc chăn lên, vỗ vỗ: “Tiểu Vũ ở một mình rất sợ, đêm nay A Tâm nói chuyện với Tiểu Vũ, được không?”
Tôi cười với anh ta, sập mạnh cửa đi ra ngoài.
Hừ. Giả vờ ngây thơ là chiêu thằng nhóc con này thành thạo nhất, trước đây tôi đã ăn oan quả lừa mấy lần rồi. . . . .
Khi về phòng, trong phòng đã có người rồi. Vừa nhìn thấy áo trắng phất phơ, vẻ hung dữ trong tôi bỗng tan thành mây khói, lập tức đứng nghiêm, suýt thì gào lên: “Chào thủ trưởng!”
Đỗ Phương rất bình tĩnh nhìn tôi. Tôi bị nhìn chằm chằm mà hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
May mà hôm nay không phải ngày trăng tròn, nếu không chắc hóa sói mất. . . . . .
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm lê bước đến gần anh ta, kéo tay áo anh ta. Đỗ Phương hừ lạnh một tiếng, xoay người để lại cái gáy cho tôi.
“Sư hổ . . . . . .” Chọc chọc.
Bóng lưng thâm trầm của Đỗ Phương lùi lại, tỏ vẻ bất mãn.
“Sư hổ con sai rồi. Tôn Tường Minh viết thư cho con, con biết người rất lo cho con, lật hết Tuy Châu lên rồi. . . . . .”
“Hừ.”
“Con biết sư hổ tốt với con nhất, lần sau, con xin hứa nhất định sẽ báo một tiếng với người.”
“Hừ.” Lại lùi lùi.
“. . . . . . Vậy rốt cuộc người muốn sao bây giờ?”
Vừa dứt lời, Đỗ Phương liền xoay người lại, mặt không biểu cảm híp mắt với tôi, lại chỉ chỉ miệng mình.
Chân tôi run lên, cuống quýt lùi về phía sau nửa bước.
Còn chưa đợi tôi đứng vững, anh ta liền ôm lấy eo tôi, ghì chặt tôi ở trước người. Tôi đã sớm không phải là con nhóc tám tuổi của bảy năm trước nữa, đã cao đến lông mày của anh ta, hơi thở của anh ta lướt lên bờ môi tôi, lại làm tim tôi đập thật nhanh.
Đỗ Phương yên lặng nhìn tôi, trong đôi mắt lấp lánh ánh trăng là thứ cảm xúc tôi không hiểu. Sau đấy, anh ta nhẹ nhàng cúi thấp người xuống, kề sát vào tôi, lại thương yêu nâng mặt tôi lên. . . . . .
Vươn tay, véo mạnh mặt tôi.
Ban đêm, trong phòng khách nào đó của quán rượu Bích Vân vang lên tiếng gào thét khóc lóc tan nát cõi lòng vỡ gan vỡ mật, xuyên thủng màn đêm, vang tận mây xanh.
————
Mặt trời, cuối cùng cũng ló rạng.
Vẻ mặt tôi thâm thúy đứng trước gương đồng, cẩn thận đánh giá công tử đẹp trai trong gương.
Mặt nạ mấy hôm nay tôi đắp rất có hiệu quả, làn da rám nắng khi luyện võ đã trắng lại không ít, rất xứng với chiếc áo dệt lộng lẫy tôi tỉ mỉ lựa chọn, trong gương là một tên mặt trắng nhỏ đầy sức sống.
Hôm nay đến phủ Tể Tướng gặp mỹ nhân chứ sao!
Tôi vẫn thấy tôi rất có vốn liếng. Không nói những thứ khác, chỉ riêng bộ ngực này. . . . . . Cũng có chút không kìm được mà phát triển, ha ha ha ha ha. Tuy trên mặt vẫn còn dấu hôm qua Đỗ Phương véo. . . . . .
Tôi thả nụ hôn gió với mình trong gương, xách theo Tiêu Long Vũ đang díp mắt buồn ngủ, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang đi đến tướng phủ.
Vừa mới vào cửa, báo tên tuổi xuất thân quê quán xong, thì có một gia nhân mặc bộ quần áo cầu kỳ đi đến chỗ tôi, cung kính nói: “Dương công tử, xin hãy tới đại sảnh tập trung, tướng gia sẽ ra đề kiểm tra. Mười người vượt qua bài kiểm tra mới có thể tham gia bài thi văn võ. Ba người cuối cùng sẽ do tiểu thư ném tú cầu chọn hôn phu.”
. . . . . . Trình tự rườm rà, còn hơn cả tuyển tú.
Nhưng cũng đúng, mỹ nhân xứng anh hùng, đó là luật thép ngàn năm. Hơn nữa đây còn là con gái của tể tướng đương triều, đương nhiên không chỉ có những người tài ba, mà mấy kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ cũng không ít.
Quả nhiên, khi chúng tôi được dẫn vào sảnh chính, bên trong đã đầy các anh hào tập trung dưới một mái nhà, gần như chẳng có chỗ ngồi nữa. Tôi nhón chân đếm, ít nhất cũng có năm sáu chục người. Có thể nói là loại nào cũng có: béo, gầy, cao, lùn, tiểu sinh đẹp trai, núi băng gian xảo, giả gái yểu điệu. . . . . . Tôi nhìn đám mặt người dạ thú trong căn phòng treo đầy dải lụa đủ màu đủ dạng, không hiểu sao bỗng nghĩ tới mấy con heo trong chuồng đang đợi làm thịt. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên có người dài giọng thông báo: “Dương tướng đến!!!”
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Chỉ thấy một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, chậm rãi đi vào đại sảnh. Tuy ngũ quan của người đó rất bình thường, nhưng lại tản ra khí thế áp đảo của bề trên. Ông ta đi vào phòng, hai tay ôm quyền, giọng nói vang dội: “Bổn tướng tạ ơn chư vị công tử đã lặn lội đường xa đến tham gia đại hội kén rể của tiểu nữ Dương Phụng. . . . . .”
Tôi ngoáy ngoáy tai, hồn đã sớm bay đến Himalaya rồi. Lại nói, phần thắng của tôi rất lớn, trên đường đi, không ít tỳ nữ nhìn trộm tôi, ngay cả Tiêu Long Vũ cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của các thiếu gia, còn có mấy kẻ muốn xin chữ ký và cách liên lạc đều bị tôi đuổi đi.
“. . . . . . Trong bức thư gia nhân đã phát cho các vị công tử là đề thi lần này. Thời gian là một nén nhan, nếu đáp đúng thì mới được tham gia cuộc thi võ ngày mai, danh sách cuối cùng là mười vị.” Nói xong, thì có người thắp nén nhang trên lư hương, mọi người đều bóc phong thư ra.
Tôi mở phong thư đỏ chót ra, trên đó chỉ viết một chữ: “Qua.”
Qua?
Tôi nhíu mày.
Ngoắc tay với gia nhân bên cạnh, nhưng gia nhân đó vừa nhìn dung mạo của tôi liền lớn tiếng tuyên bố: “Dương công tử Dương Lan Tâm, qua vòng kiểm tra.”
Tôi không hiểu gì, nghĩ lúc lâu mới ngộ ra: Chẳng lẽ đây là đi cửa sau . . . . . . Trong truyền thuyết?
Tôi không nhịn được lại cúi đầu nhìn ngực mình.
Tiêu Long Vũ bên cạnh sâu xa vỗ vai tôi: “A Tâm, chuyện này rất bình thường. Tỷ nghĩ lại xem, nếu không chọn trước mấy người, nhỡ đến lúc xong xuôi tuyển phải mấy người nhân phẩm thấp kém mặt mũi có lỗi với quần chúng, thì chẳng phải là hại cả đời tiểu thư Dương Phụng sao?”
Thì ra là thế.
Vòng kiểm tra này chỉ tuyển chín người, còn có một người không thèm xuất hiện. Tôi hơi tò mò, có người kiêu căng như vậy sao?
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng thở dài, từ từ thốt ra hai chữ với Tiêu Long Vũ: “Thật không công bằng!”
Dứt lời, tôi chạy đến trước cửa sổ, nhìn cảnh trong đình viện, có cơn gió nhẹ rất phối hợp lướt qua mặt, bỗng cảm thấy đời người lạnh lẽo như tuyết, làm người ta chỉ muốn ngâm một bài thơ. . . . . . . “Đông phong bất dữ chu lang tiện, biến sáp thù du thiểu nhất nhân”. . . Đại loại thế. . . (Gió đông ví không thuận tiện cho chàng Chu Du, ai cũng có đeo cành thù du chỉ thiếu 1 người) [1]
[1] 2 câu thơ trên nằm trong 2 bài thơ khác nhau. Câu đầu nằm trong Xích Bích hoài cổ – Đỗ Mục. Câu sau nằm trong Cửu Nguyệt Cửu Nhật Ức Sơn Đông Huynh Đệ – Vương Duy =.=
————
Buổi tối tổ chức một bữa tiệc cho những người trúng tuyển, có thể nhìn thấy phương dung của đại tiểu thư Dương Phụng.
Bắt đầu bữa tiệc, Dương tướng gia đã mỉm cười đi đến, tiếp đón mọi người ngồi quanh bàn tròn. Chỉ chốc lát sau, trên bàn liền bày đầy thức ăn phong phú.
Tiêu Long Vũ vẫn đóng giả thành nha hoàn đứng sau tôi, tôi sợ anh ta đói bụng, thỉnh thoảng trộm nhét đồ ăn cho anh ta.
Trên bàn rượu mọi người đang chuyện trò vui vẻ, chợt nghe ở cửa vang lên một tiếng nói dịu dàng: “Cha, con gái đến muộn.”
Một thiếu nữ yểu điệu mặc bộ quần áo màu vàng nhạt đi tới, góc váy thêu hoa văn bươm buớm thanh nhã, trâm bạch ngọc búi lấy mái tóc đen, lộ ra cần cổ duyên dáng. Cô ấy rất đẹp, kiều diễm như hoa, yểu điệu xinh xắn, đôi lông mày cong cong, một đôi mắt ẩn tình vui như không vui.
Thiên kim tướng phủ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Dương Phụng.
Tôi sững sờ. Cô gái này. . . . . . Hình như là. . . . . . Dân nữ chúng tôi cứu hôm qua?
Hôm qua Tiêu Long Vũ và Đỗ Phương vội về nên không nhìn kỹ, mà tôi lại gặp cô ta trong xe ngựa, chắc chắn sẽ không nhận lầm. Nhớ đến một đống gia nhân chạy tới, chắc là thị vệ tướng phủ rồi. Quả nhiên là tiểu thư xuất thân nhà giàu, vốn là thiên sinh lệ chất, hôm nay trang điểm lại càng thêm rực rỡ.
Trong nháy mắt, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Tiêu Long Vũ vốn đang cụt hứng, cũng tò mò ngẩng đầu ngó về phía cửa.
. . . . . .
Lạch cạch.
Tiêu Long Vũ bỗng giật mình, không dám tin nhìn Dương Phụng, hoàn toàn ngây dại, đến cả miếng thịt vịt tương rơi xuống đất cũng không phát hiện ra, may mà không kích động chảy nước miếng.
Tôi quay đầu nhìn anh ta mất hồn, bất lực cười cười. Đúng vậy, thiên hạ này có ai không thích mỹ nữ, huống chi lại còn là người có tư thế người trời như vậy. So với cô ấy, tôi bỗng thấy mình như vai hề đứng trước kính chiếu yêu, lộ nguyên hình, tự ti mặc cảm.
Dương Phụng như đã quen với chuyện này, trước ánh mắt của mọi người vẫn không mất phong phạm của tiểu thư khuê các, nhẹ nhàng đi đến trước bàn, chậm rãi hành lễ.
Mọi người lúc này mới hoàn hồn.
Mỹ nhân hình như đã nhận ra ánh mắt của Tiêu Long Vũ, quay đầu nhìn về phía chúng tôi, sau đấy vẻ mặt chợt trở nên vui vẻ, đương nhiên là đã nhận ra chúng tôi. Cô ấy cười chân thành với chúng tôi, gật đầu ra dấu. Hai má Tiêu Long Vũ bỗng đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn cô ấy thêm nữa.
Nếu nói anh ta ăn mặc giống củ hành, vậy bây giờ chính là củ hành tây trên cành cà chua.
Trong lòng tôi bỗng thấy phiền chán.
Một bữa cơm, Tiêu Long Vũ không dám ăn vụng nữa, cũng không nói gì với tôi. Thỉnh thoảng lại liếc trộm Dương Phụng vài lần, khóe mắt chứa nụ cười trộm vui sướng, như nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất thế gian.
Đây chẳng lẽ là vừa thấy đã yêu . . . . . . trong truyền thuyết?
Tôi lặng lẽ vươn tay xoa mặt mình, đầu ngón tay lạnh lẽo thô ráp, thân thể không khỏi khẽ run lên.
Đã bao lâu rồi tôi không mặc đồ con gái?
Vì đóng giả con trai, lông mày được vẽ vừa thô vừa đen, eo quấn rất nhiều vải. Tôi kinh ngạc nhìn chính mình, bàn tay con gái không giống miêu tả trong sách chút nào, gì mà hoa lan mềm mại, nhẵn nhụi như ngọc. Trái lại, đây là đôi bàn tay cầm kiếm qua năm tháng, bàn tay và đầu ngón tay đều là vết chai.
Không có người đàn ông nào sẽ thích một cô gái như vậy.
Rượu quá ba tuần, tôi hơi choáng đầu, chỉ có thể cố gắng chờ bữa ăn kết thúc. Không biết qua bao lâu, hoảng hốt ngẩng đầu lên, mới phát hiện ngoài cửa sổ đã tối đen.
Sau khi kết thúc tiệc tối, mấy người qua vòng tuyển rể chúng tôi tạm biệt Dương tướng gia. Trước khi đi, Dương Phụng lại mỉm cười với tôi và Tiêu Long Vũ, mặt Tiêu Long Vũ lập tức đỏ lên, tôi cười thầm, cười đáp lễ.
Những người khác nhìn thấy, sắc mặt bắt đầu khó coi, tức giận lườm hai chúng tôi đi ra.
Ra khỏi cửa chính đình viện Dương phủ, còn chưa đi được mấy bước, tôi bỗng choáng đầu. Tửu lượng của tôi vốn rất kém, vừa rồi kính rượu nên không thể không uống, trụ được đến được bây giờ đã là cực hạn. Tiêu Long Vũ vội vàng đỡ lấy tôi. Tôi dựa vào người anh ta, chân lảo đảo đi đến ngã ba ngoài quán rượu.
Suốt đường đi, Tiêu Long Vũ hình như hưng phấn hơn bình thường, luôn toét miệng cười ngây ngô.
“A Tâm, đệ. . . . . . Hôm nay đệ rất vui, rất rất vui.”
“Ừ.”
“A Tâm, tỷ biết không, Phụng tiểu thư cô ấy. . . . . . Cô ấy giống người đệ thích trong mơ nhiều năm, rất giống. . . . . ..”
Tôi dừng bước, khó khăn ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt anh ta dưới ánh trăng rất sáng, trái tim tôi lại nặng nề.