Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

E rằng lúc hắn hay tin này, các công chúa hợp tuổi đều đã xuất giá, nên mới lui một bước, nhắm vào ta.

Dùng ta để nắm giữ binh quyền, sau đó chờ thời hành động.

Còn Chiêu Ninh, e là giống như ta, chẳng qua chỉ là quân cờ trong ván cờ tranh quyền đoạt lợi của hắn!

Tội mưu nghịch, dây dưa rộng lớn.

Nếu trong triều còn có tàn dư, nhất định phải điều tra kỹ càng, nhổ tận gốc rễ.

Vì vậy, hiện tại hắn chưa thể chết.

Ta cụp mắt, suy nghĩ chốc lát rồi lạnh lùng cười: “Tạm tha cho ngươi một mạng. Ta còn không muốn đến chết mà vẫn bị người như ngươi mang danh là phu quân, giữ lấy tước vị của nhà ta.”

Hắn, không xứng!

10

Sau khi thu phục được thành Bình Khê, ta không nhân cơ hội truy sát.

Dù gì thì cũng phải “dẹp trong rồi mới yên ngoài”, hai năm không nắm binh quyền, ta cần nhổ sạch những cái gai mà Phó Chinh Diễn cắm vào trong quân doanh.

Ta viết một tấu chương gửi về kinh, quyết định tự mình áp giải Phó Chinh Diễn và hộ tống Chiêu Ninh hồi cung.

Trước khi lên đường, ta giao toàn bộ sự vụ trong quân cho Chương quân sư: “Giữ vững binh quyền Lương gia giùm ta.”

Kiếp trước, y từng hy sinh mạng sống để bảo vệ ta, ta vẫn còn nhớ rõ toàn thân y đầy máu, nằm trong lòng ta, giọng run rẩy dặn dò ta phải sống cho thật tốt.

Đó là giao tình đổi bằng mạng sống, ta tin y.

Chương quân sư hơi bất ngờ, y ngồi thẳng trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhìn ta, nhưng lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Lương Đạm, lần này về kinh, ngươi sẽ hòa ly với hắn sao?”

“Không.”

Hòa ly? Như vậy thì quá dễ dàng cho hắn rồi.

Ngón tay kéo dây cương của Chương quân sư bất chợt siết chặt lại, hiện ra vết xanh nhạt.

Người trước nay luôn điềm đạm như y, lúc này giọng nói lại pha chút giận dữ: “Hắn làm ra những chuyện như vậy, ngươi vẫn muốn ở bên hắn sao?”

Ta khẽ ngẩn người: “Không phải, ta định viết hưu thư cho hắn.”

Chương quân sư sững sờ, hàng mi khẽ run, cúi mắt tránh đi ánh nhìn, lúng túng quay đi.

Dải lụa buộc tóc bị gió thổi tung, phất phơ quét qua má ta, nhột nhột.

Ta đưa tay gãi nhẹ, có chút không thoải mái.

Chương quân sư thấy vậy thì khẽ bật cười khẽ, ánh mắt như phát ra muôn vàn hào quang.

Y nói: “Lương Đạm, ta có thể giúp ngươi giữ vững binh quyền Lương gia, nhưng… ngươi có nên cho ta một danh phận không?”

Mắt ta trợn to.

Y khẽ thay đổi nét mặt, cuối cùng không nhịn được, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu ta: “Có phải ta quá đòi hỏi rồi không? Chỉ là chuyện nhỏ vậy mà còn đòi danh phận với ngươi.”

Bầu không khí bỗng trở nên mờ ám.

Ta không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y, thấy đoàn người chuẩn bị hồi kinh đã chỉnh tề, ta lập tức thúc ngựa phi nhanh về phía trước.

Đi được ba trượng, ta dừng lại.

Nhắm mắt hét về phía sau một câu: “Chương Kỳ Huyền, lần sau gặp lại ta sẽ cho ngươi câu trả lời!”

Không dám quay đầu lại.

Không dám nghe thêm.

Ta rúc đầu chạy theo đoàn người suốt ba dặm, mới lén quay đầu nhìn lại.

Lại bắt gặp Chiêu Ninh ló đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, nháy mắt trêu chọc: “Đạm Đạm, ta muốn danh phận, hu hu~”

Ta: “…”

Sao lại bị nàng nghe thấy rồi?

Ta cố gắng làm lơ hai má đang nóng rực, giả vờ bình tĩnh quay mặt đi.

Không ngờ lời Chiêu Ninh lại bị Phó Chinh Diễn nghe được. Khi ta kiểm tra hàng ngũ, đi ngang qua xe tù nhốt hắn, hắn như bắt được nhược điểm của ta, liền mở miệng thương lượng.

“Lương Đạm, hiện giờ ngươi vẫn là thê tử của ta, mà dám qua lại với kẻ ngoài, nếu không muốn ta viết hưu thư, thì mau thả ta ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!”

Vậy mà hắn lại dám nhắc nhở ta.

Ta lập tức ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, lấy giấy bút ra viết một phong hưu thư.

“Ban đầu định hồi kinh rồi mới hưu ngươi, đã vậy ngươi nôn nóng thế, ký luôn bây giờ cũng được.”

Ta sai người đè tay hắn xuống điểm chỉ, hắn không chịu.

Trong lúc giằng co, hắn vô ý động thân thể, để lộ ra vết bẩn phía dưới.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK