Kỳ Thư Tiên cũng không có ép nàng.
Lục Nghi Thanh chui vào trong chăn, Kỳ Thư Tiên lập tức dính sát, cọ tới cọ lui trên người nàng, rồi nàng nhẹ nhàng hôn lên má Lục Nghi Thanh một cái, Lục Nghi Thanh đã díu hết cả mắt rồi, nhắm mắt tùy nàng làm gì thì làm.
Phong thanh, Lục Nghi Thanh nghe thấy thanh âm ôn hòa của Kỳ Thư Tiên: "Ngủ ngon. Lục tiên hạc của mình —— "
Đến lượt Kỳ Thư Tiên nhắm hai mắt lại, nhưng nàng ngủ không sâu.
Nàng như quay về tới cái mùa hè bảy năm trước, cái ngày nàng có rung cảm với Lục Nghi Thanh lần đầu tiên.
"Kỳ Thư Tiên, Lục Nghi Thanh hình như chia tay Trương Mộ Dao rồi."
Kỳ Thư Tiên nhận được một cuộc điện thoại như vậy xong, sấp ngửa chạy tới chỗ Lục Nghi Thanh, đó là một công viên nhỏ.
Nàng thở hổn hển tới gần khối thiên địa kia.
Công viên đông đúc, ồn ào, nhưng Kỳ Thư Tiên chỉ liếc mắt liền tìm thấy người mình muốn tìm, nàng nhíu mày bước tới; đầu tháng sáu, còn chưa vào hè hẳn, nóng nhưng vẫn thoáng hơi lạnh, Lục Nghi Thanh cứ thế mà ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
Thân thể luôn khỏe mạnh, tích cực vận động của Lục Nghi Thanh vậy mà bỗng trông thật bé nhỏ, gầy yếu.
Kỳ Thư Tiên đau lòng nàng, rảo bước nhanh hơn.
Càng đến gần, khuôn mặt của Lục Nghi Thanh càng rõ ràng.
Con ngươi nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, tóc dài tán loạn sau lưng, trong hốc mắt treo giọt nước mắt nho nhỏ lấp lánh ánh sáng, cả đuôi mắt nhiễm chút sắc hồng.
Vừa buồn bã vừa ưu thương.
Kỳ Thư Tiên tập trung vào khuôn mặt tinh xảo kia, nàng có thể cảm nhận được rõ mồn một dòng điện đi dọc cơ thể mình trong nháy mắt đó, nàng cắn chặt môi dưới, môi như muốn bật ra máu.
Nàng dừng bước.
Đôi mắt vô định lại tựa chứa tinh quang.
Kỳ Thư Tiên khoảnh khắc này đã quên sạch mục đích của chuyến đi này.
Nàng chỉ biết, hiện tại nàng muốn đưa người kia về nhà, muốn khiến người kia... nức nở hơn nữa.
Kỳ Thư Tiên nắm chặt nắm đấm, mạnh đến mức sắp chảy máu, nhưng cảm giác đau đớn mạnh mẽ kéo một ít lý trí của nàng trở lại, nàng nỗ lực nhấc chân bước tới chỗ Lục Nghi Thanh.
Nàng gian nan nặn ra một nụ cười, ngữ khí ôn hòa: "Nghi Thanh, chúng ta về nhà đi."
Sắc mặt Lục Nghi Thanh trắng một cách bất thường, nghe thấy giọng nói quen thuộc, con ngươi nàng hình như hơi lóe, tuy vậy, ánh mắt vẫn không hề để ý đến Kỳ Thư Tiên.
Nàng rũ mắt, thẫn thờ nhìn cái đèn cách đó không xa.
Dù Lục Nghi Thanh không nói chuyện, Kỳ Thư Tiên vẫn cảm nhận được niềm thống khổ của nàng, trái tim bứt rứt đau đớn.
Nhưng thứ khiến nàng càng khó nghĩ chính là, sâu bên trong nàng như có một chút... mừng rỡ khó tả.
Nàng vươn tay ôm người kia vào trong ngực, lồng ngực bỗng đong đầy mùi hương man mác trên người Lục Nghi Thanh, giọng Kỳ Thư Tiên mang theo vài phần run rẩy: "Nghi... Thanh, mình ở đây."
Lục Nghi Thanh nằm trong lòng nàng không nói không rằng, dẫu vậy, từ khóe mắt, nước mắt cứ từng giọt từng giọt dọc theo gương mặt chảy xuống.
Như những viên bảo thạch bị nghiền nát.
Kỳ Thư Tiên ánh mắt thẳng tắp, nhìn chằm chằm người trong lòng, nàng liếm đôi môi khô khốc.
Nàng... Muốn hôn lên hàng nước mắt ấy.
Cánh tay Kỳ Thư Tiên đang ôm Lục Nghi Thanh dần nóng rực, còn mang theo chút run rẩy.
Nàng cắn môi dưới một cách gắt gao, rỉ máu.
Kỳ Thư Tiên!
Óc heo của mày đang nghĩ cái gì thế?
Lục Nghi Thanh đang rất đau lòng, rất khổ sở, sao mày có thể... có ý nghĩ như vậy?!
Lồng ngực Kỳ Thư Tiên như muốn vỡ tung ra, nhưng mỗi khi hương cơ thể Lục Nghi Thanh thoáng qua khoang mũi, nơi vừa bị mở ra ngay lập tức trở lại nguyên dạng. Cứ thế, trái tim nàng cứ liên tục lõa lồ rồi lại khép lại không ngừng, dằn vặt nàng suýt chút nữa là chịu không nổi.
Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh ngồi trên mặt đất lạnh lẽo tới nửa đêm.
Trong công viên nửa người cũng không có, mà Lục Nghi Thanh tựa ở trên vai nàng đã ngủ từ bao giờ.
Kỳ Thư Tiên nghiêng mặt xem nàng, khuôn mặt trắng bóc của Lục Nghi Thanh dưới ánh trăng hiện lên càng tao nhã. Đôi mắt nàng vì khóc mà phiếm một chút hồng.
Kỳ Thư Tiên chỉ nhìn một cái liền quay đầu đi chỗ khác.
Nàng sợ nàng nhịn không được sẽ hôn nàng.
Đêm đó, Kỳ Thư Tiên nằm trên giường, trong đầu nàng chỉ có con ngươi trong trẻo lạnh lùng, cùng đuôi mắt đỏ ửng của Lục Nghi Thanh.
Bản thân nàng đã từng yêu.
Nhưng những rung động lúc đó khi so sánh với lần này, quả thực như suối quê so với sông Hồng.
Kỳ Thư Tiên mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Nhưng người đó là Lục Nghi Thanh, cậu ấy là bạn thân tám năm của mình mà.
Kỳ Thư Tiên bi ai nghĩ, nàng nên làm gì đây?
Sao có thể có những ý nghĩ lệch lạc như thế khi Lục Nghi Thanh đang khóc chứ?
Thậm chí... Còn muốn cậu khóc nhiều hơn.
Mình có phải bị bệnh gì hay không?
Kỳ Thư Tiên suy nghĩ đến quá nửa đêm, ngồi dậy, lấy ra chú thỏ Lục Nghi Thanh tự tay làm để tặng cho Trương Mộ Dao, nàng và Trương Mộ Dao có cùng con giáp, cùng là con thỏ.
Nàng nhớ, mấy ngày lễ Tết gần đây, Lục Nghi Thanh hôm nào cũng đến tiệm mộc để đẽo chú thỏ này. Lục Nghi Thanh có hoa tay, nhưng điêu khắc thật sự rất khó, thành ra chỉ qua vài ngày ngón tay đã đầy vết thương lớn nhỏ.
Kỳ Thư Tiên tưởng rằng Trương Mộ Dao sẽ cảm động muốn chết, ai ngờ con nhỏ kia lại quay ngoắt 180 độ...
Kỳ Thư Tiên sờ cái mũi thỏ hồng hồng, nhỏ kia sao có thể xứng đáng được nhận bé thỏ này?!
Đêm đó, nàng tiếp tục mơ thấy cảnh Lục Nghi Thanh vành mắt đỏ, đi ngắm mây cùng nàng.
Lục Nghi Thanh càng khóc, Kỳ Thư Tiên càng khao khát đưa nàng tới thiên đình.
Cho dù Lục Nghi Thanh khóc thút thít, nghẹn ngào xin tha, Kỳ Thư Tiên vẫn không thuận theo ý nàng.
Kỳ Thư Tiên giật bắn mình tỉnh giấc, trán nhớp nháp mồ hôi, tóc nàng rối tung.
Cảm giác khác thường trong cơ thể gợi nhắc sự điên cuồng nàng đối với Lục Nghi Thanh.
"Thư Tiên, dừng lại —— "
Kỳ Thư Tiên nhắm mắt, nàng không thể quên đi, rằng trong mơ bản thân mất kiểm soát, đã không thể dừng lại.
Sao nàng có thể sinh ra suy nghĩ đó với Nghi Thanh?
Kỳ Thư Tiên thẫn thờ đi tắm, sau đó lên mạng tìm hiểu thử vấn đề kỳ quái này.
Quanh đi quẩn lại, các phản hồi vẫn là nàng đã thích Nghi Thanh, nhưng như vậy là quá đột nhiên.
Tính đến trước khoảnh khắc kia, Kỳ Thư Tiên có thể tuyệt đối cam đoan rằng chính mình đối với Lục Nghi Thanh chỉ có hữu nghị.
Nhìn người ta khóc một hồi, tự nhiên lại thích người ta?
Sao lại đơn giản như thế được?
"Nghe gì chưa, Kỳ Thư Tiên lớp 2 năm nhất có nhiều bạn trai cũ lắm. Cũng phải thôi, nàng như thế, một làm sao đủ?"
"Ha ha ha, ai mà không muốn hẹn hò Kỳ Thư Tiên a, mới tưởng tượng thôi đã thích muốn chết rồi. Nhưng để kết hôn thì nên tìm người nào ngoan hơn một chút."
Kỳ Thư Tiên ghét nhất là bị người khác để ý, đặc biệt là bị coi như đối tượng để huyễn tưởng.
Mặt Kỳ Thư Tiên tức khắc trắng bệch, nàng đứng bật dậy.
Lục Nghi Thanh là người duy nhất nàng đã từng tưởng tượng đến.
Còn... quá đáng như thế nữa.
Kỳ Thư Tiên mơ mơ màng màng mấy ngày liền, nàng quyết định thử xem bản thân có "cong" thật không.
Nàng lên mạng coi vài bộ phim được cho là đỉnh cao của điện ảnh, cảnh quay đẹp duy mĩ lại rõ ràng, nhưng Kỳ Thư Tiên coi không nổi.
Nàng thở dài một hơi, chắc chỉ là ảo giác thôi.
Nhưng trong các tháng kế tiếp, Kỳ Thư Tiên lại mơ tương tự như thế vài lần nữa, nàng không dám đến gặp Lục Nghi Thanh.
Nàng sợ Lục Nghi Thanh sẽ ghét nàng.
Tình thế này kéo dài ba tháng, cho tới ngày sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Lục Nghi Thanh.
Kỳ Thư Tiên hẹn Lục Nghi Thanh tới bar Tiển Túc để chúc mừng sinh nhật nàng.
Lục Nghi Thanh tính tình lãnh đạm, nhưng trước mặt Kỳ Thư Tiên thỉnh thoảng nàng vẫn sẽ mỉm cười.
Nhưng lần gặp lại này, sâu thẳm bên trong con ngươi Lục Nghi Thanh cất dấu nhiều ưu thương.
Kỳ Thư Tiên vừa thấy nàng, trái tim đau xót.
Nàng lập tức trách móc chính mình, thân là bạn tốt nhất của Lục Nghi Thanh, nàng lại để mặc Lục Nghi Thanh một mình trong khoảng thời gian nàng đau khổ nhất, đã vậy còn sản sinh suy nghĩ bất lương với nàng.
Nhìn con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy, nàng đành tạm bỏ qua suy nghĩ ngổn ngang, cho dù có lại mơ giấc mơ như thế đi chăng nữa, nàng vẫn muốn bầu bạn với Lục Nghi Thanh.
Kỳ Thư Tiên nhìn Lục Nghi Thanh, khuôn mặt tinh xảo có chút trắng bệch, tinh thần có vẻ cũng không tốt lắm, nhưng Kỳ Thư Tiên lại nhẹ thở một hơi.
Bởi vì nàng phát hiện, ngoại trừ ý muốn quan tâm Lục Nghi Thanh, nàng không có suy nghĩ dư thừa nào khác, tất cả như trở lại trước kia, nàng không có ý muốn hôn nàng.
Kỳ Thư Tiên yên lòng.
Kỳ Thư Tiên mừng Lục Nghi Thanh sinh nhật hai mươi sáu tuổi, cùng nàng chậm rãi đi qua khoảng thời gian đau đớn, đến khi Kỳ Thư Tiên để ý thấy trong mắt Lục Nghi Thanh không còn nửa phần ưu tư, nàng nghĩ Lục Nghi Thanh chắc đã bước tiếp.
Thời điểm Lục Nghi Thanh sinh nhật hai mươi bảy tuổi, Kỳ Thư Tiên đang đi công tác ở nông thôn.
Ở nông thôn sóng yếu, mạng lưới vận chuyển cũng không tốt bằng, nên muộn mất vài ngày quà mới giao được đến tay Lục Nghi Thanh, nàng còn không trực tiếp nói lời chúc mừng với Lục Nghi Thanh nữa.
Thay vào đó, mùa xuân năm nàng hai mươi bảy tuổi, Lục Nghi Thanh đã xuất hiện trước mặt nàng.
Giao thông ở nông thôn không tiện lắm, đã vậy sinh nhật nàng lại vào đầu mùa xuân, nên trên đường còn bao trùm một tầng tuyết dày có khi còn lên đến mắt cá chân.
Kỳ Thư Tiên lúc nghe tin đã không thể tin được, khi đó nàng còn đang ở ngoài ruộng dẫn theo con chó mực trong thôn để quay video đi bắt thỏ, mang theo vẻ mặt nghi ngờ chạy về thôn.
Vừa đến cửa thôn, Kỳ Thư Tiên từ xa đã thấy bóng dáng một cô gái mảnh khảnh.
Lục Nghi Thanh mặc áo khoác dài màu xanh lá, quanh cổ quàng khăn dày màu đỏ, che khuất phân nửa khuôn mặt nàng, chỉ lộ ra đôi mắt, trên cặp lông mi dài đẹp tựa hồ còn phủ một lớp tuyết mỏng.
Lục Nghi Thanh dung nhập hoàn hảo với hoàn cảnh đồng quê, nàng vừa thấy Kỳ Thư Tiên, đôi mắt sáng lên, giơ tay vẫy vẫy Kỳ Thư Tiên giống mèo Chiêu Tài.
Kỳ Thư Tiên chớp mắt, hoàn toàn không tin người con gái trước mắt chính là Lục Nghi Thanh - người thường vô cùng đứng đắn. Nàng nghe Lục Nghi Thanh gọi: "Thư Tiên."
Lục Nghi Thanh rùng mình, hà một hơi sương mù màu trắng bao trùm: "Lạnh ghê—— "
Thật đáng yêu.
Kỳ Thư Tiên liếc nàng từ trên xuống dưới, không có nhịn mà bật cười thành tiếng.
Lục Nghi Thanh cũng tự nhận thức rằng trông mình lúc này hơi kỳ, mặt nàng đỏ lên, lập tức quay lưng về phía Kỳ Thư Tiên, không để ý Kỳ Thư Tiên nữa.
Nhưng từ góc nhìn của Kỳ Thư Tiên, Lục Nghi Thanh trông giống một bé chim cánh cụt màu xanh lá đang giận dỗi hơn.
Kỳ Thư Tiên buồn cười đau cả bụng. Lục Nghi Thanh lạnh lùng lườm nàng một cái, nàng vội vàng ngậm miệng, nhưng Kỳ Thư Tiên đã cười sắp chảy nước mắt, trong khi đó khóe miệng lại tận lực khống chế lại.
Lục Nghi Thanh lạnh mặt, cúi người, cách lớp găng tay nắm một nắm tuyết, nhưng vì nàng rất ít khi có cơ hội chơi tuyết, nên nàng không biết nặn cầu tuyết như thế nào. Lục Nghi Thanh hình như càng tức hơn, nàng tháo găng tay cố gắng nặn tiếp.
Kỳ Thư Tiên ngừng cười, sợ ngón tay nàng lạnh quá mà bị làm sao, bước chân đi tới của Kỳ Thư Tiên trên tuyết phát ra âm thanh sàn sạt, khuyên nàng: "Nghi Thanh, mau đeo găng tay lại đi, đừng để bị cóng."
Chưa nói hết câu, Lục Nghi Thanh đã nặn được bóng tuyết, ném vào người Kỳ Thư Tiên...
Một cục màu trắng nhão nhẹt không có tí lực nào, còn chưa tới gần Kỳ Thư Tiên đã mất đà, "bịch" một tiếng rơi xuống cạnh chân nàng.
Kỳ Thư Tiên, căn bản không cần tránh.
Lục Nghi Thanh: "..."
Nàng dùng bàn tay trắng nõn bưng khuôn mặt đỏ bừng, tựa như không muốn chấp nhận sự thật rằng bản thân vừa ngốc tới mức nào.
Kỳ Thư Tiên buồn cười, nàng đi qua cầm cục tuyết Lục Nghi Thanh vừa ném lên, hất vào người mình, mặt mày cong cong: "Nghi Thanh, vui lên đi nào, mình giúp cậu báo thù Kỳ Thư Tiên rồi."
Lục Nghi Thanh vẫn là không để ý tới nàng, nhưng sắc mặt đã mềm mại hơn nhiều.
Nháy mắt, Lục Nghi Thanh lại nghe thấy tiếng tuyết xào xạc, đến khi nàng ngước mắt, hơi thở ấm áp của Kỳ Thư Tiên đã vây quanh nàng.
Kỳ Thư Tiên ôm nàng.
Chợt, Lục Nghi Thanh nghe Kỳ Thư Tiên mềm nhẹ: "Nghi... Thanh."
Kỳ Thư Tiên gắt gao ôm người trong ngực, như than thở: "Cậu có nhớ mình không?"
Trong giọng nói của nàng ngoài mừng rỡ, giống như còn kèm theo thứ gì khác.
Lục Nghi Thanh cảm thụ hơi ấm của Kỳ Thư Tiên trong xoang mũi, nàng hình như biết đó là gì.
Đó là sự cưng chiều không thể kiềm chế mà Kỳ Thư Tiên dành cho nàng.
Lục Nghi Thanh nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nàng hơi đẩy đẩy Kỳ Thư Tiên, ý bảo nàng buông mình ra, ánh mắt cũng không được tự nhiên nhìn sang hướng khác.
May là trong thôn vốn dĩ ít người, hôm nay tuyết rơi nên cũng không có mấy người ra ngoài, do đó không có ai nhìn thấy nàng và Kỳ Thư Tiên ôm nhau.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi ngượng, cho dù Kỳ Thư Tiên khi ôm nàng không mang bất kỳ ý nghĩ ngoài lề nào.
Kỳ Thư Tiên hít một hơi thật sâu cái mùi tươi mát nhàn nhạt trên người Lục Nghi Thanh.
Nàng thông suốt rồi, nàng không muốn trốn tránh Lục Nghi Thanh nữa.
Lục Nghi Thanh tốt như thế, khiến người ta thích đến như thế, nàng có rung động cũng là bình thường.
Nhưng nàng hận, vì sao nàng chỉ rung động trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy?!
Nếu như nàng yêu Lục Nghi Thanh thật lòng thì đã tốt, nàng có thể đi cưa cẩm người ta.
Kỳ Thư Tiên đem đầu đặt lên vai Lục Nghi Thanh, mềm nhũn nói: "Lục... Nghi Thanh. Mình không muốn chạy nữa."
Con ngươi màu xám nhạt của Lục Nghi Thanh lộ ra vài phần nghi hoặc.
Chạy trốn?
Nàng đang chạy trốn khỏi ai?
Hạ Giai Chi sao?
Hay là người theo đuổi nào khác?
Kỳ Thư Tiên buông Lục Nghi Thanh ra, trịnh trọng nhìn vào con ngươi sạch sẽ, nhẹ giọng: "Mình cũng rất nhớ, rất nhớ cậu."
Lục Nghi Thanh quay mặt đi, không đối diện với nàng, giọng điệu khôi phục băng băng lãnh lãnh: "Hừm."
"Phụt ha ha ha." Mắt thấy Lục Nghi Thanh bắt đầu tận lực khống chế biểu cảm của bản thân, Kỳ Thư Tiên sắp chết cười rồi.
Kỳ Thư Tiên tháo găng tay ra, choàng lấy cánh tay Lục Nghi Thanh, khi chạm đến cái lạnh trên đầu ngón tay Lục Nghi Thanh, nàng trực tiếp nhét chúng vào túi áo của mình.
Kỳ Thư Tiên dịch Lục Nghi Thanh đến gần bản thân, trêu nàng: "Xin lỗi mà, bạn Lục, lâu lắm rồi không có về gặp cậu."
Kỳ Thư Tiên nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay Lục Nghi Thanh, ấm áp nói: "Đừng giận nữa, được không?"
Lục Nghi Thanh giãy dụa mấy lần mà không tránh ra được, đành mặc kệ nàng, nàng nhỏ giọng khiển trách: "Mình không phải trẻ con!"
—--------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kỳ Thư Tiên: "Mình có phải là biến thái không..."
Lúc này nàng còn chưa biết, sự điên cuồng của cô giáo Lục lúc lăn giường sẽ buff cho nàng kinh khủng đến mức nào.