5
Ta bắt đầu liên lạc với các tướng lĩnh từng theo tổ phụ và phụ thân, lặng lẽ thu hồi từng chút quyền lực mà hai năm nay ta đã giao vào tay Phó Chinh Diễn.
Các đại thúc, đại bá trong quân đều rất vui mừng, liên tục hỏi khi nào ta sẽ chính thức trở lại cầm quân. Họ đều không chờ nổi muốn cùng ta tiến quân đánh thẳng về thành lũy cuối cùng của địch, báo thù cho những chiến sĩ đã ngã xuống.
Lúc này ta mới nhận ra, bấy lâu nay mình đã bỏ qua tâm tư thực sự của họ.
Khi trước Phó Chinh Diễn đưa ta trở về đây, hắn nói với ta rằng, đã là phu quân của ta thì sẽ cùng ta gánh vác trọng trách của phủ Trấn Quốc, bảo ta hãy học cách dựa dẫm vào hắn.
Thêm vào đó, khi ấy Chiêu Ninh đã hòa thân, hai nước thiết lập quan hệ bằng hữu, không thể tùy tiện phá vỡ bình yên, ta cũng nghĩ nên thử buông tay một lần, đích thân dẫn dắt Phó Chinh Diễn làm quen với sự vụ nơi biên ải.
Hắn tiếp thu rất nhanh, trên dưới trong quân đều khen ngợi hết lời, khiến ta càng thêm tin tưởng, cuối cùng giao toàn bộ binh quyền cho hắn.
Không ngờ, ngoài mặt thì vàng bạc rực rỡ, bên trong lại thối rữa bẩn thiểu.
Chỉ vỏn vẹn hai năm, đã có không dưới một vị lão tướng lén đến báo với tôi rằng trong quân xuất hiện tình trạng bớt xén quân lương.
Làm rất kín đáo, chỉ trộn một ít gạo cũ vào gạo mới, tuy giá cả không chênh lệch nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, tháng năm trôi qua, cũng là một món hời không nhỏ.
Ta ghi nhớ việc này trong lòng, chỉ mỉm cười đáp các vị thúc bá: "Chẳng bao lâu nữa đâu, Đại Đột sẽ không còn những ngày hoành hành được bao lâu nữa."
Lời lẽ như vậy đủ để xoa dịu các vị thúc bá vốn chất phác, nhưng lại chẳng qua mắt được Chương quân sư.
Từ trước đến nay ánh mắt của y vốn luôn dễ dàng nhìn thấu mọi việc, y chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái đã đoán ra nguyên nhân cốt lõi.
"Không muốn khoanh tay đứng nhìn nữa à? Có liên quan tới chuyện mấy hôm trước Phó Chinh Diễn nói phải không?"
Ta bất đắc dĩ gật đầu: "Ừ, nếu còn tiếp tục buông tay nữa thì chắc ngươi chỉ có thể thấy xác ta thôi."
Chương quân sư nhíu mày, đưa tay giữ lấy ta: "Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ đi."
Ta còn đang do dự xem có nên kể cho y nghe những chuyện chưa xảy ra kia không, thì Phó Chinh Diễn đã đi tới.
Giữa lông mày hắn là một màu đen u ám, mắt phượng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tay Chương quân sư đang nắm lấy ta, giọng nói cũng đầy châm chọc: "Chương quân sư, ngươi nắm tay thê tử của ta là có ý gì?"
Chương quân sư nhướng mày, bình thản hỏi ngược: "Phó tướng nghĩ là ý gì?"
Sắc mặt Phó Chinh Diễn lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh như băng, cả người căng cứng: "Muốn trèo lên à? Ta còn chưa chết đâu."
Chương quân sư nheo mắt, lại cười khẽ gật đầu: "Ý hay đấy."
Ta: "…"
Trong lòng ta thoáng xao động, cảm thấy có chút bất thường.
Nhưng bầu không khí giữa hai người họ ngày càng căng thẳng như sắp nổ ra đánh nhau, ta cũng không rảnh nghĩ nhiều, vội vàng chen ngang cuộc đối thoại.
"Tướng quân đến tìm ta có việc gì?"
Ánh mắt Phó Chinh Diễn lóe lên vẻ khó xử, nhìn ta đầy vẻ phức tạp: "Ta muốn đi thăm dò Bình Khê một chuyến, đến mượn ảnh vệ của nàng."
Tham vọng cũng lớn thật.
Vì cứu Chiêu Ninh mà có ý định mượn đến cả nhóm ám vệ tinh nhuệ nhất của ta.
Phải biết rằng ảnh vệ là đội ngũ trung thành tuyệt đối với đích tử nhà họ Lương, tuyệt đối trung thành với gia chủ, thà chết chứ không phản bội.
Còn đáng tin hơn Phó Chinh Diễn gấp trăm lần.
Nhưng nếu không đồng ý, hắn thể nào cũng lại bày ra chiêu trò khác, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, lấy gậy ông đập lưng ông.
Vì vậy, ta đồng ý.
Bỏ qua ánh mắt muốn nói lại thôi của Chương quân sư, ta gọi Ảnh Nhất đến trước mặt.
Sau đó, trước mặt Phó Trinh Diễn, ta dặn dò:
"Lần này đi Bình Khê, các ngươi phải lấy Phó tướng quân làm trọng, nhất định phải bảo toàn hắn và Chiêu Ninh."
Thế nhưng, thực ra ta lại dùng ám ngữ riêng mà chỉ ta và Ảnh Nhất mới hiểu, bí mật căn dặn y: "Phải đặt bản thân làm trọng, tuyệt đối phải toàn vẹn quay về, không ai được bị thương dù chỉ một chút."
Ảnh Nhất không để lộ chút sơ hở nào, chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi cúi người rời đi cùng Phó Chinh Diễn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, người trở về mang thương tích, chỉ có Phó chinh Diễn.
Lại một lần nữa hắn thất bại.
Không những không cứu được Chiêu Ninh, mà còn mất luôn cả nhóm cận vệ thân tín.
Nghe nói thương thế cũng không nhẹ, máu chảy ào ào, nước trong thau đựng máu thay liên tục, nhìn mà phát khiếp.
Với thân phận là thê tử của hắn, đương nhiên ta phải sang xem một chút. Ai dè hắn lại đổ hết trách nhiệm thất bại lên đầu ta.
"Nếu không phải ảnh vệ của nàng đột nhiên biến mất lúc quan trọng, làm sao ta lại tổn thất nặng nề như vậy?
"Lương Đạm, nàng cố ý đúng không? Bọn họ chỉ nghe lời nàng, nàng không muốn ta cứu Chiêu Ninh? Hay là nàng mong ta sớm chết đi để nhường chỗ cho cái tên họ Chương kia?"
Ta: "…"
Chớ nói câu sau là vu khống, dù có thật đi nữa thì cũng chẳng đời nào ta nhận.
Tôi lập tức phản bác rành mạch, không chút khách khí.
"Ngươi có biết mình gây ra động tĩnh lớn đến mức nào không? Nếu không có ảnh vệ chặn đường tiếp viện của địch giúp ngươi, ngươi nghĩ mình còn mạng mà quay về à? Tự mình hành động ngu ngốc còn liên lụy người của ta, giờ lại còn trở mặt phủi sạch công lao, đổ hết tội lên đầu họ? Đúng là đồ không biết liêm sỉ!"
Phó Chinh Diễn nghẹn họng, tức giận đến mức ngực phập phồng liên hồi, vết thương vừa mới băng xong lại nứt toạc ra.
Nhìn máu tươi thấm ướt vải trắng, ta cười lạnh trong lòng.
Chỉ nhiêu đó đã không chịu nổi rồi?
Vậy thì còn sớm lắm!
Danh Sách Chương: