Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát, các công chúa và nữ nhi nhà quan đã đủ tuổi đều vội vã đính hôn, cuối cùng chẳng còn ai có thể chọn được.

Bệ hạ từng muốn chọn một cung nữ thay thế, nhưng người Đại Đột đã sớm nắm rõ tình hình, lại còn mượn rượu đêm yến tiệc mà châm biếm thẳng thừng.

Bệ hạ rơi vào thế khó xử, chính lúc đó, Chiêu Ninh đứng ra, xin đi hòa thân.

Nàng nói: “Nguyện lấy thân mình bảo vệ xã tắc, để không phụ quân ân, không phụ lòng dân, và ngàn vạn kỳ vọng.”

Một nữ tử có khí tiết và đạo nghĩa đến thế, sao có thể rơi vào tình cảnh này?

Huống chi, nàng là Trưởng công chúa, nếu thật sự bị quân địch làm nhục, vậy chẳng phải là giẫm nát thể diện của Đại Cẩm ta xuống bùn sao?

Ta ngẩng đầu nhìn đại sảnh nghị sự đường vừa rơi vào tĩnh lặng sau tiếng quát của Phó Chinh Diễn, hít sâu một hơi rồi bước vào.

“Chiêu Ninh phải làm sao đây? Trước khi quyết định xuất binh, chẳng lẽ tướng quân chưa từng nghĩ tới chuyện này sao? Thay vì đứng đây phẫn nộ vô dụng, chi bằng sớm nghĩ cách cứu nàng ấy ra ngoài.”

Trong mắt Phó Chinh Diễn thoáng qua một tia hối hận, nhưng ngay sau đó lại là tràn ngập lửa giận bừng bừng.

Hắn ném mạnh chén trà xuống dưới chân ta: “Nàng thì biết cái gì?! Đây là chỗ để nàng nói chuyện sao?! Cút ra ngoài cho ta!”

Mảnh sứ vỡ văng tung tóe.

Không chỉ là chén trà.

Còn là tấm lòng đầy thương tích bị hắn tổn thương.

Ta đặt tay lên ngực, khẽ liếc về phía Chương quân sư.

Y là cô nhi được tổ phụ ta mang về nuôi từ nhỏ, cùng ta lớn lên, ăn ý vô cùng.

Chương quân sư nhận được tín hiệu, ánh mắt lạnh lùng liếc Phó Chinh Diễn một cái: “Phó tướng quân mất trí nhớ, không nhớ ra cũng không lạ. thê tử của ngài chính là huyết mạch duy nhất mà cố lão Trấn Quốc Công để lại. Từ nhỏ đã lớn lên trong doanh trại, từng giết vô số quân địch trên lưng ngựa, sao lại không thể có tư cách nói chuyện ở đây?”

Phó Chinh Diễn sững người, ánh mắt nhìn ta trở nên kỳ lạ.

Ta nghĩ có lẽ hắn đã quen nhìn thấy ta dịu dàng hiền hậu, quên mất rằng ta cũng từng khoác chiến bào, chém giết nơi sa trường.

Vì vậy ta thuận tay rút thanh kiếm từ lính canh bên cửa, múa một đường kiếm rồi nhẹ nhàng ném đi, kiếm lướt sát tai Phó Chinh Diễn, cắm thẳng vào bản đồ phía sau hắn.

Chương quân sư vỗ tay, nhướng mày cười khẽ: “Thân thủ của Lương tướng quân vẫn như xưa.”

Một loạt tướng lĩnh lão thành cũng đồng loạt tán đồng.

Ta mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Không ngờ khi quay đầu lại, lại thấy ánh mắt Phó Chinh Diễn ngày càng sáng rực.

Hắn như có chút kích động, nói: “Ta biết cách cứu Chiêu Ninh rồi, hay là dùng thê tử thay nàng ấy làm con tin thì sao?” 

3

Ta có chút hoảng hốt.

Lời hắn nói mang theo một cảm giác quen thuộc kỳ dị.

Trong đầu ta như có một cánh cổng ký ức bị bật mở, vô vàn hình ảnh cuồn cuộn kéo tới, mang theo cảm giác số phận khắc nghiệt đã được an bài, khiến đầu ta đau như muốn nổ tung.

Chúng vụt qua cực nhanh, nhanh đến mức không thể nắm bắt, cho đến khi hình ảnh cuối cùng dừng lại.

Ta thấy mình quần áo rách rưới, toàn thân tàn tạ nằm dưới đất.

Phó Chinh Diễn đứng trước mặt ta, cao cao tại thượng, giọng nói lạnh lùng vô tình: “Lương Đạm, nể tình ngươi đổi được Chiêu Ninh về, ta vốn muốn cho ngươi một cái chết dễ nhìn. Không ngờ ngươi lại ti tiện đến mức, không biết liêm sỉ, có thể cùng kẻ có huyết hải thâm thù với ngươi hoan lạc trên giường, ngươi còn mặt mũi nào đối diện với tổ tiên dưới suối vàng? Còn có thể sống tiếp trên đời sao? Ngươi đã không còn trong sạch, lại còn dơ bẩn vô cùng, làm nhục thể diện Phó gia, ta không thể giữ ngươi lại. Chỉ tiếc rằng không sớm thoát khỏi ngươi, để giờ phút cuối cùng, ngươi vẫn mang danh là thê tử của Phó Chinh Diễn.”

Hắn hạ lệnh cho binh lính bắn tên.

Ta bị vạn tiễn xuyên tim, xác không còn nguyên vẹn.

Máu nóng từ cơ thể chảy ra nhuộm đỏ đất dưới thân.

Nóng hổi là thế, nhưng ta lại lạnh đến run rẩy, toàn thân không ngừng co quắp.

Ta không biết những hình ảnh đó đến từ đâu, rõ ràng chưa từng chứng kiến, nhưng lại giống như chính mình từng trải qua, khắc sâu vào tận xương tủy.

Ngay cả nỗi đau do hàng vạn mũi tên xuyên qua máu thịt cũng chân thực đến mức khiến ta suýt đứng không vững.

Ta cắn răng, nuốt dòng máu tanh đang trào lên cổ họng, lặng lẽ liếc nhìn Phó Chinh Diễn, vừa vặn đối diện ánh mắt nóng rực như thiêu đốt của hắn.

Trong đôi mắt ấy tràn đầy mong đợi.

Thật đáng tiếc, câu trả lời của ta sẽ khiến hắn thất vọng.

“Tướng quân nói đùa rồi, ta còn có sứ mệnh chưa hoàn thành, không thể làm việc gì mạo hiểm.”

Ta đang thử hắn.

Xem hắn thật sự mất trí nhớ, hay chỉ mượn danh mất trí để làm chuyện hèn hạ.

Ta sẽ không kết tội ai chỉ vì những chuyện chưa xảy ra.

Nhưng kể từ khi Phó Chinh Diễn trở về từ Bình Khê, hắn như biến thành một người khác, đặc biệt là hành động hôm nay và lời đề nghị đó, khiến trong lòng ta sinh ra chút nghi ngờ.

Phó Chinh Diễn nghe xong sững người, lông mi khẽ run, cúi mắt xuống.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, nhưng ta lại nhìn thấy ngón cái hắn cắm sâu vào phần thịt ở ngón giữa.

Đó là thói quen của hắn mỗi khi chột dạ.

Sau khi mất trí nhớ, hắn chưa từng làm vậy.

Nên có thể khẳng định, hắn đã nhớ lại.

Một cơn tức trào lên trong lòng ta như lửa cháy, bùng nổ không thể kìm lại.

Ta bước nhanh về phía trước, vung tay giáng xuống mặt hắn một cái tát thật mạnh.

Tiếng vang giòn tan, khiến cả căn phòng choáng váng.

Phó Chinh Diễn trừng to mắt, gân xanh nổi đầy trán.

Hắn giơ cao tay còn lại, dường như muốn tát trả.

Ta cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay phải tê dại, hơi ngẩng cằm: “Cả tộc Lương gia của ta chết trận nơi sa trường, chỉ còn lại mình ta là huyết mạch duy nhất. Giờ còn chưa có con nối dõi, vậy mà ngươi lại muốn dùng ta đổi lấy Chiêu Ninh, đẩy ta vào chỗ chết. Sao? Ngươi muốn diệt sạch Lương gia, khiến nhà ta tuyệt tự tuyệt tôn à?”

Đồng tử Phó Chinh Diễn co rút, ánh mắt dao động dữ dội.

Nhưng cánh tay giơ cao kia lại dừng giữa không trung, khẽ run rẩy.

Thấy vậy, ta còn gì không hiểu?

Tâm đã phản, giữ lại cũng vô ích.

Ta lại giơ tay, thêm một cái tát nữa giáng xuống.

Cái này… coi như trả giá trước vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK