Mẹ của Trương Tục từng đề cập tới chuyện muốn Lộ Diêu Diêu làm con dâu nhà anh. Khi đó Lộ Diêu Diêu mới mười một, mười hai tuổi đang nằm trên lưng của Trương Tục vì đau chân. Sau khi nghe xong lời nói đó của mẹ Trương Tục, cô mỉm cười nói: “Chỉ cần Trương Tục dám cưới, con lập tức sẽ gả cho anh ấy!”
Trương Tục lơ đễnh: “Có cái gì không dám? Cùng lắm là anh cõng em cả một đời thôi.”
Giờ phút này, anh mỉm cười nhìn sang cô, vẻ mặt anh nhẹ nhàng tựa như gió xuân, lại càng thêm ôn nhu. Lộ Diêu Diêu nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của anh, nhíu mày lại: “Anh có muốn kết hôn với em hay không?”
Trương Tục nhìn thẳng vào đôi mắt dễ thương của cô, chậm rãi cúi đầu, mũi thẳng tắp chạm nhẹ vào chiếc mũi xinh đẹp của cô, đầu của anh có chút lệch, môi cách môi cô một khoảng nhỏ, khóe môi mang theo nhàn nhạt ý cười. Hơi thở của anh nhẹ phả vào trên môi của cô.
“Anh.” Lông mi của cô run lên nhè nhẹ.
Trương Tục ngẩng đầu lên, kéo dài khoảng cách với cô. Anh khẽ cười một tiếng, sờ đầu cô: “Được rồi, một lát nữa anh bận, mà bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, em mau về nhà đi.”
Bắt đầu từ ba năm trước, Trương Tục tìm tòi học hỏi về bích họa (1), thường mất ăn mất ngủ trong căn phòng nhỏ kia. Lộ Diêu Diêu gật đầu: “Vậy em đi đây, anh đừng quên ăn cơm.”
(1) tranh vẽ trên tường
Loading...
Giữa cô và Trương Tục chỉ có tình bạn, hoặc có thể nói là tình anh em. Lúc nhỏ, khi chưa được phép đã sớm vật đổi sao dời.
*
Lộ Diêu Diêu bước ra khỏi nhà Trương Tục, bàn tay nắm chặt tấm ảnh để trong túi bên cạnh váy. Mẹ cô là giáo sư lịch sử, vào thời điểm cô hiểu chuyện thì nghe người ngoài nói mẹ cô bỏ nhà để chạy theo một người đàn ông khác, đến giờ cũng đã hai mươi năm. Người đàn ông này là ai, không ai biết. Nhà cô cũng có ảnh, nhưng hình chụp cũng đã hai mươi năm nên có phần không rõ ràng, thật sự mà nói đây là lần đầu tiên cô thấy hình mẹ của cô rõ ràng đến thế. Một người phụ nữ xinh đẹp đến mức chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến người ta khó quên được, trước mặt là một ánh mắt nhìn ngang, lạnh nhạt, sâu bên trong lại không giấu được vài phần lẳng lơ.
Có thật như những gì Trương Tục nói, cô rất giống mẹ cô sao? Cô không muốn thừa nhận chuyện này.
Chỉ là, Trương Tục chụp được tấm hình này ở Thổ Nhĩ Kỳ. Vì sao hình lại được chụp ở Thổ Nhĩ Kỳ? Bối cảnh xung quanh trong tấm hình lại là cảnh biển, nhìn không ra được là ảnh chụp ở góc độ nào. Cô cau mày lại. Trong lòng thề nhất định phải điều tra cho ra người đàn ông trong ảnh là ai.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, chân trời đã ráng màu chiều tà. Cô kéo khăn lụa che khuất đầu và mặt, kéo váy, dang chân ngồi trên xe máy, rồi lái xe về khách sạn.
Vài phút sau, Lộ Diêu Diêu chợt nghe “Ong ong ong”, âm thanh xe từ xa chạy đến gần. Cô quay đầu về phía bên phải, chỉ thấy cách cô một cây số hơn, cát vàng bay đầy trời, ngay sau đó, những chiếc xe việt dã màu đen chạy ngoài sa mạc dần hiện lên trước mắt, cát vàng tiếp tục bay lên cuồn cuộn. Trên thân xe được vẽ lên một tầng sơn màu vàng viết vài chữ to “Cứu viện sa mạc”.
Hóa ra là đội cứu viện sa mạc. Lộ Diêu Diêu nhìn lướt qua rồi lại quay đầu tiếp tục tăng tốc xe máy đi tiếp. Vài giây sau, “Tít tít tít” âm thanh vang lên càng lúc càng gấp hơn. Đội cứu viện đã lái đến phía sau cô. Thật nhanh! Lộ Diêu Diêu lại chạy nhanh hơn nữa, “tít tít tít” âm thanh bóp kèn lại càng gấp gáp hơn, gần như muốn đòi mạng cô vậy. Cô đành phải đem chiếc xe gắn máy cô đang chạy tấp sang bên đường. Những chiếc xe việt dã màu đen ngay lập tức chạy “Vèo” một cái bên cạnh cô, nhanh như tên bắn mà vụt qua.
Cô thấy một khuôn mặt xa lạ. Người mà ngồi tại vị trí lái của xe đầu tiên, sống mũi cao, trên đeo một cặp kính râm, một tay cầm lái. Đa số những người bên đội cứu viện cô gần như biết hết, riêng vị đội trưởng mới đảm nhiệm mới tới thì cô chưa thấy qua. Mới nãy người mà bóp kèn giục cô đi nhanh chính là vị đội trưởng mới tới đó.
“Dương Cảnh Thừa.”
Lộ Diêu Diêu chậm rãi nhẩm cái tên này. Cô có nghe mọi người từng đề cập qua, đội trưởng mới của đội cứu viện tên là Dương Cảnh Thừa. Anh ta đột nhiên từ trên trời rớt xuống, thay thế cho vị đội trưởng đội cứu viện đã mất mạng trước đó, Giang Triều Bình. Nhưng mà dù sao anh ta cũng mới đến vùng sa mạc này, không có ai hiểu rõ về anh ta. Mọi người cùng lắm chỉ biết mỗi cái tên.
Lộ Diêu Diêu nhẩm xong ba chữ “Dương Cảnh Thừa” thì tốc độ xe cũng đã tăng lên hết mức, nhưng đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng những chiếc xe của đội cứu viện. Những áng mây đầy màu sắc bao phủ lấy hoàng hôn, đường chân trời sa mạc hiện lên một màu vàng rực rỡ.
*
Về đến khách sạn, La Quân làm tại quầy tiếp tân báo cáo với cô về chuyện bình hoa. Dựa theo quy định của khách sạn, làm hư hao đồ vật của khách sạn phải bồi thường lại gấp đôi. Hai cô gái kia phải bồi thường tất cả là hai trăm lẻ bốn nhân dân tệ.
“Chúng ta phải mua bình hoa mới, vẫn là loại gốm trắng như cái bình cũ.” Lộ Diêu Diêu dặn dò.
Sau khi cô nói xong, La Quân lại nói tiếp, La Cương đã đón xe đi Tề An Thành, để đón khách ngoài sân bay. Lộ Diêu Diêu nghe xong, lại hỏi tiếp trong khách sạn còn chuyện gì nữa không. Nghe La Quân nói không còn chuyện gì nữa, sau đó cô quay đầu đi ra khỏi khách sạn. Trong khách sạn vẫn có một phòng dành riêng cho cô, nhưng cô không ở lại trong khách sạn, mà lại ở tại căn phòng có hai phòng ngủ, cách khách sạn hơn một trăm mét.
Cô vừa ra khỏi khách sạn cùng lúc thấy hai cô gái làm bể bình hoa lúc sáng. Hai người họ đang đứng trước cửa hết nhìn đông lại nhìn tây. Cô gái bận quần đùi vàng nhìn quanh một hơi, rồi phàn nàn là khách sạn không có phòng ăn. Lộ Diêu Diêu lơ đễnh nói một câu: “Tất cả các khách sạn ở đây đều không có phòng ăn, chỉ cung cấp chỗ nghỉ chân thôi.”
Hai cô gái quay đầu, nhìn thấy Lộ Diêu Diêu, cô gái bận quần đùi hừ một tiếng. Cô ấy có lẽ cũng đã đoán được bình hoa bị bể có lẽ là do Lộ Diêu Diêu phát hiện ra rồi nói với khách sạn. Ngay lập tức cô ấy kéo tay bạn mình đi về phía bên phải. Hai người họ không biết được Lộ Diêu Diêu lại là bà chủ của khách sạn hai người đang ở.
Lộ Diêu Diêu đang suy nghĩ không biết có nên nói cho hai người họ biết là hướng hai người họ đang đi không có phòng ăn hay không. Ngẫm một chút, cảm thấy để cho hai cô ấy tập làm quen với hoàn cảnh cũng tốt. Dù sao cũng là người ở khách sạn, cô nhắc nhở hai người họ một câu: “Trời sắp tối rồi, hai người nhớ chú ý an toàn một chút.”
Hai người họ dĩ nhiên là không thèm quay đầu lại, bỏ ngoài tai mà tiếp tục đi về phía trước.
*
Mùa hè ở sa mạc rộng lớn, chỉ khi buổi sáng sớm và ban đêm mới không nóng. Sáng sớm hôm sau còn có một trận gió, Lộ Diêu Diêu nấu trứng gà, dùng máy làm sữa đậu nành, ngồi ở bàn ăn sáng. Bên ngoài vang lên vài âm thanh “Ong ong ong” của xe. Âm thanh đó giống với âm thanh chiều hôm qua cô nghe được, là xe của đội cứu viện, không chỉ một chiếc mà là cả một đoàn. Âm thanh kia đột nhiên vang lên rồi lại đột nhiên biến mất, có thể tưởng tượng là xe chạy nhanh đến mức nào. Cô phỏng đoán lại có thể là xe của đội cứu viện.
Cô cũng không để ý, thảnh thơi ăn sáng. Sau khi ăn xong, cô thay quần áo rồi đi ra cửa. Cô phải đến tiệm của chú Vương xem xe đã sửa xong chưa. Khách đến nghỉ chân tại khách sạn thường muốn sử dụng điện thoại, mà khách sạn lại không thể không có xe được. Lúc này mặt trời vừa ló dạng, nhiệt độ bên ngoài không cao, thời tiết còn khá là mát mẻ, do đó cô không quấn khăn choàng quanh người làm chi.
Trong nhà vẫn còn một chiếc xe gắn máy. Cô ngồi lên xe chạy một mạch đến tiệm sửa xe ôtô của chú Vương. Từ nhà cô đến đó chỉ có một đường thẳng duy nhất, thỉnh thoảng cô sẽ nghe vài câu nói của người đi đường. Trong đó cô nghe được một câu: Đội cứu viện sa mạc sáng sớm nay, vừa cứu được một người.
Muốn đến tiệm của chú Vương trước tiên phải chạy ngang qua trụ sở của đội cứu viện. Hơn mười phút sau, lúc cô chạy ngang qua trụ sở của đội cứu viện, Lộ Diêu Diêu lơ đễnh nhìn thoáng qua. Bên đó là một tòa nhà cao ba tầng, mặt tường được lát bằng gạch men trắng, còn rất mới, bởi vì đội cứu viện chỉ mới thành lập cách đây hai năm. Mỗi tầng có chừng mười phòng, trước tòa nhà có một bãi đậu xe, xe của đội cứu viện thường được đậu ở đó, nơi này đương nhiên vẫn như trước kia. Lộ Diêu Diêu không nhìn nữa, ước chừng chạy khoảng hai phút sau, cô đã đến tiệm sửa xe của chú Vương.
Lộ Diêu Diêu lái vào trong tiệm rồi dừng lại, bước xuống xe máy, nhìn xung quanh tìm chú Vương. Cô nhìn quét một vòng, thì thấy trên ghế dựa cách chỗ cô đứng vài mét có một người. Người đó bận áo thun tay ngắn, quần trắng dài, hai chân tự nhiên đặt vuông góc với mặt đất, nhàn nhã ngồi. Đầu của anh ta có phần ngửa ra sau, đôi mắt nhắm lại. Hình bóng khắc sâu, mắt mũi miệng nếu như so với Trương Tục có lẽ đẹp hơn nhiều, hai con mắt nhắm lại có vẻ mệt mỏi, ra dáng đàn ông.
Sóng mũi của anh ta thật cao, cô còn nhớ rõ.
Dương Cảnh Thừa.
Là đội trưởng đội cứu viện sa mạc. Mới nãy chạy trên đường, còn nghe mọi người nói rằng đội cứu viện sáng nay mới cứu một người ở ngoài sa mạc, cô không nghĩ đến anh ta lại ở đây.
Cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, hơi cúi người, cẩn thận đánh giá.
Đột nhiên người ngồi trên ghế mở hai mắt ra. Con ngươi đen lay láy mà sâu nặng, nhìn chằm chằm vào cô cảnh cáo.
Cô không nâng người lên, cũng không ngẩng đầu, giữ nguyên tư thế cúi người, đầu cách anh một khoảng cách rất gần. Đối với ánh mắt cảnh cáo của anh, cô không để ý chút nào, ánh mắt của cô ngấm ý cười.