• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Dương Cảnh Thừa dừng lại trên mặt cô, một lúc lâu vẫn không chịu dời đi. Lộ Diêu Diêu tham lam ôm lấy anh, không chịu xuống. Lồng đèn treo trước cửa khách sạn Long Môn cũng trở nên lờ mờ, giờ phút này họ chỉ đứng cách đó chưa đến 2 mét, ánh sáng càng thêm mờ mịt, bởi vì ánh sáng nơi cả hai đang đứng được mượn từ lồng đèn đó. Cả hai nhìn nhau qua thứ ánh sáng mờ ảo, trong mắt chứa đầy nhung nhớ.

“Em muốn được cùng anh chìm vào trong màn đêm.” Bỗng nhiên cô khẽ lẩm bẩm.

“Hả?” Anh không nghe rõ, nhưng cũng đại khái: “Em đang nói linh tinh gì vậy?”

Cô im lặng khẽ thở dài: “Cho em xuống, Cảnh Thừa.”

‘Cảnh Thừa’, vẫn dịu dàng như vậy, chỉ là không còn nét nũng nịu khi xưa. Trước kia, anh vẫn luôn thấy cách gọi này của cô rất buồn nôn, nhưng giờ đây lại thấy nhớ. Anh đặt cô xuống, vừa định mở miệng, lại nghe Lộ Diêu Diêu nói: “Anh về đi, em muốn nghỉ ngơi.”

“Em mệt à?” Anh hỏi.

“Ừm.”

“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.” Anh gật đầu, nói xong cũng xoay người rời đi.

Bóng lưng của anh khuất trong màn đêm. Cô thu lại ánh mắt tràn đầy mất mác, xoay người nhìn về lạc đà của mình, chậm rãi vuốt ve nó: “A Tục, chẳng lẽ mày thích anh ấy hơn tao sao?”

“Tự anh cho như vậy.”

Là giọng của Dương Cảnh Thừa.

Lạc đà hắt hơi một cái.

Lộ Diêu Diêu lập tức quay đầu lại, cô không biết tại sao anh quay lại.

“Em có tiền không? Anh quên mang ví rồi.”

Những lời anh nói đã gỡ rối toàn bộ bứt rứt trong lòng cô, chẳng qua câu trả lời của anh lại làm cho cô kinh ngạc, cũng mang theo chút thất vọng, cô cho là anh khó nói. Lộ Diêu Diêu đưa ví tiền cho anh. Dương Cảnh Thừa rút trong ví ra hai tờ tiền rồi nói ‘Anh đi trước’ và xoay người rời đi.

Lộ Diêu Diêu không khỏi sững sốt, cất ví tiền vào túi, xoay người lại, vuốt nhẹ lên lông lạc đà, sau đó dắt nó sang một cây gỗ rồi buộc dây lại, nói với nó: “Tối nay mày nghỉ ở đây đi, tao không muốn đi đâu nữa cả.” Cuối cùng, chúc lạc đà ngủ ngon rồi về phòng.

Cô ngồi thẩn thờ trên ghế sofa ngoài phòng khách. Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ, cô lấy lại tinh thần đi ra mở cửa. Lúc này cô mới sức nhớ ra anh nói câu ‘Anh đi trước’, vậy có nghĩa là anh sẽ còn quay lại. Lộ Diêu Diêu quay đầu, anh đã ngồi trên ghế sofa, ngay chỗ mà cô vừa ngồi, lấy đồ trong túi mua hàng ra, đặt trên bàn trà đối diện ghế.

Là đồ ăn.

“Em ăn tối đi rồi nghỉ ngơi.” Anh quay đầu nhìn cô.

Lộ Diêu Diêu đi tới, anh đưa hộp cơm cho cô: “Vẫn còn nóng, bên ngoài lạnh nên sẽ sớm nguội thôi, em ăn liền đi.” Anh đi mua hai phần, tay còn lại cầm hộp cơm khác lên ăn, Lộ Diêu Diêu hơi do dự, nhưng vẫn đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh cùng ăn.

Lúc ăn, cô không nói lời nào. Dương Cảnh Thừa ăn mấy hớp đã xong bèn ngồi trên ghế sofa, nhìn cô ăn. Lộ Diêu Diêu ăn xong, dọn dẹp hộp cơm, ném vào trong thùng rác, lúc trở lại phòng khách, cô thấy Dương Cảnh Thừa tựa lên ghế sofa, nhắm mắt lại. Chắc hẳn anh đã rất mêt rồi. Cô rón rén đi tới, khom người nhìn anh rồi vào phòng ngủ ôm chăn ra đắp lên người anh. Lộ Diêu Diêu giắt chăn xong, vừa định đứng dậy, bỗng nhiên anh vén chăn, đưa tay ôm cô vào trong ngực mình, lại kéo chăn quấn cả hai người vào với nhau.

“Anh không ngủ, em biết mà.” Cô nói.

“Cuối cùng cũng được ăn tối với em, giờ thì để cho anh ôm em một lúc nhé.” Anh mở mắt ra nhìn cô, rồi tiếp tục nhắm lại.

Lộ Diêu Diêu tựa đầu vào ngực anh, vậy thì cứ ôm thôi, cô muốn vậy. Lúc này đây, cô không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa hết.

*

Hôm sau, khi Lộ Diêu Diêu tỉnh dậy lại là ở trên giường, cô không biết mình đã ngủ lúc nào, cũng không biết anh đi khi nào.

Tiếng chuông điện thoại reo. Dương Cảnh Thừa bắt máy, giọng anh vang lên: “Diêu Diêu, có người đem di vật của mẹ anh tới, chắc sẽ sớm tìm thấy tung tích của mẹ em thôi, mình tìm mẹ em trước rồi sẽ nói chuyện sau.”

Giọng của anh vô cùng hứng phấn, sau khi nghe xong cô cũng không khỏi vui mừng, có lẽ khi tìm thấy mẹ ròi sẽ biết mọi chuyện không như cô nghĩ, tâm trạng cô cũng trở nên tốt hơn, nhanh chóng rửa mặt rồi chạy đến đội cứu viên tìm Dương Cảnh Thừa.

Hơn hai tháng rồi cô chưa đến đội cứu viện, mặt khác cô sẽ thấy hơi xúc động, các đội viên khi nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên xen kẽ mừng rỡ, còn tưởng rằng giữa hai người họ xyả ra chuyện lớn nào đó, xem ra là do bọn họ nghĩ nhiều rồi.

Dương Cảnh Thừa ngồi trên ghế trong phòng đợi cô.

Lộ Diêu Diêu đẩy cửa đi vào: “Đem tới chưa anh? Là ai đem tới vậy anh? Di vật của mẹ anh không phải trên tay mẹ em à? Sao không phải mẹ em đem tới?”

Cô tuôn ra một tràng câu hỏi, vậy cũng đủ hiểu cô vội vàng đến mức nào.

Dương Cảnh Thừa nhìn về phía cô, cười trả lời: “Em đừng vội, người còn chưa tới, đợi đến lúc họ đến thì mình sẽ biết. Người đưa đồ đến là bạn anh ở thôn G.”

Lộ Diêu Diêu gật đầu: “Còn bao lâu nữa bạn anh mới đến?”

“Chắc hơn mười phút nữa, em vào đi.”

Lộ Diêu Diêu đi vào trong, ngồi xuống ghế sofa, cố gắng nhịn xuống. Dương Cảnh Thừa chuyển từ ghế đang ngồi sang ngồi cạnh cô trên ghế sofa.

Cô nắm tay anh, tâm trạng thấp thỏm. Dương Cảnh Thừa thuận thế nâng lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô rồi nói: “Em đừng quá bận tâm.”

“Ừm.” Lộ Diêu Diêu gật đầu.

Hơn mười phút sau, người bọn họ chờ cuối cũng đã đến. Người kia nói là tuần trức, có một người phụ nữ xinh đẹp tên “Trần Dong” đã đưa cho anh ta, nhờ anh ta đem về cho Dương Cảnh Thừa, nói đây là di vật của mẹ Dương.

“Cái người tên Trần Dong đó có phải là người này không?” Dương Cảnh Thừa lấy tấm hình của mẹ Lộ Diêu Diêu ra. Cô nhìn, đây là tấm hình chụp một nửa của mẹ cô và ba anh.

“Đúng vậy.” Bạn của anh trả lời.

Lộ Diêu Diêu vội hỏi: “Bà ấy ở đâu? Tại sao lại đưa cho anh? Bà ấy biết anh và Cảnh Thừa quen nhau à?”

“Khi đó tôi đang đứng ở ga xe lửa, bác ấy tìm đến. Tôi cũng không biết sao bà ấy lại biết tôi quen tiểu Dương nữa.”

Lộ Diêu Diêu cau mày, vẫn chưa biết mẹ cô đang ở đâu.

“Bác ấy còn nói gì không?” Dương Cảnh Thừa hỏi bạn mình.

“Hết rồi. Chỉ nói đây là di vật của mẹ cậu, nhờ tôi đưa đến cho cậu thôi.”

“Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu.” Dương Cảnh Thừa đáp trả.

“Cậu khách sáo làm gì? Hơn nữa, người anh em, tôi còn có chuyện gấp, phải đi ngay. Tôi đi trước nhé.”

Dương Cảnh Thừa đứng dậy tiễn bạn mình ra cửa.

Lộ Diêu Diêu thở dài: “Vẫn còn chưa biết mẹ em ở đâu. Có lẽ mẹ em vẫn còn đang ở Châu Phi.”

Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Chắc chắn sẽ tìm được mà.”

Lộ Diêu Diêu cảm thấy không vui, cô đưa mắt nhìn về món đồ mà người nọ vừa đem đến.

Đó là một hộp gỗ màu đen, có ổ khóa, bên cạnh là chìa khóa.

“Trước tiên mình xem di vật mà mẹ anh để lại đi.” Cô nói.

Dương Cảnh Thừa cầm chìa khóa mở hộp gỗ ra.

Món đồ bên trong không khỏi khiến cho người khác khiếp sợ.

Đó là một quyển sổ chứng nhận ly hôn.

Dương Cảnh Thừa mở ra, trên tờ giấy ly hôn đó là tên của ba mẹ anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK