6
Thời hạn cuối cùng mà quân địch đưa ra để rút quân đã cận kề, vậy mà Phó Chinh Diễn vẫn chưa cứu được Chiêu Ninh.
Hắn hết cách rồi, lại như trong ký ức trước kia, một lần nữa bắt đầu bày mưu tính kế với ta.
Lần này, hắn không còn cưỡng ép nữa, bắt đầu dùng kế lời ngon tiếng ngọt.
Gương mặt hắn tái nhợt, nắm chặt tay ta, lời lẽ khẩn thiết: “Chiêu Ninh có ơn cứu mạng với ta, sao ta có thể vong ân phụ nghĩa, trơ mắt nhìn nàng ấy rơi vào hiểm cảnh? thê tử cao thượng, mong nàng lấy thân mình thay thế, để báo đáp ân tình ấy.”
Nhìn vào đôi mắt chân thành của hắn, ta rút tay ra, mỉm cười nhạt: “Vậy nên, tướng quân định đưa ta vào chỗ hiểm nguy? Chẳng lẽ Tướng quân thật sự quên rồi, nhà họ Lương ta vẫn chưa có người nối dõi?”
Lông mi Phó Chinh Diễn khẽ run, trong mắt thoáng qua một tia nhục nhã. Hắn nghiến răng, hứa với ta: “thê tử cứ yên tâm, đợi đến khi cứu được Chiêu Ninh, ta nhất định sẽ dốc toàn lực cứu nàng ra, để nàng có con đàn cháu đống, sống an yên đến cuối đời.”
Ta hơi sững người, hắn lại nói ra lời hứa y như trong ký ức.
Nghĩ lại, những ký ức vụn vặt ấy không phải hư ảo, mà chính là một khả năng khác của cuộc đời ta.
Chỉ là, do nhân duyên trớ trêu, ta đã biết trước mà thôi.
Tạm gọi là… kiếp trước.
Kiếp trước, vì cảm động trước nghĩa khí của Chiêu Ninh, cuối cùng ta đã đồng ý với thỉnh cầu của Phó Chinh Diễn.
Nhưng ta không hề buông lơi phòng bị, mà đã bố trí tất cả từ trước.
Chỉ cần trong đêm trao đổi, cùng hắn phối hợp trong ngoài, là có thể đánh một trận chiếm lấy thành Bình Khê.
Thế nhưng… hắn không đến.
Khi ta rơi vào vòng vây quân địch, bên cạnh chỉ còn Ảnh vệ và Trương mưu sĩ, người không yên tâm để ta đi một mình nên đã âm thầm đi theo.
Chúng ta đơn thương độc mã chiến đấu.
Từng người, từng người đã ngã xuống để bảo vệ ta, chiến đấu suốt đêm, vậy mà vẫn không đợi được viện binh.
Cuối cùng, chỉ còn lại mình ta, chiến đấu đến kiệt sức, bị Hỏa Bạt bắt sống, chịu trăm ngàn tủi nhục.
Ta gắng gượng chịu đựng bảy ngày, hoàn toàn nhờ vào ý chí muốn báo thù mới có thể sống sót, để chờ được Phó Chinh Diễn đến.
Nhưng hắn không đến để cứu ta, mà là đến… giết ta.
Ta không chết trên chiến trường, lại chết dưới tay người phu quân ta tin tưởng nhất.
Thật nực cười biết bao.
Ta cụp mắt, che đi hận thù khắc cốt ghi tâm trong ánh nhìn, giọng lạnh băng: “Hửm? Tướng quân thật sự sẽ đến cứu ta sao?”
Phó Chinh Diễn thoáng sững người, ánh mắt chột dạ né tránh.
“Dĩ nhiên rồi, ta là phu quân của nàng, đã từng thề sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ nàng, làm sao có thể không cứu?”
Ta làm ra vẻ khó xử, chần chừ không quyết.
Thấy vậy, hắn nghiến răng, giơ tay lên trời thề: “Ta, Phó Chinh Diễn, tại đây thề rằng, nếu không thể cứu được thê tử, thì hãy để ta chịu nhục mà chết, thậm chí chết không toàn thây!”
Ta giả vờ cảm động, đồng ý với yêu cầu của hắn.
Dù sao… ta cũng phải cho hắn cơ hội để lời thề ấy ứng nghiệm, phải không?
7
Phó Chinh Diễn hành động rất nhanh.
Chỉ trong vòng một ngày, hắn đã sai người thương lượng xong với Hỏa Bạt về việc trao đổi con tin.
Địa điểm được ấn định ở ngoài thành.
Nơi ấy là một vùng hiểm trở, hai bên là vách núi dựng đứng, chỉ có một khe núi rộng khoảng hai trượng ở giữa, hoàn toàn không thể mai phục.
Cũng tốt, như vậy sẽ không cần lo bên địch có giở trò gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày trao đổi con tin đã đến.
Lúc này đã vào cuối thu, gió lạnh lùa qua, lá vàng rơi rụng, vô cớ khiến lòng người thêm phần thê lương.
Khi Chiêu Ninh xuất hiện, cảm giác thê lương ấy như dâng lên đến đỉnh điểm.
Nàng chỉ khoác trên người một lớp sa mỏng, toàn thân là những vết bầm tím, sắc mặt tiều tụy đến đáng sợ.
Chỉ nhìn dáng đi không tự nhiên của nàng, ta đã đoán được nàng đã phải chịu đựng những gì, một cơn phẫn nộ dâng trào trong lòng.
Sắc mặt Phó Chinh Diễn càng u ám, tối tăm đến mức như thể có thể khiến trời đổ mưa lớn.
Chiêu Ninh vẫn chưa nhận ra tình hình, chỉ lặng lẽ bước về phía trước một cách vô định.
Bên cạnh, Hỏa Bạt giơ trường đao kề sát cổ nàng, càng khiến thân hình gầy gò của nàng thêm phần đáng thương, thảm hại.
Dường như Phó Chinh Diễn không thể đè nén được cảm xúc nữa, cất tiếng gọi: “Chiêu Ninh!”
Chiêu Ninh ngẩng đầu ngơ ngác, mặt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Phó tướng quân? Sao ngài lại ở đây?”
Phó Chinh Diễn vô thức bước lên hai bước, ánh mắt chan chứa tình cảm, giọng nghẹn ngào: “Là ta. Chiêu Ninh đừng sợ, ta đến cứu nàng.”
Chiêu Ninh liếc nhìn Hỏa Bạt bên cạnh, lắc đầu cười khổ: “Phó tướng quân không cần nhọc lòng. Từ khi Chiêu Ninh xuất giá hòa thân, đã sớm coi cái chết là số mệnh. Nay thân thể tàn tạ, còn gì đáng để cứu? Chỉ mong sau khi ta chết, Phó tướng quân có thể sớm bình định Đại Đột, mang lại thái bình cho bách tính.”
Hỏa Bạt hừ lạnh một tiếng sau khi nghe xong, lưỡi đao liền rạch một đường trên da thịt Chiêu Ninh, máu tươi theo xương quai xanh chảy xuống, nhìn mà thấy rợn người.
Phó Chinh Diễn siết chặt nắm tay, gương mặt đầy nhẫn nhịn: “Ta không quan tâm! Nàng từng cứu ta, cho dù có phải hy sinh tính mạng này, ta cũng nhất định phải cứu nàng. Chiêu Ninh, nàng yên tâm, sẽ không có binh sĩ vô tội nào phải hy sinh. Ta sẽ dùng thê tử của mình và họ để đổi nàng về.”
“Thê tử?” Chiêu Ninh lúc này mới chuyển ánh mắt sang ta, ánh nhìn đầy ngỡ ngàng khó tin: “Dùng nàng ấy để đổi?”
Phó Chinh Diễn kích động gật đầu.
Chiêu Ninh sững sờ: “Phó tướng quân, ngài đang đùa sao? Nàng ấy cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể để nàng ấy rơi vào tay bọn lang sói này? Chẳng phải ngài đang đẩy nàng ấy vào chỗ chết sao?”