Thật xui xẻo, ai dè lại gặp vào lúc này. . . . . .
Tôi vẫn chưa luyện thành đại hiệp tuyệt thế sao anh ta đã lên sàn rồi, thế này sao tôi có thể đạt được hình tượng uy vũ trong tâm trí non nớt của anh ta.
Khi tôi còn đang cào tường trong lòng, bên kia Lục Ly đã rút kiếm ra rồi. Tôi thật sự không hiểu nổi, bây giờ Tiêu Long Vũ mới chỉ là bánh bao (người nào đó đã quên sự thật rằng mình cũng đang là bánh bao), vậy mà Lục Ly vẫn muốn chơi trò nuôi thị nữ từ nhỏ. . . . . . Tên cầm thú. . . . . .
Tôi liếc loài người ngu xuẩn kia bằng nửa con mắt.
Nhưng không ngờ, ngay khi đại chiến đang hết sức căng thẳng, Đỗ Phương đứng bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng:
“Ly Nhi, dừng tay!”
Ngay sau đó là một ánh sáng bạc lóe lên, trong nháy mắt kiếm trong tay Lục Ly bắn ra xa hơn một mét, rơi xuống đất.
“Nếu Ly Nhi đã thích nha đầu này, vậy thì để vi sư nhận nó làm đồ đệ nhé?”
Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không mà Đỗ Phương vừa dứt lời thân thể nhỏ bé của Tiêu Long Vũ hơi cứng lại.
***
Vẻ mặt Lục Ly đơ ra rất lâu, cuối cùng vẫn phải cung kính cúi người mặc dù có chút không tình nguyện: “Vậy đương nhiên là quá tốt rồi.”
Đến Dương Dương Dương cũng thu kiếm lại, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
“Đỗ sư huynh có thể thu nhận con bé, muội cũng yên tâm, sư huynh nhất định có thể che chở cho nó. Đứa bé Tiểu Vũ này số khổ, muội gặp con bé lúc nó vừa trốn khỏi vương phủ, lại không có cha mẹ. . . . . .” Cô ấy lừ mắt với Lục Ly, “Muội đưa con bé đi rửa mặt chải đầu trước, lát nữa sẽ đưa tới Bắc Phong.”
Đỗ Phương gật đầu.
Mà trong đầu tôi đều là: tắm không phải chuyện Tiêu Long Vũ là con trai sẽ bị lộ sao? Vậy thì sao mà chơi được? Tôi vẫn đang chờ để được thưởng thức vở kịch anh ta biến thành con gái chịu nhục năm năm ở Liên Giáo như thế nào đấy!
Tôi quay đầu nhìn Tiêu Long Vũ, đúng lúc anh ta đang nhìn đông nhìn tây. Giây phút ấy, ánh mắt của tôi và anh ta giao nhau.
Trong nháy mắt, thiên lôi chạm vào địa hỏa, sao Hỏa va vào trái đất, sấm sét vang dội, mưa gió ù ù. . . . . .
. . . . . . Không thể nào.
Tiêu Long Vũ nhìn chằm chằm vào tôi hơn mười giây, sau đấy nhào thẳng về phía tôi, nói một câu làm tôi suýt nữa phun máu ba lít:
“Ta muốn tỷ tỷ tắm cho ta!”
Người tôi cứng ngắc, nhìn Ma vương nhỏ này dính lên người tôi như thuốc cao bôi da chó, ôm chặt lấy thắt lưng tôi không thả.
Không biết là do anh ta nhỏ gầy hay là con gái phát triển tương đối sớm mà cái thân thể hiện giờ của tôi xấp xỉ tuổi anh ta lúc này lại cao hơn anh ta một cái đầu. Tiêu Long Vũ nhào vào lòng tôi, tôi nhìn đỉnh đầu anh ta, theo bản năng liền giơ tay ra vỗ lưng anh ta, xông vào mũi là mùi sữa trên người anh ta.
Nói thật. . . . . . Cũng không khó ngửi lắm.
Nhưng cứ nghĩ đến 15 năm sau cây nấm nhỏ yếu ớt này sẽ trưởng thành thành một nam phụ phản diện tiêu chuẩn, vui giận thất thường, phong lưu dâm đãng, nỗi thương tiếc trong lòng tôi đối với anh ta liền biến mất không còn chút tăm hơi trong chớp mắt.
Ma vương tương lai này vẫn đang uốn éo trong lòng tôi: “Tiểu Vũ muốn tỷ tỷ tắm!”
Tôi túm tóc anh ta, kéo cái đầu đang vùi trong ngực tôi của anh ta ra, nghiêm túc nói: “Là ca ca.”
“. . . . . . Vậy vẫn muốn ca ca tắm cho Tiểu Vũ!”
Tôi còn chưa kịp nói “Thằng nhóc háo sắc cút cho bà”, Dương Dương Dương đã mỉm cười xoa đầu Tiêu Long Vũ, nói với tôi: “Vậy thì làm phiền sư điệt Lan Tâm rồi. Sau này Tiểu Vũ là sư muội của con, tuổi hai con cũng xấp xỉ nhau, phiền con chăm sóc cho nó nhiều hơn.”
Tôi cúi đầu, Tiêu keo da chó đã ôm lấy cổ tôi, hai chân rất tự nhiên kẹp lấy eo tôi, người vắt hết lên người tôi.
“Ca ca, ôm.”
. . . . . . May mà tôi có Đại lực thần công hộ thể.
Vì thế, dưới tình huống bất đắc dĩ này, tôi đành anh dũng gánh vác nhiệm vụ tắm rửa cho Tiêu Long Vũ, nói cho oai là: bồi dưỡng tình hữu nghị cách mạng.
Tôi buồn bực một lúc rồi cười gian nhìn Tiêu Long Vũ bé hồn nhiên trước mặt. Thiện ác ắt có quả báo, đạo trời tuần hoàn, không tin thì ngẩng đầu nhìn đi, ông trời có bỏ qua cho ai đâu! Bây giờ linh hồn tôi mười sáu tuổi cơ thể tám tuổi, còn sợ không trị được một nhóc con như anh? Chịu chết đi yêu nghiệt!
Đáng tiếc tôi vừa mới tắm được vài phút thì không hào hứng nổi nữa. Người con trai trần truồng trước mặt tôi hiện giờ không có chút ‘bổ mắt’ nào nữa cả, chà đi chà lại cái đống trắng trắng mềm oạt này như rửa thịt heo. . . . . .
Tiêu Long Vũ bị tôi nhéo không ngừng cười khanh khách, cho đến khi tôi dịu dàng hỏi, “Tiểu Vũ, muội là con trai sao?” tiếng cười của anh mới im bặt.
Anh không cần giấu đầu hở đuôi đâu, có che thế nào cũng không ngăn được chuyện anh đã bị tôi nhìn thấy hết sạch rồi đâu.
Anh ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng nói chuyện đệ là con trai cho người khác biết.”
“Vì sao?”
“Nếu không đệ sẽ nói cho sư hổ và Dương sư thúc biết tỷ là con gái.”
“. . . . . .”
Sao tôi có thể ngu ngốc cho rằng đứa bé này rất ngây thơ được? Lừa dắt đi đâu cũng là lừa, dù bề ngoài có dễ thương cỡ nào thì cũng không che giấu một tâm hồn đê tiện vô sỉ!
Tôi hít sâu một hơi, hung dữ véo cái mặt béo của anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngoan, sau này sẽ gọi đệ là bé áo trắng.”
Tiêu Long Vũ sửng sốt, chắc không ngờ tôi sẽ đột nhiên nói như thế nên hơi lắp bắp: “Nhưng. . . . . . Nhưng mà. . . . . .”
Tôi biết anh ta muốn nói gì. Nhưng anh ta cũng không nghĩ lại xem, năm đó tên Mao Mâu uy vũ hùng tráng là thế còn do để tôi gọi là “Meo Meo”, thỉnh thoảng còn gọi “Tiểu Meo Meo” làm mặt Mao Mâu đen sì như nước tương.
Hơn nữa. . . . . .
“Hầy, hiện nay đang có mốt đặt biệt danh. Áo trắng, vừa khác biệt vừa thân thiết, chẳng phải rất tốt sao?”
Ừ, vừa khác biệt lại vừa thân thiết. Tôi lại xoa tóc anh ta, xúc cảm không tồi.
“Vậy đệ gọi tỷ là A Tâm được không.” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.
“Không được. Đệ phải gọi ta là sư huynh.”
“Gọi là A Tâm. Nếu không sẽ gọi tỷ tỷ.”
“. . . . . . Tùy đệ.”
***
Thời gian cứ vậy mà trôi đi hơn nửa tháng, hôm nào tôi cũng luyện công ở Bắc Phong, thật là chán sắp mốc lên rồi. Cho đến hôm sinh nhật giáo chủ, cuối cùng tôi cũng tìm được cách lừa gạt Đỗ Phương và đám sư huynh, lén dẫn theo Tiêu Long Vũ xuống núi.
Đi trên đường núi, tôi hưng phấn xoa tay, Tiêu Long Vũ lại dính sát vào người tôi yếu ớt nói: “A Tâm, chúng ta vẫn nên về đi, sư phụ nói dưới chân núi có người xấu, không an toàn.”
“Không sao, chúng ta đi bộ một vòng rồi về. Hôm nào cũng ở trên núi làm tỷ sắp nghẹn chết rồi.”
Anh ta lại bất an kéo tay áo tôi.”A Tâm, chúng ta về được không. Sư phụ nói hôm nay có gà quay ăn.”
Tôi lười nhiều lời, đập mạnh một phát lên trán anh ta.
Quả nhiên anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng, lại bất an nhìn quanh xung quanh. “A Tâm. . . . . .” Anh ta đáng thương tội nghiệp gọi, sau đấy duỗi một móng thịt đến trước mặt tôi, “Dắt.”
Thôi, làm người không thể quá tuyệt tình.
Tôi kéo cái tay béo của Tiêu Long Vũ, lén lút xuống núi. Đang là cuối xuân đầu hè, hoa dại nở rộ khắp núi, bươm bướm tung bay, tôi đi trên đường ngó đông ngó tây rất vui vẻ, còn hái được mấy bông hoa đại hoàng cài lên đầu Tiêu Long Vũ, cười đến mức suýt tắt thở.
Đi đến chân núi thì trời cũng sắp tối rồi, tôi đang định vào nhà dân xin miếng nước, thì thấy một bóng người vô cùng quen mắt ghé vào bờ rào, nhìn chằm chằm vào sân.
Tôi tập trung nhìn, ra là Tôn Tường Minh. Hóa ra anh ta cũng lén chuồn ra ngoài.
Tôi vẫy tay với Tiêu Long Vũ, hai chúng tôi rón ra rón rén đi tới phía sau anh ta. Tôi ghé vào tai anh ta thổi hơi: “Sư ~ huynh ~~ huynh đang lén lút làm gì đó?”
Tôn Tường Minh nhát gan chân mềm nhũn suýt ngã, thấy rõ là tôi mới tức giận vỗ ngực. Nhưng anh ta còn chưa mở miệng nói chuyện, ánh mắt lại đột nhiên tập trung. Tôi quay đầu thì thấy hóa ra là cửa sổ trong sân mở, một thiếu phụ xinh đẹp ôm đứa bé mập mạp trong lòng xuất hiện ở cửa sổ.
Tôn Tường Minh cuống quýt tóm tôi và Tiêu Long Vũ vào bờ rào. Tôi cắm đầu ngã xuống đất, rất vất vả mới đứng lên được, lại thấy anh ta ho nhẹ vài tiếng, sửa sang lại tóc tai, hỏi tôi: “A Tâm, đệ thấy ta thế nào?”
Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lát, cuối cùng nói: “Đệ tử quèn của Liên Giáo, shouta lớn tuổi, yêu thích ngự tỷ, ngốc nghếch đần độn, tâm lý trẻ con, tạo hình hoành tráng cũng không che giấu được nội tâm cô đơn. Đệ cho huynh 0 điểm, huynh có phục không?”
Vẻ mặt Tôn Tường Minh mờ mịt, nhưng vẫn cậy mạnh gật đầu. Thằng nhóc ngây thơ này chắc là không muốn thừa nhận mình không biết rồi.
Trong lòng tôi không ngừng cảm khái. Ài, loại người này, chậc chậc. . . . . . Rồi vỗ vai anh ta: “Huynh đệ, muốn theo đuổi phụ nữ có chồng sao?”
Tôn Tường Minh hất tay tôi. “Cái gì mà phụ nữ có chồng, đó là vợ với con trai của ta! Đệ xem, quả nhiên là đẹp như ta!”
“. . . . . . Con, con trai?”
Anh ta nghiêm túc gật đầu “Con trai ruột. Tên là Tôn Mâu, khí thế chưa!”
Tôi với Tiêu Long Vũ liếc nhìn nhau, đều há hốc miệng nhìn anh ta. Người này mà cũng làm ra được ‘tai nạn tạo người’ à. . . . . .
“Nhưng chuyện này không thể để sư phụ biết được. Giáo chủ ghét nhất sư huynh muội có tình cảm với nhau. . . . . Sau khi ta và đồ nhi Lộ Lộ của Phó giáo chủ Dương thành thân, vốn định xuống núi từ ba năm trước, nhưng sư phụ không cho ta đi. Mỗi tháng ta cũng chỉ có thể lén xuống chân núi nhìn hai mẹ con họ. Vừa khéo hôm nay là đại thọ của giáo chủ, tranh thủ được khá nhiều thời gian. Được rồi không nói chuyện với đệ nữa, nhớ giữ bí mật giúp ta, ta đi vào. . .”
“Mấy đứa lén lút ở đây làm gì?”
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói u uẩn.
Ba chúng tôi chậm rãi quay đầu như cương thi, nhìn thấy Quý Lãng vẻ mặt khó hiểu đứng cách đó không xa. Tôn Tường Minh bỗng hoảng hốt, căng thẳng kéo tay áo tôi. Tôi an ủi nhìn anh ta, sau đấy bình tĩnh trả lời: “Bọn đệ đang ngắm sao.”
Lý do này lần nào cũng đúng, lần nào cũng dùng được.
Quả nhiên Quý Lãng kinh hãi, lâu sau mới mở miệng: “Bây giờ vẫn đang là ban ngày.”
“. . . . . .”
Tôi thật sự không nghĩ ra được lý do gì để chống chế, để tránh giao phong chính diện, tôi vận công chạy tới rừng cách đó hơn trăm mét, ôm thân cây vùi mặt không dám nhìn Quý Lãng. Dù Tôn Tường Minh có kéo tôi thế nào, tôi cũng chỉ ôm cây không buông tay.
“Đừng kéo nó nữa.” Quý Lãng hất tay anh ta, “Nó có muốn đi không thì kệ. Trời sắp tối rồi, bên cạnh là rừng, buổi tối gấu đen sẽ ăn thịt nó.”
Nói xong quả nhiên anh ta đi thẳng. Tầm mắt Tôn Tường Minh đảo vài vòng giữa tôi và Quý Lãng, cuối cùng vẫn chân chó đi theo đại sư huynh, biến mất hút trong đêm tối, chuồn nhanh hơn gió.
Huynh đừng có vứt bỏ chiến hữu, khốn kiếp!
Tôi lặng lẽ hỏi trời cao, trong bóng đêm ôm cây ngây người một lúc lâu. Nhà dân cách đây rất xa, xung quanh thường truyền đến tiếng gió quỷ dị, trong tiếng gió như xen lẫn tiếng gào thét của dã thú, làm người ta sởn gai ốc.
Con người xưa nay có ai mà không sợ chết, sợ chết sợ chết rất sợ chết!
Tôi run rẩy, vận công chạy như điên theo hướng hai người kia biến mất:
“Quý Lãng, Tiểu Minh, đợi đệ với! !”
***
Lúc tôi đuổi theo họ đã sắp đến đỉnh núi rồi. Xem ra mấy tháng qua luyện nội lực rất có hiệu quả, tôi chạy thẳng tới đỉnh Chủ Phong cũng chưa thở gấp.
Quý Lãng và Tôn Tường Minh đứng ở cửa đại điện Chính Đức trợn mắt há mồm nhìn tôi, bàng hoàng nhìn trình độ không biết mệt của tôi.
Tôi đắc ý lắc lắc ngón trỏ với họ: Đây là thực lực thực lực đó.
Sau đấy xem nhẹ ánh mắt quái dị của họ, duỗi tay ra sau: “Áo trắng, đi, về Bắc Phong thôi.”
Nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không có móng vuốt toàn thịt nào đó đặt lên. Tôi quay đầu nhìn, đằng sau trống không, đâu còn bóng dáng áo trắng đâu.
Tôi tròn mắt.
Kiện tướng Marathon là tôi đây. . . . . . Hình như để rơi mất Tiêu Long Vũ rồi.