Là sổ hộ khẩu......
Hô hấp Kỳ Thư Tiên cứng lại, hai chữ "đăng ký" nháy mắt chiếm đầy trong đầu nàng, trong lòng phiếm ra một dòng vị ngọt tràn đầy, chọc đến cả người nàng run rẩy.
Nàng chớp mắt hai cái, kinh hỉ hướng Lục Nghi Thanh kiều kiều mềm mại gọi: "Lục Nghi...... Thanh......"
Lại bắt đầu gọi như vậy rồi.
Như là mèo con vậy.
Lục Nghi Thanh cố ý không xem nàng, đưa lưng về phía Kỳ Thư Tiên, duỗi tay mở khoá cửa xe, lại đem chìa khóa xe rút ra.
Kỳ Thư Tiên nhìn nhìn khuôn mặt thanh lãnh của Lục Nghi Thanh.
Đáng tiếc, năng lực quản lý biểu tình của Lục Nghi Thanh thật sự quá xuất sắc, nàng nhìn không ra cảm xúc của nàng.
Kỳ Thư Tiên dư quang phảng phất liếc tới vành tai Lục Nghi Thanh, tinh xảo, nho nhỏ...... hồng hồng.
Lục Nghi Thanh đang thẹn thùng.
Kỳ Thư Tiên nghĩ, chùm lửa nhỏ trong lòng nàng kia khẳng định đang thiêu đốt mạnh hơn, lay động càng dữ dội.
Hai người sóng vai đi đến nhà Lục Nghi Thanh, ánh mắt Kỳ Thư Tiên luôn mất tự nhiên mà dừng ở cuốn sổ hộ khẩu trong tay Lục Nghi Thanh, nàng nghĩ nàng cũng cần chạy nhanh về nhà một chuyến.
Khi Lục Nghi Thanh bắt đầu chủ động hơn, nàng nháy mắt liền chống đỡ không được, bị đánh cho tơi bời.
Kỳ Thư Tiên ánh mắt dời về khuôn mặt Lục Nghi Thanh, mặt nàng căng gắt gao, liền môi đều bị cắn có chút đỏ lên.
Lục Nghi Thanh lại chủ động lại thẹn thùng, còn muốn làm bộ không thẹn thùng.
Quá là biệt nữu đáng yêu.
Kỳ Thư Tiên nhịn không được cười ha ha, Lục Nghi Thanh vẫn luôn tránh đi ánh mắt của nàng, không muốn đối diện với nàng, lại ngượng lại bất đắc dĩ.
Kỳ Thư Tiên vươn tay tới đỉnh đầu nàng xoa xoa hờ hờ.
Chung quy Lục Nghi Thanh vẫn tò mò, ánh mắt nàng nghi hoặc nhìn về phía Kỳ Thư Tiên, động tác ấn vân tay động tác cũng chợt chững lại.
Kỳ Thư Tiên cười tủm tỉm: "Mình phải giữ lấy đầu của cậu, miễn cho cậu có thể đáng yêu đến không có đầu." (??? khum hỉu🥹)
Vành tai Lục Nghi Thanh càng đỏ, nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi, ngón tay hoảng loạn ấn xuống khoá vân tay, ấn vài cái, nhưng trả lời lại đều là thanh âm máy móc lạnh băng: "Xin lỗi, vân tay không đúng."
Nàng cau mày, vừa xấu hổ lại vừa tức giận nhìn về phía ngón trỏ của mình.
Kỳ Thư Tiên cũng duỗi đầu nhìn thoáng qua, trên ngón trỏ của nàng có chút hơi nước.
Kỳ Thư Tiên làm bộ bừng tỉnh đại ngộ: "A, thì ra là do mồ hôi a."
Thẹn thùng đến mức toát mồ hôi......
Không chờ Lục Nghi Thanh tiếp tục ấn, Kỳ Thư Tiên vươn tay chạm vào trước, nàng biết, nếu lại trêu nàng tiếp, Lục Nghi Thanh phỏng chừng sẽ phạt nàng đi ngủ phòng cho khách.
Kỳ Thư Tiên dễ dàng ấn một cái, cửa nháy mắt liền mở.
Trong chớp mắt, nàng phảng phất nghe thấy Lục Nghi Thanh nho nhỏ hừ một tiếng, nhẹ như gió.
Kỳ Thư Tiên đi phía sau nàng, muốn cười lại không dám cười, sắc mặt nghẹn có chút đỏ bừng.
Tốc độ Lục Nghi Thanh nện bước nhanh hơn rất nhiều, nàng biết Kỳ Thư Tiên đang cười mình.
Nhưng ai bảo chính nàng cũng vui vẻ a.
Nghe được tiếng bước chân đằng sau, Lục Nghi Thanh hơi nghi hoặc, nàng quay đầu nhìn Kỳ Thư Tiên tựa như đang hỏi vì sao nàng không đi vào phòng cho khách mà rửa mặt.
Kỳ Thư Tiên gãi gãi tóc, ngữ khí đứng đắn: "Cho mình mượn laptop dùng một chút, mình cần đem số liệu hôm nay sửa sang lại một chút."
Kỳ Thư Tiên ngày mai không cần đi làm, nhưng số liệu tương quan nàng vẫn phải làm một phần tổng hợp, gửi qua hòm thư cho Triệu Lôi, Triệu Lôi ngày mai có đi làm, chỉ khi nàng bên này sửa sang lại ổn, Triệu Lôi mới có thể tiến hành công việc kế tiếp.
Lục Nghi Thanh sửng sốt, vào phòng ngủ đem laptop đưa cho nàng, thêm cả một cặp kính chống ánh sáng xanh gọng đen: "Mật khẩu là sinh nhật mình, cậu biết rồi đó."
"Ừm." Kỳ Thư Tiên gật gật đầu, nàng đem notebook ôm vào trong ngực, thời điểm đến cửa nghe thấy Lục Nghi Thanh nói: "Đừng làm đến quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được." Kỳ Thư Tiên đóng cửa lại, lập tức đi đến phòng cho khách, tự nhủ nếu hoàn thành xong quá muộn nàng liền ngủ ở phòng cho khách là được, không cần đi qua quấy rầy Lục Nghi Thanh.
Bàn làm việc trong khách phòng so với bàn trong phòng Lục Nghi Thanh nhỏ hơn một ít, đủ để đặt vừa cái laptop cùng một con chuột lớn nhỏ, nàng sắp xếp máy tính hoàn chỉnh xong, mở ra hệ thống dữ liệu hậu cần của công ty, bắt đầu xem xét lại số liệu của buổi phát sóng trực tiếp hôm nay.
Từ số liệu, suy đoán của Kỳ Thư Tiên chính xác không thể nghi ngờ, vô luận là doanh số khách hàng cũ, vẫn là doanh số khách hàng mới đều tốt hơn so dự đoán một ít.
Kỳ Thư Tiên lưu lại tương quan số liệu, lại thống kê số liệu theo bảng biểu hợp lý nhất, cùng với chọn mấy chỉ tiêu đang phát triển không tồi làm lưu dụng.
Các mẫu quần áo của công ty Kỳ Thư Tiên đều là hàng được thiết kế trực tiếp thông qua liên hệ với các nhà thiết kế, Giang Mặc phụ trách liên hệ sản xuất, mà bên nàng chủ yếu phụ trách tiêu thụ.
Vì muốn tiết kiệm chi phí nên công ty đã sử dụng sách lược là lựa chọn một số mẫu sản phẩm có doanh số tốt để sản xuất nhiều tồn sẵn trong kho, nhưng không quá nhiều, rồi thông qua tương tác của vài buổi phát sóng trực tiếp hoạt động xuống dưới sau ở để xác định mẫu nào sẽ được sản xuất chủ đạo đồng loạt.
Cách làm như vậy có nhược điểm rõ ràng chính là sẽ thường xuyên xuất hiện vấn đề thiếu cung, thông thường người mua sẽ bởi vì chờ không kịp hàng sản xuất xong mà huỷ đơn, bởi vậy công ty Kỳ Thư Tiên có tỷ suất huỷ đơn là tương đối cao.
Nhưng đây cũng là hiện tượng bất khả kháng, mấy năm nay Kỳ Thư Tiên bọn họ cũng chỉ có thể thông qua phương thức như vậy để chậm rãi tích lũy những khách hàng trẻ thích sản phẩm giới hạn, tranh thủ mở rộng nhà máy sản xuất.
Kỳ Thư Tiên nhéo nhéo giữa mày, làm thống kê xong được một nửa, cửa đột nhiên bị gõ vang hai tiếng, sau đó Lục Nghi Thanh liền bưng một ly sữa bò lại đây.
Ánh mắt Lục Nghi Thanh dừng trên mặt Kỳ Thư Tiên, nàng đang đeo cặp kính chống ánh sáng xanh màu đen kia, che khuất đôi mắt hồ ly câu nhân, thoạt nhìn càng thêm ngốc lăng.
Nàng đặt cốc sữa bò trên bàn, ôn thanh nói: "Uống cốc sữa bò rồi hẵng tiếp tục làm, đừng để nguội mất."
Lục Nghi Thanh vừa mới tắm xong, trên người bọc áo ngủ, đến gần sẽ thấy được thanh hương nồng đậm trên người nàng càng thêm rõ ràng, Kỳ Thư Tiên hít hít cái mũi, nàng cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều.
Kỳ Thư Tiên cười nhẹ: "Cảm ơn."
"Mình không quấy rầy cậu nữa, cậu tiếp tục làm đi." Lục Nghi Thanh bước trên dép lê chất miên đi ra ngoài.
Nhứ là bông tơ mềm của thực vật. Tơ kén của loại bông mềm này cho vào nước sôi rồi gỡ ra, loại tinh gọi là miên, loại thô gọi là nhứ.
(credit: tttttuong from Ký sự truy đuổi tình yêu 30000 feet)
May mà đọc lại bộ truyện cũ, không thì muôn đời cũng chả biết miên là cái gì😂
Kỳ Thư Tiên ánh mắt chuyển hướng đến cốc sữa Lục Nghi Thanh chuẩn bị cho mình, độ ấm có chút cao, theo kiểu sau khi uống vào sẽ làm tứ chi đều ấm áp lên, thoải mái dễ chịu.
Kỳ Thư Tiên đã không nhớ rõ bao nhiêu lần mình công tác vào buổi tối, tuy rằng đây không xem như là lần đầu tiên có người chuẩn bị sữa bò ấm cho nàng, nhưng lần này người mang đến là Lục Nghi Thanh.
Nàng liền cảm thấy tình huống có sự bất đồng. Nàng đem sữa bò một ngụm uống cạn, cảm thấy chính mình đã khôi phục hăng hái.
Hoàn thiện bảng thống kê, Kỳ Thư Tiên đem số liệu và giấy tờ liên quan gửi cho Triệu Lôi, nàng đứng dậy duỗi người, trong chốc lát mới cầm cái ly trống không đi đến phòng khách, nàng muốn rửa mặt một chút.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Lục Nghi Thanh, có tia ánh sáng màu vàng nhạt lọt ra, cửa cũng chỉ là khép hờ.
Kỳ Thư Tiên đem cửa đẩy hé, thân mình mảnh khảnh của Lục Nghi Thanh tựa ở đầu giường, hô hấp vững vàng, ngủ say sưa, nhưng phía bên giường Kỳ Thư Tiên thường ngủ lại đang sáng đèn.
Ánh đèn vàng ấm, không chói mắt.
Mặt mày Kỳ Thư Tiên mang theo ý cười, nàng vội vàng giữ cửa nhẹ nhàng đóng lại, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.
Lục Nghi Thanh đang đợi nàng ngủ cùng.
Nháy mắt nàng liền minh bạch ý tứ của Lục Nghi Thanh, nàng gấp rút thời gian tắm rửa nhanh xong đi ngủ.
Kỳ Thư Tiên vội vội vàng vàng gội sạch đầu, thời điểm sấy tóc nàng mở máy sấy mức nhỏ nhất, còn may máy sấy này còn tương đối tốt, gần như là không phát ra tiếng động.
Nàng xoa xoa tóc, đè thấp tiếng bước chân hướng phòng ngủ đi đến.
Kỳ Thư Tiên mở cửa, đi vòng đến bên giường của mình, xốc một góc chăn, thật cẩn thận chui vào, nàng thấy Lục Nghi Thanh vẫn chưa có tỉnh, yên lòng một chút, xoay đầu tắt đi đèn đầu giường, phòng ngủ nháy mắt trở nên đen nhánh.
Kỳ Thư Tiên cảm nhận thấy người bên cạnh cử động, Lục Nghi Thanh trở mình, thanh âm thanh lãnh trong màn đêm tức khắc tựa hồ cũng trở nên mềm mụp: "Tiên Tiên."
Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, ứng nàng: "Ân?"
Lục Nghi Thanh không có nói chuyện, nàng ở trong chăn cọ cọ, Kỳ Thư Tiên có chút phát ngốc.
Nàng thử vươn tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lục Nghi Thanh, ngữ khí ôn nhu: "Ngủ đi, Nghi...... Thanh."
Đầu Lục Nghi Thanh ở trên người Kỳ Thư Tiên trên người cọ cọ, rồi bất động.
Thật đúng là quá khiến người tâm động.
Nhưng...... Kỳ Thư Tiên trộm liếc Lục Nghi Thanh một cái, nàng biết, còn chưa đủ, Lục Nghi Thanh còn có thể khiến nàng càng tâm động.
Cứ việc chất chứa một loại cảm xúc không tên, nhưng Kỳ Thư Tiên vẫn thực mau liền ngủ rồi.
Ngày hôm sau, khi Kỳ Thư Tiên tỉnh lại, trong phòng như cũ là tĩnh lặng mơ màng, bên cạnh không có người, nàng chớp mắt hai cái hướng cửa sổ chỗ nhìn, tấm rèm chưa được kéo lên cho nên trong phòng vẫn là tối tăm.
Kỳ Thư Tiên duỗi người, lúc này mới từ trên giường xuống, nàng đè đè đầu tóc lộn xộn, hướng phòng khách đi đến.
Lục Nghi Thanh một mình ở phòng khách xem TV, Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua, trên TV đang chiếu hình như là chương trình 《 Tôi cùng tổ quốc của tôi 》.
Dáng nàng ngồi cực kỳ ngay ngắn, quy quy củ củ, quả thực so với bộ dáng cháu trai Kỳ Hành của nàng lúc làm sai giả bộ ngoan còn muốn ngoan ngoãn hơn.
Không hổ là giáo viên, chỉ đang xem TV thôi mà như là ngồi đứng đắn nghe thuyết trình học thuật vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Lục Nghi Thanh quay đầu lại nhìn về phía Kỳ Thư Tiên, nàng đầu tiên sửng sốt một chút rồi sau đó liền nở nụ cười: "Tiên Tiên, cậu dậy rồi à?"
Nghe vậy, Kỳ Thư Tiên không biết vì sao đột nhiên thấy ngượng ngùng, nàng "Ân" một tiếng.
Mắt thấy Lục Nghi Thanh đã đứng lên, hướng nàng đi tới: "Mau đi rửa mặt, ăn chút gì đi."
"Ò." Kỳ Thư Tiên vựng vựng hồ hồ.
Lục Nghi Thanh đi đến phòng bếp, đem đồ ăn đã nấu hâm lại một chút, dọn đến trên bàn cơm, dùng khoảng thời gian không dài, Kỳ Thư Tiên cũng rửa mặt xong đi ra, tóc nàng dùng dây buộc lại thành đuôi ngựa thấp.
Lục Nghi Thanh đang bày đũa nhìn nàng một cái, bảo nàng nhanh lên lại đây ăn cơm.
Kỳ Thư Tiên cầm lấy đôi đũa nhìn thoáng qua đồ ăn.
Cà chua xào trứng, cá sốt thịt bằm, dưa cải chua, cả sắc cả hương đều đầy đủ.
Trù nghệ của Lục Nghi Thanh không tốt bằng Kỳ Thư Tiên, nhưng cũng tuyệt đối là ăn ngon, nàng chỉ là không hay nấu mà thôi.
Kỳ Thư Tiên trêu chọc nàng: "Cậu vừa mới đi mua rau nhỉ."
Kỳ Thư Tiên nhớ rõ chính mình không có mua cải trắng.
Lục Nghi Thanh không cãi lại, ban đầu nàng đã ăn cơm trưa rồi, nhưng Kỳ Thư Tiên giống như đang đói vô cùng, nên ăn đặc biệt ngon miệng.
Lục Nghi Thanh đứng dậy cầm lấy đũa bồi nàng ăn, động tác nàng ăn cực kỳ ưu nhã, từng miếng nhỏ, Kỳ Thư Tiên nhìn mà bật cười.
Sau khi hai người cơm nước xong, cách thời điểm phim chiếu còn có một đoạn thời gian, các nàng quyết định đi dạo trung tâm thương mại.
Kỳ Thư Tiên vào phòng trang điểm thay quần áo, Lục Nghi Thanh liền đi thu dọn bát đũa.
Lục Nghi Thanh rửa sạch chén, Kỳ Thư Tiên còn chưa có từ phòng tắm đi ra, nàng đành ngồi sô pha bắt đầu xem chương trình vừa rồi《 Tôi cùng tổ quốc tôi 》.
Kỳ Thư Tiên trên tay xách túi, nàng hiếu kỳ nói: "Như thế nào vẫn luôn xem cái này?"
Bộ phim này thời điểm mới chiếu, Kỳ Thư Tiên bởi vì đã xem cùng đồng sự rồi, nên nàng cùng Lục Nghi Thanh đã chọn một bộ phim Quốc khánh khác để xem.
Kỳ Thư Tiên không biết nàng vì sao lại thích bộ phim này đến vậy.
Hơn nữa xuyên suốt toàn bộ quá trình, nàng cảm thấy biểu cảm của Lục Nghi Thanh chưa biến đổi dù chỉ một chút, tựa hồ cũng không phải thích lắm.
Lục Nghi Thanh giải thích: "Mình sợ rằng đây là phim bộ, mình phải xem để không bị lỡ mất tình tiết nào."
Kỳ Thư Tiên tươi cười, nàng lấy túi xách của Lục Nghi Thanh đang treo ở trên giá đưa cho nàng: "Không phải là phim bộ đâu, là phim lẻ, sẽ không ảnh hưởng trải nghiệm xem."
Lục Nghi Thanh thoáng yên lòng: "Vậy thì tốt rồi."
Trung tâm thương mại mà hai người họ đến, rạp chiếu phim nằm ở tầng 7, các tầng dưới đều là cửa hàng quần áo hoặc quán ăn.
Nếu là đi dạo như bình thường, chuyện các nàng cùng đi mua quần áo là không thể thiếu, nhưng hiện tại hai nàng không nghĩ tay xách nách mang theo nhiều đồ vật đi xem phim, cũng chỉ có thể lang thang không có mục tiêu ở trên đường.
Nhàn rỗi, Kỳ Thư Tiên bắt đầu nói về hôn lễ: "Ngày 8 chúng ta đi đăng ký kết hôn xong, cậu có ý tưởng gì về ngày tổ chức tiệc rượu sao?"
Trên đường đông người, Kỳ Thư Tiên vươn tay đem người dắt ở trong tay, sợ có người lạ đụng vào.
Người đi đường đã sớm đối với việc này gặp quỷ không trách.
Lục Nghi Thanh không có giãy giụa, ngược lại nắm chặt hơn, nàng nói: "Mình thì như thế nào cũng được, cậu có ý tưởng gì sao?"
So với công tác của Kỳ Thư Tiên, công việc của nàng nếu được lên lịch trước thì sẽ tốt hơn, Lục Nghi Thanh nói: "Nếu là cuối tuần thì càng tốt."
Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ: "Vậy tổ chức sớm một chút, tranh thủ trước khi sang năm mới hoàn thành việc này."
Hơn bốn tháng......
Lục Nghi Thanh không có ý kiến gì, hai người hướng thang máy đi đến.
Kỳ Thư Tiên lại nói: "Vào kì nghỉ sau, chúng ta đi xem hôn phòng đi? Chọn được căn nhà thích hợp, sẽ tương đối tiện lợi."
"Ở Nhật Mỹ sao?"
Lục Nghi Thanh nghĩ nghĩ hỏi, Nhật Mỹ xem như là địa điểm trung gian giữa hai nơi làm việc của các nàng.
Mua phòng ở ở nơi đó, hai người làm việc đều tương đối tiện lợi.
"Tiên Lâm bên kia cũng có thể, cơ sở vật chất tương đối tốt." Tiên Lâm cách phía Lục Nghi Thanh gần hơn một ít, nhưng phương diện chất lượng càng tốt.
Kỳ Thư Tiên thích ở vị trí thanh u một chút, tuy rằng Nhật Mỹ có các tiện ích đều không tồi.
Nhưng thiếu chút không khí lễ hội, lạnh như băng, giống như căn loft kia của nàng, chung quanh nơi nơi đều là cảm giác đó, Kỳ Thư Tiên mong muốn đổi sang phong cách khác.
"Ừm. Vậy đợi cậu được nghỉ chúng ta cùng nhau đi nhìn xem." Hai người từ thang máy bước ra.
Lục Nghi Thanh nói tiếp: "Hoặc là cuối tuần mình đi xem trước xem mấy căn, nếu mình thấy không tồi, cậu lại qua xem."
Kỳ Thư Tiên nhướng nhướng chân mày, không tán đồng nói: "Cậu nói như mình giống mấy tên tra nam trong phim truyền hình vậy, cái gì cũng không nhìn đợi đến cuối chà thẻ thanh toán là tốt rồi."
Lời giải thích của nàng khiến con ngươi Lục Nghi Thanh treo lên vài phần cười nhạt, nàng nhéo nhéo ngón tay Kỳ Thư Tiên, nghĩ về căn loft Kỳ Thư Tiên đã ở mười lăm năm kia: "Dù sao tiêu chuẩn mua nhà của mình phỏng chừng so với cậu cao hơn nhiều."
"Điều này cũng đúng." Kỳ Thư Tiên không nói chuyện, nàng để Lục Nghi Thanh ngồi trên ghế nghỉ chân, đi đến máy bán vé tự động lấy vé.
Nàng nhìn thoáng qua hàng người mua bỏng ngô đang xếp thành một hàng dài, nàng hướng Lục Nghi Thanh chào hỏi rồi cũng đi theo xếp hàng.
Kỳ Thư Tiên đột nhiên muốn ăn.
Cũng may, tuy rằng hàng rất dài, nhưng tốc độ bán thật ra không chậm, Kỳ Thư Tiên mua combo tình nhân, cầm đồ đi về phía Lục Nghi Thanh.
Lục Nghi Thanh đón lấy cốc Coca nàng đưa qua, nhìn về túi bỏng trong tay nàng, như là dạy dỗ học sinh: "Không phải vừa mới ăn cơm xong sao?"
Kỳ Thư Tiên tay cầm túi bắp rang, hướng nàng hừ hừ: "Mình chỉ là đột nhiên muốn ăn thôi mà."
Lục Nghi Thanh hút một ngụm Coca, không nói chuyện nữa.
Di động Kỳ Thư Tiên đột nhiên chấn động một chút, nàng khẽ khàng nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh, xấu hổ hướng nàng cười cười.
Cơ hồ trong nháy mắt Lục Nghi Thanh liền đoán trúng suy nghĩ trong lòng nàng: "Chúng ta đã nhận thức nhau nhiều năm như vậy, sẽ không bởi vì cậu có công việc đột xuất cần xử lý mà không vui."
Kỳ Thư Tiên dĩ nhiên biết.
Nhưng dù sao lần này theo cách nào đó cũng là lần đầu tiên các nàng hẹn hò, nàng muốn làm tốt một chút.
Kỳ Thư Tiên mở di động ra đọc tin nhắn.
Người gửi là Coco.
"Tỷ, video em đã xử lý tốt, bây giờ em liền gửi cho chị, chị xem thử xem có chỗ nào còn cần chỉnh sửa?"
Hắn gửi một video thật dài lại đây, Kỳ Thư Tiên đợi một lúc lâu cũng chưa nhận được hoàn chỉnh.
Bất quá còn may không phải người bên công ty lại phạm sai lầm, nàng hưng phấn hướng Lục Nghi Thanh trình bày tình hình.
Lục Nghi Thanh nghe nàng nói thấy rất hiếu kỳ, thò đầu qua chờ xem video ghi lại màn cầu hôn ngày đó.
Không biết file Coco gửi rốt cuộc lớn đến mức nào, hai người nhìn con số đang không ngừng gia tăng, chững lại, gia tăng, chững lại......
Các nàng liếc nhau, ngượng ngùng nở nụ cười.
"Lục lão sư."
Một thanh âm đột nhiên truyền tới, doạ Kỳ Thư Tiên sợ tới mức tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.
Hai người nhìn người đang đi tới.
Một đám thiếu nam thiếu nữ trẻ măng đứng thẳng trước mặt bọn họ, bao gồm ba nam và bốn nữ.
Trong đó có hai bạn nam là song sinh, tướng mạo y hệt, cũng đặc biệt xuất sắc, trắng nõn sạch sẽ, dáng người cũng cao gầy.
Nhưng chỉ có trên mặt hai bạn nam kia có mang theo vài phần tươi cười, năm người còn lại tay đều không được tự nhiên mà cầm đồ uống, ánh mắt tựa hồ cũng có chút né tránh.
Đây chính là học sinh của Lục Nghi Thanh.
Kỳ Thư Tiên chọn rạp chiếu phim này cách trường học đặc biệt gần, gặp phải học sinh trung học là điều bình thường.
Kỳ Thư Tiên đứng đắn lên, nàng cũng không dám hủy đi hình tượng Lục lão sư nghiêm túc.
Lục lão sư còn muốn giảng giải về Newton tiên sinh và Kepler tiên sinh, không có chút uy nghiêm làm sao được?
Lục Nghi Thanh khôi phục thần thái thường ngày, ánh mắt nàng đảo qua bảy người, thanh âm thanh lãnh: "Các em tới xem điện ảnh hả?"
Nàng nhìn một người trong đó, người nọ trong tay tựa hồ còn cầm một lon bia, nàng nhìn thoáng qua rồi cũng không có nói cái gì.
Năm người kia vội vàng không ngừng gật đầu, sợ mang tiếng là nghiêm khắc Lục lão sư nhìn ra điều không ổn ở bọn họ.
Biểu tình của hai bạn nam tương đối thả lỏng, cười tủm tỉm: "Đúng vậy, Lục lão sư, chúng ta tới xem 《 Tôi cùng bạn học của tôi 》."
Hắn chỉ chỉ mấy người bên cạnh: "Đây không phải đều là bạn học sao, cùng nhau tới xem, khẳng định sẽ rất có cảm xúc."
Mấy người gật đầu phụ hoạ.
《 Tôi cùng bạn học của tôi 》......
Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua khung giờ chiếu phim trên màn hình lớn, phỏng chừng là xem cùng xuất chiếu của các nàng.
Kỳ Thư Tiên bắt đầu lo lắng Lục Nghi Thanh có thể cảm thấy không được tự nhiên hay không.
Lục Nghi Thanh ứng hai tiếng, dặn dò nói: "Ân, các em chú ý an toàn, xem xong liền lập tức về nhà, đừng để người nhà lo lắng."
"Vâng, Lục lão sư." Nhóm người ngoan ngoãn gật đầu, hướng chỗ trống cách đó không xa ngồi xuống.
Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua trailer phim đang được phát, đơn giản trực tiếp tắt màn hình di động không nhìn nữa, nàng ngồi đoan đoan chính chính, hỏi: "Hai cái nhóc song sinh kia có phải cũng là streamer không?"
Kỳ Thư Tiên cảm thấy quen mắt.
"Tạ Kình Vũ, Tạ Kình Trụ?" Lục Nghi Thanh nghĩ nghĩ, nàng chỉ biết hai đứa nhỏ này bởi vì tướng mạo có chút xuất chúng, thường xuyên có bạn nữ gửi thơ tình.
Nhưng là có phải là streamer hay không, Lục Nghi Thanh chưa từng để ý qua nên cũng không biết.
Kỳ Thư Tiên gọi theo vài tiếng, hình như đúng là hai cái tên này, nàng cũng không thực để ý, chỉ loáng thoáng nhớ rõ thời điểm công ty vừa mới bắt đầu, có cha mẹ của hai anh em này giống như từng có tới bàn chuyện hợp tác.
Nhưng bọn hắn là nam, Kỳ Thư Tiên lại buôn bán quần áo nữ, nên nàng lúc ấy cũng không có đáp ứng.
Giống như lúc sau còn có gặp mặt ở một hoạt động nào đó.
Kỳ Thư Tiên nhìn kia hai người một cái, đem chuyện này kể cho Lục Nghi Thanh.
Kỳ Thư Tiên lưu ý với nàng: "Có một số đối tác sẽ bởi vì hợp tác không thuận lợi mà chửi rủa nhau, dù sao mình cũng từng cự tuyệt cha mẹ bọn họ, cũng không biết có gây ảnh hưởng gì với cậu hay không."
"Không vấn đề gì." Lục Nghi Thanh nghĩ tới cách đối nhân xử thế của hai bạn nam kia, ôn thanh nói: "Bọn họ trừ bỏ có hơi ham chơi, tâm địa đều không phải xấu."
"Vậy là tốt rồi." Kỳ Thư Tiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa lúc tới thời gian soát vé.
Ánh mắt Kỳ Thư Tiên dừng trên người mấy người kia, quả nhiên thấy bọn họ đứng dậy đi ra ngoài cổng soát vé.
Kỳ Thư Tiên lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Cái gì?" Lục Nghi Thanh vẻ mặt mạc danh.
Kỳ Thư Tiên ngẩng đầu ý chỉ mấy người, nói: "Trước mặt học sinh, cậu có cảm thấy ngại không?"
"Đừng nghĩ nhiều." Lục Nghi Thanh đứng dậy, lấy hai tấm vé trong tay Kỳ Thư Tiên, đi vào cổng soát vé xếp hàng.
Không hổ là phim điện ảnh có lượng vé tẩu tán nhiều nhất trong Ngày quốc khánh, một rạp lớn như vậy đã không còn chỗ ngồi.
Kỳ Thư Tiên nắm tay Lục Nghi Thanh, tìm được chỗ ngồi của hai người. Nàng đem Coca đặt vào khay đựng, nhón miếng bắp rang đút cho Lục Nghi Thanh.
Lục Nghi Thanh đầu tiên là sửng sốt, rồi nhẹ nhàng cắn lấy. Sau khi đút thêm cho nàng mấy miếng, không biết có phải Kỳ Thư Tiên ảo giác hay không, nhưng là luôn cảm thấy có người đang nhìn các nàng.
Nàng tìm tòi xung quanh trong chốc lát, quả nhiên ở dưới vài hàng ghế phía trước thấy được mấy cái đầu học sinh.
Nàng nhỏ giọng đối Lục Nghi Thanh nói: "Học sinh cậu hình như đang nhìn chúng ta."
Lục Nghi Thanh theo ánh mắt nàng nhìn lại, thần sắc không có gì thay đổi: "Nhìn liền nhìn đi."
Kỳ Thư Tiên cười toe.
Phim rất nhanh liền bắt đầu, bộ phim kể về một lớp học trong đó học sinh đều học ngành sản xuất chế tạo tàu thuỷ.
Từ tuổi 18 đến tuổi 40, từ nông dân đến nhà khoa học đều có, bọn họ vì kiến tạo ra chiếc tàu thuỷ tốt nhất, cùng nhau đến trường học bồi dưỡng tri thức tương quan đến chế tạo tàu thuỷ.
Nhưng bởi vì quê quán nguồn gốc cùng với kiến thức bất đồng, thời điểm bắt đầu đã xuất hiện các loại hiểu lầm, qua các lần va chạm các nhân vật chính dần dần hiểu biết lẫn nhau, sau đó bắt tay nhau bắt đầu thu thập các linh kiện cần thiết.
Thời điểm tốt nghiệp cũng có không ít bạn học lựa chọn rời khỏi ngành chế tạo tàu, nhưng vì mấy vị nhân vật chính yêu cầu sự hỗ trợ của bọn họ nhằm kiến tạo con tàu tốt nhất, bọn họ quyên tiền mua nguyên vật liệu, thực hiện nguyện vọng của toàn bộ lớp bọn họ.
Kỳ Thư Tiên bởi vì tác nhân Hạ Giang, cả người đều bay tự do bên ngoài cốt truyện.
Trừ bỏ cảnh cuối cùng thời điểm mọi người bắt tay cùng nhau thức đêm xây dựng tàu, làm nàng nhớ tới hồi đoàn đội mới được thành lập, mọi người đồng tâm hiệp lực, nàng cảm thấy có chút kích thích, có chút quen thuộc, những thứ khác Kỳ Thư Tiên căn bản là khó có thể đồng cảm.
Kỳ Thư Tiên uống ngụm Coca, nàng nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh bên cạnh.
Lục Nghi Thanh cau mày, biểu tình có chút lãnh, ánh mắt giống như không xem phim, nàng theo tầm mắt của Lục Nghi Thanh nhìn lại, phát hiện động tác của mấy học sinh kia tựa hồ quá mức thân mật.
Yêu sớm......
Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, khuyên Lục Nghi Thanh: "Cậu......"
Nàng há miệng thở dốc không biết nói cái gì.
Kỳ Thư Tiên tuy rằng sở hữu khuôn mặt như yêu tinh, nhưng kỳ thật nàng rất thuần khiết, mẹ nàng khi đó quản nàng nghiêm, cơ hồ chưa từng có cơ hội yêu sớm.
Lục Nghi Thanh phản ứng lại, nàng đối Kỳ Thư Tiên nói: "Trong quy định trong trường học là rất nghiêm, mình muốn nhìn lại xem có phải hay không. Nếu đúng, mình có trách nhiệm tìm bọn họ nói chuyện."
"Ân." Kỳ Thư Tiên gật gật đầu, nàng liếc mắt nhìn nhìn chung quanh một cái, nhỏ giọng đối Lục Nghi Thanh nói: "Lục Nghi...... Thanh."
Ánh mắt Lục Nghi Thanh nghi hoặc nhìn về phía nàng, chỉ thấy Kỳ Thư Tiên vẻ mặt rối rắm, sắc mặt còn mang theo một chút hồng, nàng nghe Kỳ Thư Tiên nói: "Cậu hôn mình đi."
Lục Nghi Thanh chớp mắt hai cái, hơi thở có chút trật nhịp: "Vì...... Vì cái gì?"
Tiếp theo nàng liền nhìn đến Kỳ Thư Tiên ngượng ngùng bóp cốc Coca, cốc Coca bị nàng bóp mềm oặt, bẹp xuống, nàng hừ hừ: "Lần đầu đi xem phim nha, dù sao cũng phải thơm thơm." Lấy thân phận người yêu......
Lục Nghi Thanh ngẩn ra, Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua mấy cái học sinh, nhỏ giọng nói: "Cậu có phải cảm thấy không...... thoải mái?"
Nàng nghĩ nghĩ, hoàn cảnh xung quanh hiện tại xác thật không tốt, nàng không thể mang đến phiền toái cho Lục Nghi Thanh.
Kỳ Thư Tiên ngồi thẳng thân mình, Lục Nghi Thanh đột nhiên cản lại, ở ánh mắt nghi hoặc của nàng tiến lại gần sát.
Kỳ Thư Tiên bị động tác đột nhiên áp sát làm cho nao nao, trong lòng cũng theo sau mà thình thịch nhảy dựng lên.
Lục Nghi Thanh nhẹ nhàng hôn gương mặt nàng một chút, rồi sau đó nhanh chóng buông nàng ra, quay người đi không hề xem nàng, không dám nhìn nàng......
Kỳ Thư Tiên ngây dại.
Môi nàng mềm mại, giống như thạch trái cây.
Tựa hồ bây giờ mới phản ứng lại Lục Nghi Thanh vừa đối nàng làm cái gì, mặt Kỳ Thư Tiên phút chốc đỏ, liền cánh cổ mảnh khảnh đều hồng đậm vài phần.
Nàng cứng đờ xoay người đối diện màn hình lớn, dư quang nàng giống như thấy được ánh mắt kinh ngạc từ mấy cái học sinh của Lục Nghi Thanh.
A, bị bắt quả tang rồi.
A, giống như yêu đương vụng trộm a.
Nhưng nàng cảm thấy thật kích thích a.
Cốc Coca giấy trong tay Kỳ Thư Tiên đã bị nàng bóp bẹp rúm, nàng nhìn đồ vật trên tay, Kỳ Thư Tiên nghĩ, nàng giống như đúng là một tên biến thái.
Màn chiếu giảm sáng, rạp chiếu phim tối hẳn rồi đột nhiên sáng rực.
Kỳ Thư Tiên nhìn dòng credit cuộn lên nghĩ, bộ phim này trừ bỏ cảm thấy Hạ Giang diễn thật kém cỏi, ấn tượng duy nhất của nàng chính là được hôn cùng đi hôn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Lục Nghi Thanh hiển nhiên đã hoàn hồn, nàng giữ lại tên ngốc lăng Kỳ Thư Tiên đang muốn đứng dậy chuẩn bị đi xuống lối ra, Kỳ Thư Tiên nhìn nàng, không tự giác liếc về phía cánh môi hồng anh đào.
Lục Nghi Thanh không nhanh không chậm, nàng từ túi lấy ra khăn ướt với gương, đối diện mặt Kỳ Thư Tiên.
Kỳ Thư Tiên sửng sốt, nàng nhìn chính mình trong gương, sắc mặt mang theo đỏ ửng, má phải còn có một vết màu nâu, là son môi của Lục Nghi Thanh.
Kỳ Thư Tiên tiếp nhận khăn giấy từ tay Lục Nghi Thanh, nàng đem vết son trên mặt lau đi.
Người trong rạp chiếu phim di chuyển từ từ, đến lúc Kỳ Thư Tiên lau xong, đại đa số người còn chưa đi.
Hai người đi ở phía sau chậm rãi ra ngoài, thời điểm ra khỏi vừa lúc gặp phải kia đám học sinh đang nói chuyện.
Mấy nữ sinh khóc rối tinh rối mù, rầm rì bảo đến lúc thi đại học sẽ đi học ngành chế tạo tàu, mấy tên nam sinh vẻ mặt rối rắm, ngốc ngốc, đang suy xét xem có cần đưa khăn giấy trong tay qua không.
Kỳ Thư Tiên cũng nghi hoặc, phim vừa rồi có cảm động đến thế sao?
Nàng nhìn nhìn những bạn nữ xung quanh, hình như có rất nhiều người khóc.
Kỳ Thư Tiên sờ sờ mũi, chính mình rõ ràng cũng coi như có lòng đồng cảm rất mạnh mẽ, trước kia nàng bồi cháu trai xem anime, tới đoạn cao trào nàng đều có thể ôm cháu trai khóc rống, thế nào mà bộ này nàng hoàn toàn không chút cảm xúc?
Nàng liếc liếc Lục Nghi Thanh, còn may Lục Nghi Thanh cũng không khóc.
Tạ Kình Vũ, Tạ Kình Trụ nhìn thấy các nàng liền đi tới chào hỏi, còn nói lập tức sẽ về nhà.
Lục Nghi Thanh gần gũi nhìn thoáng qua quan hệ của đám nhóc, có vẻ như không có thân mật như ở rạp chiếu phim vừa rồi, nàng hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Nghi Thanh cũng biết chính mình ở chỗ này bọn học sinh sẽ không được tự nhiên, nàng với Kỳ Thư Tiên bước nhanh hơn vài phần.
Kỳ Thư Tiên hỏi: "Thời điểm cao trung cậu có không?"
Nàng nhướng nhướng mày, muốn hỏi cái gì không cần nói cũng biết.
Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua nhóm học sinh ở phía sau, thấp giọng nói: "Không có."
Nghe vậy, Kỳ Thư Tiên vươn tới nắm tay nàng, dung dăng dung dẻ, ngọt ngào: "Mình cũng không có."
"Nga." Lục Nghi Thanh không nói thêm gì.
Sau khi hai người tản bộ về đến nhà, Kỳ Thư Tiên rốt cuộc nhớ tới video Coco đã gửi cho nàng.
Nàng click mở, toàn bộ video phỏng chừng có 30 phút, ngoài video cầu hôn hôm đó, còn kèm theo một ít ảnh chụp chung của hai người xuyên suốt mười lăm năm.
Kỳ Thư Tiên gọi Lục Nghi Thanh cùng nhau lại đây xem, nàng mở TV nhà Lục Nghi Thanh lên truyền phát hình ảnh.
Video được tải lên.
Giây đầu tiên là ảnh chụp các nàng hồi năm nhất thời, khi đó ngây ngô lại chân thành tha thiết, bất kể là nụ cười Kỳ Thư Tiên hay là ý cười trên mặt Lục Nghi Thanh đều rạng rỡ.
Video rất nhanh liền chuyển cảnh tới màn cầu hôn.
Được phát trước tiên là video Kỳ Thư Tiên quay ở trong xe chính mình.
Kỳ Thư Tiên nhìn nhìn camera, biểu tình mang theo vài phần ngượng ngùng: "Lục Nghi Thanh thực mau liền ra tới, cũng không biết nàng có đáp ứng hay không."
Nàng nhắm mắt lại chắp tay trước ngực: "Các vị Phật Tổ, các vị thần linh, làm ơn, cầu xin giúp con thành công đi."
Ngay sau đó toàn bộ lòng đường bắt đầu tắc xe, khuôn mặt thanh lãnh quyên tú của Lục Nghi Thanh cũng xuất hiện trên màn ảnh.
Nhìn một đoạn footage này, Kỳ Thư Tiên bắt đầu ngượng ngùng, nàng thẹn thùng nói: "Sao lại cho cả đoạn này vào vậy, trông ngốc quá a."
Nàng tóm lấy cái gối ôm bên cạnh ngượng ngùng nhìn về phía Lục Nghi Thanh.
Lục Nghi Thanh đột nhiên xoay người về phía Kỳ Thư Tiên, trong ánh mắt mang theo vài phần ướt át: "Mình đáp ứng."
Nàng lại lôi kéo tay Kỳ Thư Tiên tay, đặt trên ngực chính mình, thanh âm thanh lãnh dần ôn hòa: "Nghe thấy không? Tiên Tiên ——"
"Mình không có lừa cậu."
Trái tim ở giây phút này Lục Nghi Thanh nhảy lên một chút.
Kỳ Thư Tiên có thể cảm giác được sức sống của nó, lại vững vàng lại hung mãnh, cả người nàng ngây dại, ngọn lửa trong tim đột nhiên trướng đại.
Ánh mắt Kỳ Thư Tiên dừng lại trước ngực Lục Nghi Thanh, đồng thời cũng thấy được khu vực đứng thẳng bởi vì động tác vừa rồi mà lồ lộ ra.
Đó là...... của Lục Nghi Thanh!
Đó là...... của Lục Nghi Thanh!
Mặt Kỳ Thư Tiên phút chốc đỏ bừng, nàng vội vàng đem tay mình rút về, trong mơ hồ nàng giống như cảm nhận được một đoàn mềm mại.
Tiếp theo nàng lại nghe thấy Lục Nghi Thanh kêu lên một tiếng.
Hoá ra là tại lúc Kỳ Thư Tiên rút tay về dùng lực quá lớn, vừa lúc đụng phải ngực của Lục Nghi Thanh, có chút đau.
Kỳ Thư Tiên mặt đỏ muốn ra máu, nàng vội vàng thò lại gần nghĩ muốn xin lỗi Lục Nghi Thanh, lại thấy Lục Nghi Thanh trông có vẻ không khỏe mà che lại ngực.
Nàng khiểm thanh nói: "Thực xin lỗi, mình nhất thời không để ý, chỗ đó cách trái tim...... có chút gần."
Lục Nghi Thanh cơ hồ nói có chút gian nan: "Cậu sẽ cảm thấy không thoải mái."
Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, ánh mắt dừng tại khoảng trắng nõn.
Nàng vội vàng giải thích: "Không có a."
Ngôn từ tựa hồ rất hốt hoảng, nàng vội vàng bổ sung: "Thực mềm a."
Lục Nghi Thanh: "Không cần an ủi mình."
Nàng đã tự thông báo cho chính mình về khả năng Kỳ Thư Tiên sẽ không kháng cự hôn mặt, nhưng ngực thật sự là quá mức tư mật, Thư Tiên sẽ cảm thấy không thoải mái.
Kỳ Thư Tiên tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của Lục Nghi Thanh, nàng duỗi tay nắm lấy, tay nàng tinh tế lại thon thẳng, đúng mức.
Kỳ Thư Tiên nuốt nước miếng, cử động tay gãi gãi......
Mặt Lục Nghi Thanh cũng theo sau bạo hồng, tay nàng theo bản năng đè lại cánh tay của Kỳ Thư Tiên, thanh âm thanh lãnh đã giữ không được: "Kỳ Thư Tiên......"
Kỳ Thư Tiên như là nghĩ đến cái gì, lập tức buông tay.
Cảm giác của nàng rất không tồi.
Trăng trắng, mềm mại.
Kỳ Thư Tiên cúi đầu, nhìn chỗ đó của chính mình, rõ ràng của mình so với nàng còn ngạo nhân hơn, như thế nào xúc cảm không có tốt như của nàng?
Lục Nghi Thanh không dám nhìn nàng, nàng cũng không muốn tiếp tục cùng Kỳ Thư Tiên ở chỗ này xem xét.
Nàng không dám nghĩ nếu ngồi tiếp, Kỳ Thư Tiên sẽ làm ra sự tình gì, nàng cũng không dám ngẫm lại hồ nước kia của mình đang gợn sóng đến mức nào.
Biểu tình của nàng đứng đắn như thế mà lại làm......
Lục Nghi Thanh chịu không nổi.
Nàng chịu không nổi.
Nàng suýt nữa bị ép đến điên rồi.
Lục Nghi Thanh đứng dậy, ánh mắt một chút đều không dừng trên Kỳ Thư Tiên: "Mình...... đi tắm rửa."
"Được nha."
Kỳ Thư Tiên cả người rơi vào trạng thái vựng vựng hồ hồ, cơ hồ không thể lý giải được Lục Nghi Thanh đang nói gì đó.
Cho đến khi Lục Nghi Thanh rời khỏi phòng khách đi về phòng ngủ, phòng khách một khoảng yên tĩnh, đầu óc Kỳ Thư Tiên mới thanh tỉnh lại.
Nàng ôm chặt lấy gối ôm, đem đầu chôn ở gối ôm mềm mụp.
Trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra một làn đạn.
Gối thực mềm, nhưng nàng đã sờ qua thứ càng mềm hơn.
Trong hai ngày sau, hai người đều ở nhà, từ Ngày quốc khánh đến bây giờ, ở Thượng Hàng vẫn còn rất nhiều người, không bằng ở nhà xem phim truyền hình, quét tước vệ sinh nhà cửa.
Kỳ Thư Tiên tuy rằng thích nấu cơm, nhưng lại không thích dọn dẹp, bởi vì dọn dẹp sẽ ra mồ hôi còn cần vận động nữa.
Kỳ Thư Tiên không thích vận động, đây cũng là một trong những lý do nàng ở lại căn loft kia mười lăm năm, phòng ở nhỏ, khi nàng quét tước căn bản là không phí quá nhiều sức lực.
Không giống nhà của Lục Nghi Thanh, hai phòng một sảnh, diện tích rộng, trang hoàng cũng xa hoa, quét tước phí tâm phí lực.
Lục Nghi Thanh cười nàng: "Tới tuổi này rồi, chúng ta nên vận động nhiều hơn."
Kỳ Thư Tiên thật sự không thích vận động, nhưng cũng đăng ký thẻ thành viên ở phòng gym gần nhà Lục Nghi Thanh.
Lục Nghi Thanh một tuần đi một lần, Kỳ Thư Tiên một tháng đi một lần, đó đã là nhờ Lục Nghi Thanh nhiều lần thúc giục, thân thể tự nhiên yếu hơn Lục Nghi Thanh rất nhiều.
Kỳ Thư Tiên một tay cầm cây lau nhà, một tay chống eo, ngữ khí không tự giác mà làm nũng: "Ai nha, mình biết rồi mà, lần sau mình, mình một tháng hai lần đi tập thể dục còn không được sao?"
Lục Nghi Thanh tiến tới tiếp nhận đồ vật trên tay nàng, bảo nàng đi nghỉ ngơi: "Được, mình nhất định sẽ giám sát cậu."
Kỳ Thư Tiên như mới được trọng sinh, trên mặt có chút trắng bệch.
Nàng ngồi ở ghế trên hồi phục trong chốc lát, cởi bỏ búi tóc mới vừa buộc tốt, lúc này mới thở hồng hộc nói: "Vậy...... có khen thưởng gì không?"
Ánh mắt sáng quắc, chờ mong, còn mang theo điểm tinh quang......
Lục Nghi Thanh nhìn nàng một cái, cảm thấy nàng vừa buồn cười lại ấu trĩ, giống như đứa trẻ con, nàng nói: "Ngươi muốn khen thưởng cái gì?"
Kỳ Thư Tiên nghiêng đầu nghĩ, nàng muốn khen thưởng là gì?
Khen thưởng......
Trong đầu Kỳ Thư Tiên hiện lên cảm giác khi Lục Nghi Thanh hôn nàng tối qua.
Nhẹ nhàng, nhu nhu, đôi môi có vị giống như thạch trái cây, sắc mặt nàng rốt cuộc không trắng như vậy nữa, đã vậy còn mang theo một chút ửng đỏ.
Nàng ngượng ngùng xoa bóp quần, nàng nói: "Mình nghĩ ra rồi."
"Cái gì?" Lục Nghi Thanh lộ ra vài phần tò mò.
"Buổi tối lúc đi ngủ cậu phải hôn chúc ngủ ngon mình, còn phải nói ngủ ngon nữa."
Kỳ Thư Tiên một hơi nói ra, ngữ khí mang vài phần mềm mại, còn không quên lên án nói: "Mỗi lần trước khi đi ngủ cậu đều, bạn học nhỏ đáng yêu tắt đèn đi thôi."
Nàng liếc nhìn Lục Nghi Thanh một cái: "Như vậy thật kỳ quái."
Con người sâu thẳm của Lục Nghi Thanh như có sóng gợn chớp động, chỉ một thoáng ý cười đã gia tăng rất nhiều, nàng nhịn không được cong cong khóe miệng tươi cười.
Lục Nghi Thanh quay người đi, phản bác nàng: "Đâu phải lần nào cũng vậy có."
Các nàng mới ở ngủ cùng nhau bao lâu.
Mỗi lần nghe tới từ này, nàng lại cảm thấy như là lão phu lão thê.
Lục Nghi Thanh mất tự nhiên nghĩ, trạng thái của hai người thật đúng là giống lão phu lão thê, trừ bỏ Kỳ Thư Tiên ngẫu nhiên sẽ hơi khác thường.
Kỳ Thư Tiên chớp chớp mắt, nàng quơ quơ đôi chân thon dài, nói với Lục Nghi Thanh: "Số lần không phải trọng điểm, "hôn ngủ ngon" mới là trọng điểm."
Lục Nghi Thanh quay đầu nhìn nàng một cái, con ngươi mang theo vài phần sủng nịch: "Được, mình sẽ làm được." Hôn mặt mà thôi...... Cũng không có gì.
Mắt thấy Kỳ Thư Tiên cả người lẫn nét mặt đều tỏa sáng lên, nàng buồn cười nói: "Vậy nếu cậu không làm được thì sao?"
Quả nhiên khuôn mặt Kỳ Thư Tiên suy sụp, nàng nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Nếu không thì mình sẽ hôn cậu một chút?"
Lục Nghi Thanh liếc nàng, buồn cười nói: "Ấu trĩ."
Mí mắt Kỳ Thư Tiên cong cong, không có phản bác, lại nghe Lục Nghi Thanh nói: "Vừa lúc trong nhà có dây nhảy, nếu trong tháng cậu không đi đủ hai lần, cuối tháng cậu phải nhảy dây đến lúc đi ngủ."
Kỳ Thư Tiên hừ hừ: "Rèn luyện như vậy lại không có hiệu quả."
Nàng nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh bên cạnh túi đựng rác: "Kia nếu không rác rưởi đều đi ta đảo là được."
Kỳ Thư Tiên đứng dậy đến cạnh Lục Nghi Thanh, hiển nhiên sắp duỗi tay xách túi rác, Lục Nghi Thanh nói: "Không được, từ đây đi xuống thùng rác cậu sẽ đi thang máy mà không cần đi đường, làm vậy càng không có hiệu quả."
Kỳ Thư Tiên chỉ có thể có lệ mà đáp ứng.
———————————————————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kỳ Thư Tiên: "Đồ vật mềm mại nhất thế giới tôi đã sờ qua."
Lục Nghi Thanh: "Kỳ, Thư, Tiên, cậu câm miệng cho mình."
Các độc giả: "Đừng nghe nàng, Tiểu Kỳ tiếp tục nói đi (không phải đâu)."
—————————————————-
Editor có chuyện muốn nói:
Chap này dài quá thể, nên mới ra muộn, chứ không phải mình lười đâu🥲