"Haizz, cậu có muốn đến thời điểm chúng ta 30 tuổi liền ở bên nhau không."
"30 tuổi, vậy chẳng phải chỉ còn có hai năm nữa sao? Mình không thích."
Kỳ Thư Tiên bĩu môi, rồi lại nghe được Lục Nghi Thanh nói: "Nếu bắt buộc phải như vậy thì đợi đến 35 tuổi đi."
Kỳ Thư Tiên: "Không được, 32 tuổi."
Lục Nghi Thanh: "33 tuổi."
Kỳ Thư Tiên phụt cười; "Có cần phải ấu trĩ như vậy không a, làm như là ra chợ mua đồ ăn a."
Đối mặt với ánh mắt thẹn quá thành giận của Lục Nghi Thanh, Kỳ Thư Tiên vội vàng nói: "Thành giao."
Lục Nghi Thanh chớp mắt hai cái, chẳng lẽ là đang nói đến việc ở bên nhau?
Nàng ngồi thẳng thân mình, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Thư Tiên cũng trịnh trọng lên.
Kỳ Thư Tiên vừa thấy nàng như vậy liền đoán được Lục Nghi Thanh đại khái đã hồi tưởng đến sự tình hôm đó, nhưng nàng không muốn ngả bài ngay bây giờ, cho dù là bị cự tuyệt cũng phải bị cự tuyệt ở địa điểm cầu hôn.
Nàng nói: "Cậu đáp ứng với mình đến lúc sinh nhật cậu, sẽ tặng cho mình quyển sách mới kia."
"A?" Lục Nghi Thanh cẩn thận hồi tưởng một chút, giống như thật sự có chuyện này. Đại khái là hồi đầu tháng, tác giả Sở Tân đã tới trường học của nàng tuyên truyền, trả lời thắc mắc, thuận tay ký tên vài cuốn sách, Kỳ Thư Tiên thích đọc sách cũng rất thích Sở Tân, liền đòi Lục Nghi Thanh lấy cho nàng.
Lục Nghi Thanh lúc ấy đối với Sở Tân không quá yêu thích, liền đáp ứng Kỳ Thư Tiên, nói là lần sau gặp nhau nàng sẽ mang qua cho.
Khi đó Lục Nghi Thanh hoàn toàn không ý thức được lần tiếp theo gặp mặt chính là ngày sinh nhật hôm nay của nàng.
Lục Nghi Thanh giải thích nói: "Xin lỗi, mình quên mất rồi, lần sau nhất định sẽ mang cho cậu."
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm nói: "Mình còn nghĩ rằng..."
Kỳ Thư Tiên không có bỏ qua câu nói nhỏ của nàng, thuận thế nói: "Nghĩ là cái gì?"
Lục Nghi Thanh nhìn hai mắt nàng, lắc lắc đầu: "Không có gì."
Cũng đúng, Kỳ Thư Tiên cũng không phải cong, có lẽ chuyện kia chỉ là câu đùa vô nghĩa thôi.
Nếu chính mình đột nhiên nhắc đến, cảm tình của hai người nhiều năm tự nhiên sẽ không đến mức xấu hổ, nhưng vẫn sẽ có chút ngượng ngùng.
Mắt thấy Lục Nghi Thanh cả người có vẻ thả lỏng, Kỳ Thư Tiên nhiều ít có điểm nhụt chí, nhưng nàng thực mau liền hồi phục, Lục Nghi Thanh ăn miếng miếng chocolate xong mở gương xe ra, tùy ý nhìn thoáng qua, trên mặt không có lưu lại dấu vết gì.
Kỳ Thư Tiên cũng không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng các nàng lái xe cũng hơn 1 tiếng rồi, Lục Nghi Thanh nghĩ Kỳ Thư Tiên vừa mới từ công việc ra liền đi luôn cũng không có thời gian ăn cơm, nàng từ ngăn kéo lục lọi, tìm được một viên kẹo.
Nàng bóc vỏ kẹo đưa cho Kỳ Thư Tiên, giải thích nói: "Cậu cũng đói bụng rồi đúng không, đừng để tuột huyết áp."
Ánh mắt Kỳ Thư Tiên từ khuôn mặt Lục Nghi Thanh rời đến viên kẹo nhỏ màu vàng, nàng nuốt nuốt nước miếng, vươn tay nhận lấy ngậm vào trong miệng, còn rất ngọt.
Con đường đi tiếp theo rõ ràng thuận lợi hơn rất nhiều, không có gặp việc phải đợi đèn đỏ hai lần liên tiếp.
Buổi tối 8 giờ 10 phút, Kỳ Thư Tiên dẫn Lục Nghi Thanh tới công viên nhỏ kia rồi.
Phụ cận công viên không có người nào, nhưng còn tốt là xung quanh đèn được lắp đặt rất nhiều, Lục Nghi Thanh cởi dây an toàn, kinh ngạc nói: "Nội thành Thượng Hàng ngày quốc khánh còn có nơi yên tĩnh như thế này sao."
Nàng kinh ngạc lại hoài nghi Kỳ Thư Tiên đến nhầm chỗ: "Gần đây giống như không có quán bar, cũng không có KFC a."
Kỳ Thư Tiên: "...."
Kỳ Thư Tiên ở trong group chat tác chiến gửi một tin nhắn "1", trong nhóm tức khắc nổ tung, ai cũng gắng bình tĩnh chờ đợi sự tình tiếp theo phát triển.
"Không đi nhầm a." Kỳ Thư Tiên cũng xuống xe, vòng đến đứng bên cạnh Lục Nghi Thanh, hai người sóng vai mà đi, nàng chỉ chỉ mấy cái ghế cách đó không xa: "Cậu quên rồi à, nơi này hồi đại học chúng ta rất hay tới."
"Mình mấy hôm trước đi ngang qua công viên này liền thấy thật quen thuộc, nghĩ nghĩ mới nhớ lại đây là công viên lúc đại học hai chúng ta rất hay ghé chơi, bất quá không thể so với lúc đó, công viên này còn chưa có người tới."
Lục Nghi Thanh nhìn cái bốn cái ghế đá kia cũng cùng nhớ tới hồi đại học, khi đó chính mình, Kỳ Thư Tiên, Hạ Giai Chi, còn có... Trương Mộ Dao, nhóm nàng bốn người có một khoảng thời gian đóng họ ở đây.
Nhưng cảnh còn người mất, cuối cùng chỉ dư lại chính mình cùng Kỳ Thư Tiên.
Buổi tối thời tiết có chút lạnh, Kỳ Thư Tiên run cầm cập, ánh mắt dời đến phía Lục Nghi Thanh, nàng có vẻ như không cảm thấy quá lạnh, nàng mở lời:
"Chúng ta vào bên trong nhìn xem đi."
"Hảo." Cảm xúc của Lục Nghi Thanh có chút chùng xuống, nhưng không có ảnh hưởng đến Kỳ Thư Tiên người như đang bị nhiễm máu thanh niên văn nghệ, nàng theo chân Kỳ Thư Tiên bước vào công viên.
Trong công viên cỏ dại mọc cụm thành chùm, nếu là ngày thường khẳng định nàng không dám tới một mình, ngoài ra khả năng cao là do là ngày quốc khánh, cây cối chung quanh đều được lắp các loại đèn màu, sáng ngời ngời, không khí trong lành, mang theo chút mùi vị biển, Lục Nghi Thanh dần cảm nhận được lý do tại sao Kỳ Thư Tiên lại đến đây.
Kỳ Thư Tiên thấy ánh mắt Lục Nghi Thanh đều ở trên những tán cây đang được ánh đèn chiếu vào, nàng vội vàng nhìn khắp nơi, mới tìm thấy Coco và team đang ở một chòi nghỉ ngơi, Coco ở lúc họp bàn đã an bài ở đó năm người, căn chòi kia xung quanh cũng có ít đèn nhất, buổi tối nếu không nhìn kỹ đúng là khó để ý tới.
Kỳ Thư Tiên lại làm một lần tự cổ vũ nữa.
Nàng nghe được thanh âm Lục Nghi Thanh mang theo chút kinh hỉ: "Thư Tiên, cậu nhìn xem có phải cái đèn này đang ám chỉ điều gì đó đúng không?"
"Phải không?" Kỳ Thư Tiên làm bộ không biết, khiêm tốn hướng Lục Nghi Thanh xin thỉnh giáo, Lục Nghi Thanh vén gọn tóc mai ở sau vành tai, chỉ chỉ cái đèn ở dưới đất, rồi lùi lại vài bước, giải thích với nàng:
"Cậu xem, nhìn từ góc độ này, ánh đèn nhìn như là một mũi tên."
Kỳ Thư Tiên học động tác của nàng lùi lại phía sau, thực sự nhìn rất giống mũi tên, nàng phụ họa nói:
"Đúng là giống thật."
Lục Nghi Thanh theo mũi tên, từng bước đi tới hướng hồ nhỏ, trong ý cười trong ánh mắt Kỳ Thư Tiên gia tăng, đi theo bước chân của nàng tiến đến hồ nước.
"Hình như là chỉ đến chỗ này." Lục Nghi Thanh đứng chỗ kia, đúng là địa điểm sáng nay Kỳ Thư Tiên chọn từ việc đo bằng cái ghế dựa, quả nhiên thấy được dưới chân có vết đánh dấu mà Coco để lại.
Lục Nghi Thanh tay đặt ở lan can gỗ, ngữ khí đầy kinh ngạc: "Hồ nước này vậy mà được lắp đèn quanh hồ."
Nói xong ngữ khí nàng lại chùng xuống: "Có lẽ là hoạt động của ngày quốc khánh rồi."
Kỳ Thư Tiên nhịn xuống ý cười bên khóe miệng, chỉ chỉ vị trí dưới chân mình, làm bộ không hiểu: "Hình như đứng chỗ này là có tầm nhìn tốt nhất, cậu xem, có thể vừa vặn nhìn thấy dòng chữ từ mấy con thuyền hoa đăng kia."
"Dòng chữ gì a?" Lục Nghi Thanh tò mò, nàng thò đầu qua xem, Kỳ Thư Tiên nói chính mình có chút cận thị, nhìn không rõ mấy chữ kia nói gì, thuận thế đứng bên phải nàng, làm nàng tự mình xem.
Cảnh đêm đen tuyền, Lục Nghi Thanh cẩn thận phân biệt mấy chữ kia, nàng cau mày trong chốc lát, nhỏ giọng thì thầm: "Gả....cho mình nha?"
Mày của nàng giãn ra, đối với Kỳ Thư Tiên nói: "Ra là có người cầu hôn a."
Kỳ Thư Tiên tiếp tục làm bộ kinh ngạc: "Hóa ra là mấy chữ đó a."
Tay nàng cũng đặt ở lan can gỗ cật lực nhìn lại hướng mấy con chữ đó, theo sau đồng tình gật gật đầu: "Hình như của ai đó a."
Lục Nghi Thanh siết chặt quai đeo túi, nàng nói: "Chúng ta đi thôi, có khi là cặp đôi nào đó nhân dịp lễ quốc khánh liền cầu hôn."
"Cầu hôn vào lễ quốc khánh đúng thật là một ý kiến hay." Kỳ Thư Tiên nhợt nhạt cười rộ lên, trái tim nàng cũng đi theo thình thịch nhảy lên, nàng hỏi: "Lục Nghi Thanh?"
"Ân?" Lục Nghi Thanh lên tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng: "Sao lại gọi tên đầy đủ của mình rồi?"
Kỳ Thư Tiên chụm tay lại làm loa: "Lục Nghi Thanh, sinh nhật vui vẻ."
Lục Nghi Thanh đầu tiên là cảm thấy khiếp sợ, rồi sau cũng cười rộ lên, nàng học tư thế của Kỳ Thư Tiên: "Cảm ơn."
Kỳ Thư Tiên biết rõ còn cố hỏi hô lớn: "Lục Nghi Thanh, đây là sinh nhật bao nhiêu tuổi của cậu?"
Lục Nghi Thanh bị không khí vui vẻ của nàng cảm nhiễm, nàng đi theo kêu lên: "33 tuổi."
"Nga. 33 tuổi a." Kỳ Thư Tiên cười cười, tiếp tục run thanh kêu lớn: "Vậy cậu còn độc thân không?"
Lục Nghi Thanh chớp mắt hai cái, thực mau phản ứng lại, chính là cảm thấy không đúng chỗ nào đó, có độc thân hay không Kỳ Thư Tiên tự nhiên là biết rõ, nàng nghiêng nghiêng đầu, trong ánh mắt mang theo vài phần phực tạp.
Nàng như nghĩ tới điều gì.
Quả nhiên, Kỳ Thư Tiên thấy Lục Nghi Thanh không có trả lời, nàng xoay người lại nhìn về phía Lục Nghi Thanh, nàng tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Kỳ Thư Tiên tiếp tục hỏi: "Lục Nghi Thanh, cậu độc thân không?"
Lục Nghi Thanh nhìn về phía người con gái trước mắt, trên mặt nàng như cũ nở nụ cười, nhưng môi đã bắt đầu khẩn trương phát run lên, luôn luôn có thần thái sáng láng, lúc này trong mắt mang theo vài phần thấp thỏm bất an, nàng gật gật đầu: "Mình độc thân."
"Nga, phải không?" Kỳ Thư Tiên nhướng mày, giống như một con tiểu hồ ly, nàng lấy chiếc nhẫn đeo không vừa từ ngón tay xuống: "Vậy 33 tuổi còn độc thân Lục Nghi Thanh có nguyện ý gả cho độc thân Kỳ Thư Tiên hay không?"
Vừa dứt lời, vô số đèn ở ven bờ hồ đồng loạt sáng lên, chiếu đến dòng chữ "Gả cho mình nha" viết trên thuyền hoa đăng làm nó càng thêm lấp lánh, nhìn đến rõ ràng, Lục Nghi Thanh không thể tin tưởng mà che lại miệng mình, lui lại phía sau mấy bước.
Trí não của nàng giây phút này bỗng tạm dừng.
"Trương Mộ Dao, em sau này sẽ đem tất cả những ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời đều hái xuống cho chị, chị có nguyện ý gả cho em không?"
"Hảo..."
Lục Nghi Thanh cảm giác có chút say, bên tay truyền đến thanh âm không quá rõ ràng, tựa hồ Kỳ Thư Tiên đang ở bên cạnh gọi mình.
Nàng tỉnh táo lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Kỳ Thư Tiên, trên mặt nàng nhiễm vài phần ấm áp từ ánh đèn vàng, thoạt nhìn nhìn càng nhu hòa hơn so với bình thường.
"Mình..."
Kỳ Thư Tiên tạm dừng lời nói của nàng, nàng giơ lên ngón tay trái, thanh âm đứt quãng ngay sau đó được phát lên.
"Haizz, Lục Nghi Thanh, nếu đến 30 tuổi hai chúng ta còn độc thân, chúng ta liền kết hôn được không?"
"30 tuổi, vậy không phải chỉ còn dư lại 2 năm, mình không thích, có chút ngượng ngùng." Lục Nghi Thanh dừng một chút, "Đợi đến 35 tuổi đi."
"Không được, 32 tuổi."
"33 tuổi."
"Chúng ta đây là đang đi mua đồ ăn à? Thành giao." Giọng nói của Kỳ Thư Tiên mang vài phần đắc ý: "Chúng ta bây giờ ngoéo tay đi. Ngoéo tay thắt cổ trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi là chó."
Lục Nghi Thanh ghét bỏ nàng: "Thật ấu trĩ."
"Cũng được thôi, chúng ta làm theo cách của người lớn, ngoéo tay thắt cổ trăm năm không được thất hứa, ai thất hứa ra sân thể dục khỏa thân chạy nước rút 800 mét."
Lục Nghi Thanh: "...."
Nghe lại lời nói từ mấy năm trước, Kỳ Thư Tiên cũng có chút ngượng ngùng, ánh mắt nàng lạc tới chiếc nhẫn kim cương kia: "Lục Nghi Thanh, cậu đã hứa với mình rồi, thời điểm 33 tuổi mà còn độc thân cậu liền phải cùng mình kết hôn."
Nàng nhăn nhăn khuôn mặt: "Cậu sẽ thật sự tình nguyện chạy khỏa thân 800 mét mà lại không muốn gả cho mình đi."
Con mắt Lục Nghi Thanh đã ươn ướt, nàng nghẹn ngào, nhìn con người trước mắt đã bầu bạn bên cạnh mình 15 năm, kết hôn dù sao cũng là một việc lớn, nàng lo lắng nói: "Cậu không phải là thẳng sao?"
Kỳ Thư Tiên ngượng ngùng gãi đầu: "Mình sẽ vì cậu mà nỗ lực a."
Nàng cật lực đẩy mạnh tiêu thụ chính mình: "Kỳ thật mình cảm thấy như vậy cũng khá tốt, không có người con gái nào sẽ thích ta, nam cũng như vậy, mình sẽ chỉ thuộc về cậu."
Lục Nghi Thanh lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, nàng bất đắc dĩ nói: "Cậu đang nói gì vậy, mình chỉ sợ cậu làm khó chính mình."
Kỳ Thư Tiên trả lời đặc biệt nhanh: "Mình không có tự làm khó mình."
Lục Nghi Thanh khóc rồi lại cười, nàng lên tiếng, thanh âm thanh lãnh lại sủng nịch: "Cậu không biết cầu hôn là phải quỳ xuống sao?"
"A?" Kỳ Thư Tiên sửng sốt một chút, nàng đương nhiên biết cầu hôn là muốn quỳ xuống đất, nhưng nàng đang mặc váy ngắn, quỳ xuống thì thật ngại ngùng, nhưng lời này của Lục Nghi Thanh rõ ràng ý là đồng ý, nàng vội vàng đem váy vén lên chuẩn bị quỳ một gối xuống đất, vừa muốn cúi xuống lại bị Lục Nghi Thanh ngăn cản.
Kỳ Thư Tiên nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Lục Nghi Thanh, ánh mắt Lục Nghi Thanh vẫn nhu hòa nhu vậy, như là làn suối thu, nàng hỏi: "Một chiếc nhẫn khác đâu?"
"Ân?" Kỳ Thư Tiên không nghĩ nhiều, đem cái nhẫn đang đeo trên tay cho Lục Nghi Thanh, vừa thấy Lục Nghi Thanh nhận lấy, nàng còn ngây ngốc nói: "Cái nhẫn này là của mình a, cậu đeo vào là bị rơi đó."
Lục Nghi Thanh cầm nhẫn, cẩn thận niết trong tay, nàng nói: "Cậu bây giờ quỳ được rồi."
Kỳ Thư Tiên cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời nàng quỳ xuống, còn chưa quỳ tốt, nàng liền thấy Lục Nghi Thanh cũng quỳ xuống còn nói với nàng: "Quỳ hai chân đi."
Nàng ngoan ngoãn quỳ xuống, lời còn chưa xuất khẩu, nàng liền nghe thấy Lục Nghi Thanh nói cười yến yến hỏi: "Kỳ Thư Tiên, mình năm nay 33 tuổi, trước mắt vẫn độc thân, cậu nếu cũng độc thân, chúng ta liền kết hôn đi."
Kỳ Thư Tiên đương trường sững người, nàng cảm giác được có giọt sương dừng ở mặt nàng, rõ ràng chính mình làm nhiều như vậy rồi, không nghĩ tới Lục Nghi Thanh lập tức liền đáp trả được, nàng lại nghe thấy Lục Nghi Thanh khẽ khàng hỏi: "Kỳ Thư Tiên cậu nguyện ý không?"
"Mình nguyện ý." Kỳ Thư Tiên tùy ý xoa xoa nước mắt, như đang cầm một chiếc nhẫn thật sự đeo vào tay Lục Nghi Thanh: "Vậy còn cậu, Lục Nghi Thanh, cậu có nguyện ý gả cho mình không?"
- ------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Không biết cho hai chị xưng hô với nhau như vậy đã ổn chưa nhỉ?