Kỳ Thư Tiên có chút mất tự nhiên, ừ một tiếng, hơi xấu hổ trả lời, nàng nói: "Thôi em tiếp tục giúp chị giám sát, sau có việc gì không giải quyết được thì gọi điện cho chị. Chị đi tiệm trang điểm đã."
Coco: "Tốt, tỷ, chị yên tâm..."
Trên đường đi đến make-up studio, anh trai Kỳ Thư Tiên có nhắn tin.
Kỳ Triển Vân: "Thư Tiên, anh cùng ba mẹ đã đến hội trường rồi, khách mời đã tới cũng đều an bài ổn, em không cần lo lắng nha~"
"Em thả lỏng tâm tình, em cùng Lục Nghi Thanh đều nhận thức nhiều năm như vậy, khẳng định có thể ở bên nhau."
"Gấu trúc cố lên.jpg"
Kỳ Thư Tiên thở phào nhẹ nhõm, ngón tay giật giật: "Em biết rồi."
"Đúng rồi, dì Lục bên kia anh nhiều để ý một chút nha, dì ấy vẫn có điểm không quá đồng ý."
Kỳ Triển Vân: "Đã biết, em yên tâm đi."
Kỳ Thư Tiên thả điện thoại di động xuống, hướng thẩm mỹ viện đi đến.
Make-up Studio Tề Khiêu dù là tiệm trang điểm nhưng kỳ thật ra có cả dịch vụ tạo hình từ đầu đến chân, Kỳ Thư Tiên mỗi lần đến dịp trọng đại đều tới nơi này làm tạo hình, nàng cũng trở thành khách hàng VIP của Tề Khiêu, chuyên viên tạo hình mà Kỳ Thư Tiên hay chỉ định là Eli, vừa thấy nàng đi tới liền cao hứng tiếp đón.
"Kỳ tiểu thư, em đến rồi." Eli đeo khẩu trang nói: "Bàn đã được chuẩn bị tốt, chị dẫn em đi thôi."
Kỳ Thư Tiên không nói thêm gì, đi theo nàng đến nơi liền bỏ khẩu trang xuống.
Eli liếc mắt đánh giá một cái: "Kỳ tiểu thư, em gần nhất nghỉ ngơi không tốt?"
Hỏi xong nàng lại nghĩ đến việc Kỳ Thư Tiên sắp cầu hôn: "Có phải là kích động không ngủ được không?"
Kỳ Thư Tiên cùng Eli nhận thức đã nhiều năm, Eli đối với mối quan hệ của Kỳ Thư Tiên cùng Lục Nghi Thanh xem như hiểu biết đại khái, cùng người quen tám chuyện cũng không vấn đề gì.
Kỳ Thư Tiên ừ một tiếng.
Eli nhìn nhìn tóc nàng, tóc Kỳ Thư Tiên mấy hôm trước mới nhuộm màu xám khói nhạt, tóc thẳng ban đầu cũng làm xoăn sóng, khi không biểu cảm có vài lười biếng, như một tiểu tam bị người dưỡng ở nhà.
Eli nói: "Kỳ tiểu thư, kiểu tóc của em đang ở trạng thái rất tốt, chị liền làm luôn tạo hình cho em xem thử nhé?"
Tay Eli ở trên tóc Kỳ Thư Tiên khoa tay múa chân một hồi, Kỳ Thư Tiên tin tưởng mắt nhìn của Eli, nàng nói: "Chị dụng tâm liền tốt rồi, hôm nay em có điểm mệt, chị quyết định là được."
Eli nhìn bóng dáng nữ nhân trong gương, hướng nàng gật đầu: "Vậy Kỳ tiểu thư, em nghỉ ngơi một lát đi, chị chuẩn bị xong liền gọi em, bộ váy dài mà em đặt cũng đã tới rồi, chờ chị xong việc liền đi thay vào là xong."
Kỳ Thư Tiên ứng hai tiếng, ở mềm nhẹ thủ pháp của Eli liền ngủ rồi.
Di động rung lên làm Kỳ Thư Tiên tỉnh lại, nàng thuận tiện nhìn thoáng qua thời gian, đã là buổi chiều hơn 4 giờ.
Người nhắn tin cho nàng chính là Kỳ Triển Vân.
"Bạn bè không sai biệt lắm đều tới rồi, anh đang dẫn bọn họ đi chơi trò chơi."
Hắn gửi một tấm ảnh lại đây, nhìn qua liền thấy tràn đầy đều là người.
"Dì Lục nói tạm thời Lục Nghi Thanh còn chưa có phát hiện điểm gì khác thường."
"Thời gian không sai biệt lắm, em có thể đi đón Lục Nghi Thanh được rồi."
Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, làm chính mình thanh tỉnh trong chốc lát: "Em biết rồi, em trang điểm xong liền đi."
Nàng trả lời tin nhắn xong, ánh mắt dừng lại ở nữ nhân trong gương, Eli đã giúp nàng trang điểm xong, khác với khi tự trang điểm luôn có vẻ trông giống robot, Kỳ Thư Tiên thực trắng, qua bàn tay của Eli liền có vẻ càng tinh xảo.
Nàng tả hữu nhìn nhìn, rất là vừa lòng.
Eli cũng thực hài lòng với tác phẩm của mình, quơ tay múa chân nói: "Kỳ tiểu thư, nhân gian mẫu đơn mà người ta thường nói khả năng là nói em đi, ai nha nha, quá đẹp, nếu không phải giá booking của em quá cao, lão bản của chị phỏng chừng mỗi năm tìm em quay chụp quảng bá cửa hàng phải trăm biến.
Nàng lại cúi đầu nhìn thoáng qua Kỳ Thư Tiên: "Em bằng đại khí này đi bắt lấy người đó đi."
Kỳ Thư Tiên được nàng ủng hộ, lấy tay đè đè cái cổ có chút đau nhức: "Chị mang váy lại đây cho em đi, em thay xong liền muốn đi."
Eli phất phất tay, một vị đeo khẩu trang tiểu tỷ tỷ trong tay cầm một bộ quần áo hướng nàng đi tới, Eli thấy nàng bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang liên trêu chọc nói: "Em là đi cầu hôn, lại không phải đi chốn lao tù hay pháp trường, làm gì mà doạ người thế."
Kỳ Thư Tiên cười cười, quay đầu vào phòng thay đồ.
Buổi chiều 17 giờ rưỡi, ở hàng hiên của lớp cao nhị, một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đang bước đi. Mặt mày nàng tự mang một cỗ hàn ý, da thịt như tuyết, thân hình cao cao, đứng từ xa nhìn lại khiến người sinh ra ý tứ không dám mạo phạm.
Các học sinh luôn luôn nghịch ngợm gây sự, nhìn thấy nàng cũng cúi cúi đầu hướng nàng chào hỏi: "Gặp lại lão sư."
Lục Nghi Thanh trong tay cầm tập tài liệu, nghe được học sinh hướng nàng chào hỏi, nàng hơi gật đầu ý hảo.
Trong giờ nghỉ âm thanh vui đùa ầm ĩ vang lên không ngừng, Lục Nghi Thanh phải chú ý không đụng vào học sinh, một lát thời gian mới đến được văn phòng, trong văn phòng chỉ còn lại một vị giáo viên tiếng Anh, Phùng Tuệ Khê.
Phùng Tuệ Khê và Lục Nghi Thanh vào công tác cùng một lúc, cũng cùng dạy chung vài lớp, ở trường học có thể gọi là bạn bè.
Phùng Tuệ Khê vừa thấy nàng tiến vào, nụ cười liền nở trên môi, nàng nói: "Lục lão sư, còn chưa về sao?"
"Ân?" Lục Nghi Thanh nhìn đồng hồ, cảm thấy nàng có chút kỳ quái: "Bây giờ vẫn chưa đến giờ mà chúng ta tan tầm a?"
Giờ nghỉ của Lục Thanh Nghi ở trường học nghiêm khắc dựa theo pháp luật quy định, nhưng đối với lão sư mà nói, ngày lễ ngày tết nói chung các nàng sẽ về muộn nửa giờ, để tránh ngày nghỉ giáo viên nghỉ nhiều sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
Phùng Tuệ Khê đưa cho nàng cốc nước, chỉ chỉ văn phòng trống rỗng: "Có các chủ nhiệm ban trực, em về sớm một chút cũng không có gì."
Nàng chớp chớp mắt: "Hôm nay không phải sinh nhật em sao? Tan tầm sớm một chút chút nữa chị báo lại với anh Trương là được."
Anh Trương là chủ nhiệm khối, là người hoà đồng, ngẫu nhiên đi về sớm cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhắc tới sinh nhật, Lục Nghi Thanh nghĩ đến tối qua Kỳ Thư Tiên hẹn mình ra ngoài chơi, địa điểm quyết định có hơi xa, từ khu Lâm An đi lái xe hết 1 giờ, hơn nữa mẹ nàng giữa trưa có nhắn cho nàng nói nàng về nhà một chuyến.
Nàng nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói: "Em đây đi trước, chị giúp em chú ý một chút."
"Đi đi, đi đi, trường học cũng không có nhiều việc đâu."
Phùng Tuệ Khê vội vàng gật đầu, thấy Lục Thanh Nghi xách túi đi ra ngoài, trong lòng có chút hâm mộ, không biết Lục Nghi Thanh đoá hoa cao lãnh này có thể hay không bị hái đi.
Sắp đến kì nghỉ quốc khánh, trên đường tắc đến không chịu nổi, nhân lúc đèn đỏ, Lục Nghi Thanh lướt lướt bằng hữu vòng, đại khái là vì quốc khánh, mọi người đều chia sẻ hình vé máy bay các loại, nàng xem vài tấm, có chút kỳ quái nhíu mày.
Vài vị bạn bè thân thích chia sẻ hình vé máy bay, vé tàu cao tốc đi tới thành phố Thượng Hàng, cũng chính là thành phố nàng đang ở.
Thành phố Thượng Hàng cho tới nay là thành phố du lịch, mấy năm gần đây nhờ ngành streaming phát sóng trực tiếp phát triển nhanh chóng, nhân dịp quốc khánh có nhiều người tới đây quay phim chụp ảnh tự nhiên càng nhiều hơn so với ngày thường.
Nhưng việc trùng hợp cùng lúc đi đến Thượng Hàng như vậy lại thật sự hiếm thấy.
Xe phía sau đột nhiên ấn còi, Lục Nghi Thanh phục hồi tinh thần, buông xuống chút khó hiểu trong lòng kia, tập trung lái xe về nhà.
Lộ trình thường ngày đi hết 40 phút, hôm nay lại đi mất hơn 1 giờ, trên đường nàng còn gặp 3 vụ tai nạn xe, may mắn đều không phải quá nghiêm trọng.
Lục Nghi Thanh xuống xe, trong tay còn xách theo túi trái cây mua từ hôm qua, đi về phía nhà mình, ấn chuông cửa, lẳng lặng chờ.
Cha mẹ nàng đã ly hôn từ khi nàng còn nhỏ, quyền nuôi con được phân cho mẹ nàng, năm nàng 10 tuổi mẹ nàng tái hôn, Lục Nghi Thanh cũng đi theo mẹ đến nhà cha dượng ở, dượng là người ít nói nhưng đối đãi mẹ nàng không tồi, đối xử với nàng vừa đúng, tuy rằng sinh hoạt thường ngày không phải là thực xông xênh, nhưng Lục Nghi Thanh còn cảm thấy thực hạnh phúc.
Nhưng việc nàng comeout làm mối quan hệ với gia đình có chút căng thẳng, cũng liền mấy năm nay mới cải thiện một chút.
Lục Nghi Thanh đợi trong chốc lát, cửa bị mở ra, người mở cửa là một cô gái tóc đỏ nhạt, vóc người không cao, nhưng rất có khí thế, nàng thấy người tới là Lục Nghi Thanh thì sửng sốt một chút, sau đó thần sắc phức tạp nói: "Nghi Thanh, em đã về rồi."
"Tỷ tỷ." Lục Nghi Thang nhấp môi, lúc này mới lên tiếng, tay xách túi hoa quả không ngừng sờ quai túi: "Mẹ ở nhà không?"
"Ở." Sở Thu duỗi tay nhận lấy túi trái cây, nhường đường cho nàng đi vào, còn hướng trong nhà kêu: "Ba mẹ, Nghi Thanh về rồi."
Lục Nghi Thanh có chút không quen bầu không khí như vậy, nàng đúng lúc mở miệng: "Tỷ tỷ, chị ở lại hết quốc khánh chứ? Chị về đây lúc nào vậy?"
Sở Thu công việc làm ăn khá lớn, nhưng trọng tâm phát triển vẫn luôn là ở thủ đô, lần gặp nhau cuối cùng đã từ ngày ăn tết.
"Ân, tối hôm qua vừa về, có ít chuyện cần làm." Sở Thu nhìn thoáng qua thần sắc có chút căng chặt của Lục Nghi Thanh, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lục Nghi Thanh bị nàng xem đến khó hiểu, thần sắc càng căng thẳng, nàng đi vào phòng khách, ba mẹ cùng cháu gái ánh mắt điều hướng nàng nhìn, nàng chào: "Ba, mẹ..." Cháu gái nhỏ vừa thấy nàng đến liền từ sô pha lật đật nhảy xuống, lục tục chạy tới chỗ Lục Nghi Thanh, hướng nàng làm nũng: "Tiểu dì, dì nhớ Quả Quả không?"
Lục Nghi Thanh ngồi xuống, ôm Quả Quả vào trong ngực, thần sắc rốt cuộc không quá căng thẳng, nhu nhu cười với nàng: "Rất nhớ a."
Quả Quả bị nàng chọc đến bật cười.
Hai ông bà Sở hướng Lục Nghi Thang chào hỏi, rồi nói ít việc nhà.
Lục Phân phất phất tay đem nàng đến phòng ngủ, trên giường có đặt một chiếc hộp màu đen, nàng cầm lấy đưa tới cho Lục Nghi Thanh: "Nghi Thanh, hôm nay là sinh nhật 33 tuổi của con, đây là quà sinh nhật ba mẹ chuẩn bị cho con."
Lục Nghi Thanh chớp mắt hai cái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin: "Quà...sinh nhật?"