. . . . . . Không thể, không thể.
Nếu anh ta thật sự bị bán đến chỗ đó, vậy thì mười lăm năm sau gặp lại tôi, dù có liều mạng bị sư phụ Lâm Thiên Nam đánh gãy chân cũng sẽ chém tôi một nhát.
Xem ra sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.
Dù tôi đã tự an ủi bản thân như vậy, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, xoay người xuống núi tìm lần nữa. Vừa giơ một chân lên, bỗng cảm thấy cổ áo căng ra, cả người bị nhấc lên không trung.
Đỗ Phương xuất quỷ nhập thần xách tôi như xách gà, quay lại 180 độ, đối mặt với anh ta.
“Sư phụ, buổi tối tốt lành. . . . . .” Tôi đạp đạp lung tung giữa không trung mấy cái, thấy giãy giụa không có hiệu quả, vội nở nụ cười khó coi hơn khóc, “Gà quay ngon không ạ?”
Đỗ Phương không nói gì.
“Sư phụ người thả con xuống trước đi, con. . . . . . Con muốn đi tìm áo trắng. . . . . . Nó. . . . . .”
“Sư phụ, tiểu sư đệ còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là điều dễ hiểu. Tiêu sư muội cũng không xảy ra chuyện lớn, việc hôm nay coi như bỏ qua đi ạ.” Lục Ly đi ra từ phía sau anh ta, chân thành khuyên nhủ.
Đỗ Phương vẫn không nói một chữ, chỉ nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy. Anh ta không có biểu cảm gì.
Tôi hởi cảm giác được là Đỗ Phương tức giận rồi. Đây là lần đầu tiên anh ta thật sự thể hiện sự tức giận trước mặt tôi. Nhưng sự lo lắng trong lòng tôi chiến thắng sự sợ hãi, tiếp tục cứng đầu hỏi: “Áo trắng. . . . . . Thật sự bị bắt cóc bán đi rồi sao? Mới thế sao đã bán đi ngay được?”
Dừng vài giây lại bổ sung thêm: “. . . . . . Bán bao nhiêu tiền?”
Hình như tôi nghe thấy tiếng Đỗ Phương nghiến răng.
Tôi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không sợ chết tóm lấy tay áo Đỗ Phương.
“Sư phụ, áo trắng thế nào rồi, người mau nói cho con biết đi!”
Lục Ly khe khẽ thở dài. “Nó bị mấy. . . . . . Người xấu bắt đi. May mắn sư phụ phát hiện ra không thấy các đệ đâu, kịp thời tới cứu. Chỉ đập đầu gãy mất nửa cái răng cửa thôi.”
Tôi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thoải mái quay đầu nói với Đỗ Phương: “Sư hổ người xem, chẳng phải muội ấy không có việc gì sao. Người còn, trinh tiết cũng còn.”
Những người có mặt ở đây vừa nghe tôi nói xong liền tái mặt. Tôi vẫn không hề hay biết, đang định nói mình muốn tới Bắc Phong thăm Tiêu Long Vũ, Đỗ Phương liền thả cổ áo tôi ra, ném mạnh tôi xuống đất.
Giọng nói u uất của anh ta vang lên trên đầu tôi:
“Dương Lan Tâm, bình thường là do vi sư nuông chiều con, để con làm xằng làm bậy! Lúc này nếu là con xảy ra chuyện. . . . . . Còn cả thằng nhóc nhà họ Tiêu kia. . . . . .”
Giọng điệu của anh ta cũng không dữ dằn, nhưng tôi biết mỗi lần anh ta tự xưng “Vi sư” nghĩa là tức giận thật. Ngay cả khi anh ta nói Tiêu Long Vũ là “thằng nhóc” cũng không tự ý thức được. Tôi vừa định chạy, chợt nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của anh ta: “Lại đây cho ta! !”
Tôi hoảng hốt thấy mông mình đau rát, mồm mếu máo, mắt bắt đầu rơm rớm nước mắt: “Sư hổ, đồ nhi sai rồi! Người đừng đánh mông con! TAT”
Thấy anh ta vẫn không phản ứng, nước mắt nước mũi của tôi chảy cuồn cuộn như sông Hoàng Hà, nhào đến ôm lấy đùi anh ta khàn cả giọng thề, “Sư phụ! Con thật sự biết sai rồi! Con không bao giờ dẫn Tiêu sư muội xuống núi một mình nữa! Sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời người, không bao giờ chạy lung tung nữa, ngày nào cũng luyện kiếm ở Bắc Phong, nghe người đánh đàn!”
Đỗ Phương dịu dàng xoa đầu tôi, giọng lạnh như băng: “Chiêu này tháng trước đã dùng rồi.”
Tôi đau đớn nhận ra rằng mình không có cách nào để thoát được trận đòn lần này, vừa định đứng lên, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chạy bạch bạch. Tiêu Long Vũ ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, đỏ mắt đứng ở đấy thở dốc, hiển nhiên là vừa chạy từ Bắc Phong tới. Trên trán anh ta quấn băng, môi cũng sưng, chắc do bị thương.
Thấy tôi thê thảm ngồi dưới đất ôm chân Đỗ Phương, anh ta giật mình ngây dại.
Tôi còn chưa kịp tránh ánh mắt anh ta, anh ta đã òa lên, gào khóc nói:
“A Tâm! Có phải huynh không cần muội nữa không! ! Có phải huynh không cần muội nữa không! ! Muội đuổi thế nào cũng không đuổi kịp huynh. . . . . .”
Tôi nhìn đôi mắt to ngập nước của anh ta thì có chút bỡ ngỡ. “Không, không phải.” Tôi cố đè nén sự áy náy xuống, nói dối, “Ta cứ nghĩ muội sẽ dùng nội công . . . . . .”
Chỉ cần chỉ số thông minh trên 60 là biết tôi bịa chuyện. Một đứa bé yếu ớt chưa luyện võ thì biết nội công cái gì?
Nhưng Tiêu Long Vũ vừa rồi còn khóc nấc bỗng im lặng, lau nước mắt, mắt mở thật to nhìn tôi một lát, quay đầu nói to với Lục Ly: “Muội đã nói A Tâm sẽ không bỏ rơi muội mà! Các người đều nói linh tinh!”
Sau đấy nước mắt lại trào ra: “Hu hu hu. . . . . . Đều tại muội, đều do muội vô dụng, không theo kịp A Tâm, hại A Tâm phải chịu phạt. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Đều là muội không tốt. . . . . .”
Tôi dám cam đoan từ khi tôi sinh ra đến giờ chưa từng thấy sinh vật nào có thể khóc vô cùng bi ai đến thế. Tiêu Long Vũ nhân lúc tôi ngơ ra liền bám dính lên người tôi, ôm tôi gào khóc. Nước mắt nước mũi của anh ta dính đầy lên cổ tôi, giống như người bị đánh là anh ta vậy.
Tôi đờ đẫn, mặc nước mắt của anh ta thấm ướt vạt áo tôi.
“Đừng khóc nữa.” Tôi vuốt vuốt tóc anh ta, trong lòng hoảng hốt. Đây không phải là người đàn ông da dày thịt béo lẳng lơ có một không hai kia, vẫn chưa phải. Nếu tôi không có trí nhớ trước đây thì dù sau này anh ta là người xấu hay người tốt, dù chúng tôi có yêu hận tình thù thế nào, thì bây giờ tất cả vẫn chưa bắt đầu. Anh ta không biết tôi, tôi cũng không biết anh ta.
Nếu đời người cứ mãi như lần đầu gặp gỡ.
Một giây sau tôi liền run lên, bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ. Nếu Tiêu Long Vũ của mười lăm năm sau biết ý nghĩ bây giờ của tôi. . . . . .
. . . . . . Chắc chắn sẽ cười trụi lông luôn.
Tiêu Long Vũ ôm tôi gào khóc một lúc lâu, cuối cùng Đỗ Phương không chịu nổi nữa, đen mặt vung tay áo: “Thôi! Đêm nay con quỳ trong điện Chính Đức kiểm điểm lại cho ta!”
Anh ta vừa dứt lời, đứa bé đang ôm tay tôi liền mềm nhũn, rơi bịch xuống đất.
***
Kết quả cuối cùng của sự kiện trốn đi lần này là: Tiêu Long Vũ quá sợ hãi, bị phong hàn, sốt cao.
Vì thế, tối đó hình phạt của tôi đổi thành chăm sóc Tiêu Long Vũ, thay quần áo cho anh ta. Cũng không có ai truy xét tại sao Tôn Tường Minh cũng chuồn xuống núi, tất cả mọi người vội vàng đi lấy thuốc cho Tiêu sư muội. Chỉ chốc lát sau, Lục Ly liền bưng một bát thuốc đi vào.
Anh ta vừa đi, tôi liền nhìn thứ thuốc sền sệt trong bát, nhớ lại cảnh trong phim truyền hình “Nam chính ốm đau hôn mê không nuốt được, nữ chính lụy tình hiến miệng bón thuốc”.
Ai, thôi, cũng không phải là chưa từng hôn. Ừ.
Nghĩ vậy, tôi thấp giọng rên rỉ bên tai anh ta: “Tiêu Long Vũ, hi vọng sau khi anh tỉnh sẽ quên chuyện này.”
Đúng lúc một tay tôi đang nắm cằm Tiêu Long Vũ, định “Diễn” hôn thử trước khi mớm thuốc, thì người bên dưới bỗng giật giật.
“A Tâm. . . . . . Thuốc này. . . . . . Là xoa ngoài da .” Anh ta nhìn cái bát trong tay tôi, thì thào.
. . . . . . Đạo diễn à, rốt cuộc là ông tìm đâu ra lắm máu chó dùng mãi không hết vậy! Ông để tôi hôn một cái rồi hẵng cho anh ta tỉnh lại cũng không ảnh hưởng đến nội dung vở kịch đâu!
Theo như lời Tiêu Long Vũ ‘cảm thấy được nguy cơ, tự động mở hệ thống phòng ngự’, trước đây anh ta đã từng dùng thuốc này rồi. Đắp lên bám vào da, làm tăng nhiệt độ cơ thể, giúp đổ mồ hôi.
“Cho nên, đây là thuốc xoa toàn thân.” Anh ta tổng kết.
Trộm sắc thất bại, tôi đổ hết tức giận lên đầu đứa trẻ không hiểu phong tình này. Xé quần áo của anh ta, lấy khăn lông chấm ít thuốc đập một phát lên lưng anh ta.
Nhìn anh ta ngã dúi dụi về phía trước, xem ra cái đập này của tôi thật sự không nhẹ, thuộc loại có thể đánh ra ho lao.
Tiêu Long Vũ cắn răng, không kêu tiếng nào.
Vì thế tôi vô cùng chân thành đánh tiếp một cái, cuối cùng lại không đành lòng, lau sạch người anh ta rồi hầu hạ anh ta đi ngủ.
Lúc tôi chuẩn bị nằm lên giường la hán bên cạnh, Tiêu Long Vũ bỗng đứng dậy ôm lấy cổ tôi. “Chờ đệ lớn, A Tâm đi đâu đệ cũng sẽ đi theo. Sau này có đệ che chở A Tâm, không ai có thể bắt nạt được tỷ nữa.”
. . . . . . Thằng nhóc đáng ghét có cần cười đẹp thế không!
Trong lòng tôi có chút chua xót, vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh ta, lên mặt dạy bảo: “Quỷ sứ, đệ mới mấy tuổi, đừng có bắt chước lời ngon tiếng ngọt của mấy tên dê xồm lừa gạt phụ nữ!”
Tiêu Long Vũ không trả lời, chỉ ôm chặt lấy tôi, mặt dán lên tai tôi. Chỉ chốc lát sau, tôi cảm thấy vai mình ẩm ướt, thằng nhóc này lại lén lấy quần áo tôi lau nước mắt rồi. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên tóc anh ta như tơ lụa, làm tôi ngẩn người trong chớp mắt.
Tôi nhớ tới cái đêm mười lăm năm sau, triền miên nóng bỏng điên cuồng với người đang nằm trong lòng mình lúc này. Anh ta cướp đi nụ hôn của tôi, chẳng lẽ còn định cướp luôn trái tim tôi?
Đêm đó, cũng có giọt nước nóng hổi nhỏ xuống cổ tôi, đầm đìa như một trận mưa.
Giờ tôi mới hiểu, không phải là nước, mà là nước mắt.
***
Tôi không ngủ một đêm, hôm sau uể oải ra khỏi phòng, lại gặp Đỗ Phương ở cửa. Đỗ Phương thấy tôi nhìn theo anh ta, biết tôi không vui, nhéo mặt tôi nói: “A Tâm, sao con lại cứ liếc mắt vậy, lớn lên lác mắt thì làm sao?”
“. . . . . .”
“Tối qua sư phụ mắng con mấy câu con đã không vui rồi à?” Anh ta vừa cười vừa giở trò mặt dày.
“Con không bánh bèo như vậy.”
“Hay là không muốn làm đồ đệ của sư phụ nữa?”
Tôi bĩu môi không nói.
“Nhưng ta thích con. Không ở lại được sao?”
Tôi sửng sốt, lắp bắp: “Nhưng. . . . . . Con muốn về nhà. Con, con nhớ cha mẹ con.”
“Con người phải có bỏ mới có được. Ở lại Liên Giáo ngoan ngoãn tập võ, trở thành một hiệp khách rồi trở về, chẳng phải rất tốt sao?”
“Con cũng nhớ sư phụ sư huynh trước. Sư huynh con có tư thế, cực kỳ tuyệt sắc.” Trong lòng tôi rối loạn, đành lấy lí do chống chế.
Không ngờ Đỗ Phương im lặng một lát, cuối cùng sờ sờ cằm, nói chắc chắn: “Vi sư đương nhiên phải đẹp hơn bọn họ rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại, mười ngón tay thon dài trắng nõn, khuôn mặt cười như hoa đào, đôi mắt lấp lánh.
Rất đẹp.
Thanh mà không tục. Là vẻ đẹp có thể khiến mọi cô gái say lòng.
“Yên tâm. Có ta ở đây, không cần sợ gì cả.” Đỗ Phương ngồi xổm xuống, thong thả vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng đặt đầu tôi lên vai anh ta.
Tôi bỗng cảm thấy tất cả tri giác cách mình càng ngày càng xa, ánh mặt trời trước đình viện cũng dần dần biến mất trong vầng sáng mông lung. Tôi như đang nằm mơ, trong mơ có một rừng hoa đào. Hoa vẫn chưa nở, nước mưa lăn xuống từ cành cây khẳng khiu. Đỗ Phương lẳng lặng ngồi dưới cây đào nhìn tôi cười.
Khi đó anh ta vẫn là một thiếu niên có đôi mắt trong suốt, tóc buộc hết sau gáy, lộ ra cái trán rộng trơn bóng.
Anh ta thấp giọng nói một câu gì đó, tôi không nghe rõ.
Anh ta nói: “Ta tìm nàng rất nhiều năm rồi. Nàng đến muộn quá.”
***
Từ sau chuyện này, Đỗ Phương xem như hoàn toàn tuyệt vọng với việc bồi dưỡng tôi thành thục nữ, chỉ cần tôi ngoan ngoãn luyện công, không làm chuyện quá đáng là được. Tôi được thể khuếch trương ưu thế của mình, đạt được danh hiệu vinh quang “Ma vương cmn” ở thành Tuy Châu. Mấy tên côn đồ vừa thấy tôi liền rú thảm “CMN” sau đấy tan tác như ong vỡ tổ.
Thời gian dần qua. Chỉ trong chớp mắt, tôi đã mười lăm tuổi, Tiêu Long Vũ mười bốn tuổi, cuộc sống yên bình của tôi cuối cùng cũng gợn sóng rồi.