“Một tuần trước, tôi đã gặp Toa Toa khi đang ngồi trên xe lửa đến nơi này. Bọn tôi vừa gặp đã yêu, vừa xuống xe lửa, thì cả hai quyết định ở chung một chỗ. Chúng tôi ở khách sạn Long Phượng. Hai chúng tôi ở cách vách với nhau. Mỗi ngày đều ra ngoài dạo chơi, đó là một khoảng thời gian rất tuyệt. Nhưng cho đến ngày hôm qua, tôi vô tình phát hiện Toa Toa đang dây dưa với tên này phía sau lều, cũng là khoảnh khắc trong tấm hình đó. Tôi tức giận nên đã kéo cô ấy đi, quay trở về khách sạn. Nhưng cuối cùng bọn tôi lại chia tay, cô ấy bảo tôi không cần đi theo nữa. Cái tên này! Chính mày đã cướp người phụ nữ của tao!”
Để nói hết đoạn này, tên say rượu cứ ngắt câu mãi mới nói xong. Quần chúng ăn dưa xì xào bàn tán. Người thì nói Lục Tiểu Hổ làm vậy là không nên; cũng có người nói một bạt tay cũng không đủ, Lục Tiẻu Hổ cùng với cái cô gái tên Toa Toa kia làm vậy là sai; cũng có người nói tên say rượu này với cô Toa Toa có thể không hợp…
Lục Tiểu Hổ nghe những lời mà anh chàng kia vừa nói xong thì lớn tiếng bác bỏ: “Không phải như vậy! Anh đừng có mà nói bậy nói bạ!”
Dương Cảnh Thừa nhìn Lục Tiểu Hổ, nhắc nhở: “Kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi.”
Lục Tiểu Hổ gật đầu, nhìn về phía mọi người, nói tiếp: “Hôm qua ở khu vực hạ lều trên sa mạc tôi có gặp một người phụ nữ, cô ấy bảo tên cô ấy là Toa Toa. Đúng lúc cô ấy đang khát nước, vừa định đi mua nước thì đúng lúc thấy tôi đang cầm hai chai nước, nên đã hỏi tôi rằng có thể bán lại cho cô ấy một chai không. Tôi không lấy tiền, đưa luôn cả chai cho cô ấy. Cô ấy nhận lấy nước rồi bỏ đi, rồi có một du khách đi bộ vô tình đụng phải, chẳng may cô ấy ngã lên người tôi, lúc ấy tôi phải dùng tay giữ cô ấy lại, chai nước trong tay cũng vì thế mà rơi xuống. Tôi giúp cô ấy đứng vững lại, rồi cúi xuống lấy chai nước đằng nằm dưới đất, tấm hình này được chụp lúc tôi đang cúi người xuống lấy nước, nên tay tôi mới ở đó. Tất cả đều là hiểu lầm.”
“Đúng là có một chai nước dưới đất.” Triệu Tín vẫn còn đang cầm điện thoại, nghe Lục Tiểu Hổ nói thế bèn cùi đầu nhìn thử, những người xung quanh đều xúm lại nhìn.
“Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?” Tên say rượu khóc lóc: “Mày đang nói láo! Mày đang nói láo! Toa Toa là người phụ nữ của tao! Sau khi hai người làm chuyện đó xong, Toa Toa còn nói tao…”
Lục Tiểu Hộ tức đến giậm chân: “Tôi không có! Những gì tôi nói đều là sự thật!”
Mặc dù tên say rượu nói chuyện đứt quãng nhưng vẫn mạch lạc rõ ràng, đầy đủ hoàn chỉnh. Mọi người cứ nói đây là lời nói trong lúc say; nói người này đầu óc vẫn còn rất rõ ràng; còn có người nói những lời Lục Tiểu Hổ nói nghe trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến cho người nghe không có cách nào tin nổi.
Lục Tiểu Hổ luôn miệng giải thích, nói những lời cậu ta nói từ nãy đến giờ đều là sự thật, cậu ta với Toa Toa không hề có gì cả. Còn tên say rượu vẫn chung thủy với suy nghĩ mình là Lục Tiểu Hổ đang nói dối.
Dương Cảnh Thừa suy nghĩ một chút, đưa mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người tên say rượu: “Cả người anh toàn mùi rượu, còn không ngừng ợ hơi, những lời rượu nói không khiến cho người khác tin được.” Tầm mắt lại chuyển sang người Lục Tiểu hổ: “Những lời cậu nói nghe rất trùng hợp, cũng không thể làm cho người ta tin được.”
Quần chúng ăn dưa đều gật đầu, đồng ý với nhưng gì Dương Cảnh Thừa nói.
“Tôi thật sự không có nói dối!” Lục Tiểu Hổ nhìn Dương Cảnh Thừa, trong mắt tràn đầy hốt hoảng hoài nghi. Bà chủ và đội trưởng Dương bên nhau, cậu nghĩ là dù có chuyện gì đi nữa, đội trưởng Dương vẫn đặt mình ở cương vị bà chủ để giúp cậu.
“Mọi người không cần phải hoảng.” Dương Cảnh Thừa nhìn Lục Tiểu Hổ, rồi liếc mắt sang tên say rượu, cất tiếng: “Trong cuộc còn có hai người nữa. Mọt người là Toa Toa, người còn lại là người đi bộ vô tình đụng trúng vào cô ấy. Tìm bọn họ tới để hỏi thì sẽ biết. Có ai biết bọn họ ở đâu không? Hoặc là, số điện thoại cũng được.”
Tên say rượu kia cứ luôn miệng khóc lóc. Lục Tiểu Hổ nóng nảy: “Hôm qua là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, sao có số điện thoại được? Lại càng không biết cô ấy ở đâu! Người đụng phải cô ấy cũng không hề cố ý mà? Tìm ở đâu?” Cậu ta quýnh lên, dùng chân đạp vào tên say rượu: “Anh nói mau, Toa Toa của anh ở đâu! Nói nhanh lên!”
Cái người mà đã đánh Lục Tiểu Hổ đến sưng mặt, sưng mũi thì giờ đây chỉ lo khóc lóc nức nở, cậu ta không đánh lại, chỉ đá. Tên say rượu kia lại mắng: “Mày cướp mất Toa Toa của tao, giờ còn muốn đánh tao sao?” Dứt lời, nhanh chóng đưa tay lên đỡ lấy cú đấm của người đối diện, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay của Lục Tiểu Hổ, dùng một chút sức kéo cậu ta ngã xuống đất.
“Dừng tay!” Dương Cảnh Thừa nháy mắt ra hiệu với Triệu Tín, anh ta lập tức đi tới, kéo hai anh chàng to con này ra khỏi nhau.
“Anh có biết Toa Toa ở đâu không? Số diện thoại của cô ấy chắc hẳn anh cũng phải biết chứ. Nếu muốn mọi người tin tưởng anh, thì anh phải nói ra!” Dương Cảnh Thừa nhìn tên say rượu nói.
Anh ta không biết Toa Toa đang ở đâu, chỉ nói ra 11 con số.
Dương Cảnh Thừa cầm lấy điện thoại nhấn số gọi, rốt cuộc chỉ nhận được mỗi tiếng máy báo bận.
“Giờ ngay cả Toa Toa tìm còn không được, huống hồ chi người vô tình đụng trúng kia. Hết đường để nói.” Hạo Hãn cau mày nói.
Lục Bạch buồn cười nhìn cậu ta: “Trông cậu có vẻ như rất lo lắng, chuyện này bộ có liên quan gì với cậu sao?”
“Không phải Lục Tiểu Hổ là người của khách sạn Long Môn à? Mà giờ đội trưởng Dương của chúng ta và bà chủ Lộ đang bên nhau, nếu anh ấy không trả lại trong sạch cho cậu ấy, thế thì chả khác nào bà chủ Lộ sẽ trách đội trưởng Dương sao?”
”Cậu nghĩ xa thật luôn đó! Nhưng suy cho cùng, cậu nói cũng có lý. Lục Tiểu Hổ trong sạch, đội trưởng Dương có thể giúp cậu ấy chứng mình được sự trong sạch đó. Còn nếu cậu ấy không trong sạch, thì đội trưởng Dương không thể biến không thành có được. Bà chủ Lộ cũng không thể nào trách được anh ấy.”
“Cậu ấy là người của khách sạn Long Môn, tôi cũng tin tưởng cậu ấy. Nhưng chỉ e là không có bằng chứng.” Hạo Nhiên lo lắng cất tiếng.
“Khách sạn Long Môn là nhà cậu sao?” Lục Bạch trêu ghẹo.
Hạo Nhiên giải thích: “Không phải cả đám bọn mình đều gọi bà chủ Lộ là chị dâu à? Chính vì thế nên tôi mới không mong khách sạn của chị dâu xảy ra chuyện.”
Lục Bạch cũng gật đầu: “Cậu nói đúng. Giống như tôi đã nói, nếu như Lục Tiểu Hổ không trong sạch, chúng ta cũng có cách khiến cậu ấy trong sạch.”
“Bằng cách nào?” Hạo Nhiên hỏi.
“Giờ không tìm được cô nàng Toa Toa kia, ngay cả người vô tình đụng trúng cũng không tìm thấy, vậy thì kéo đại ai đó lẻ loi đơn côi trong đội mình tới, rồi viện đại cái cớ là hôm qua đi đường nhắm mắt, nhắm mũi hay sao mà lỡ đụng trúng cái cô Toa Toa kia là xong? Vừa hay hôm qua lại chẳng có ai thấy, nên sẵn tiện nhờ người đó chứng mình đại cho Lục Tiểu Hổ là cậu ấy nói thật, không phải thế là xong à?” Lục Bạch nhỏ giọng nghĩ kế.
Dương Cảnh Thừa đưa mắt sang nhìn Lục Bạch cảnh cáo.
“Ối, đội trưởng Dương nghe thấy mất rồi.” Lục Bạch cười: “Em nghĩ rằng anh sẽ không làm thế đâu.”
“Tôi cũng thấy cách này không ổn cho lắm.” Hạo Nhiên nghiêm túc nói.
Lục Bạch liếc mắt: “Cậu là cái người lo lắng cho sự trong sạch của Lục Tiểu Hổ, lo lắng đội trưởng Dương sẽ bị bà chủ Lộ trách cứ. Tôi đưa ra chủ ý, mặc dù có hơi tệ tí, nhưng ít nhiều cũng có thể giúp cậu bớt phần lo lắng mà.”
Hạo Nhiên đầu hàng: “Được rồi, hay là chúng ta chờ đội trưởng Dương lên tiếng vậy.”
Dương Cảnh Thừa đã cho người đi tìm Toa Toa, cũng nhờ người tìm người đụng vào Toa Toa ở khu vực dựng lều.
Hơn nửa tiếng, vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào từ Toa Toa và người kia.
Dương Cảnh Thừa gọi điện thoại đến quầy lễ tân của khách sạn Long Phượng, hỏi bọn họ về Toa Toa, vẫn không ai biết. Vài phút sau khi anh cúp điện thoại, Tề An Thành đã hỏi.
“Nghe nói các anh tìm khách của khách sạn tôi?” Ánh mắt kia rơi dừng lại trên người Dương Cảnh Thừa.
Dương Cảnh Thừa nhìn về phía Tề An Thành: “Anh biết cô ấy ở đâu sao?”
“Ở cạnh lều tôi.”
Mọi người ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
Dương Cảnh Thừa cũng biết nơi Tề An Thành dựng lều, anh cho người đến đó tìm. Không lâu sau đã tìm thấy Toa Toa.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Sau khi Toa Toa được Dương Cảnh Thừa kể hết đầu đuôi câu chuyện, nói tiếp: “Lục Tiểu Hổ không có nói dối. Tôi có hỏi anh ấy bán lại cho tôi chai nước, nhưng sau anh ấy lại không chịu nhận tiền. Đến khi tôi quay người đi, thì có ai đó đã vô tình đụng trúng tôi.” Cô nhìn lướt qua thấy tấm hình trên màn hình điện thoại, quay đầu chất vấn tên say rượu: “Lý Đại Đông, anh tính dùng bức ảnh này để hủy hoại danh dự của tôi sao?”
“Chính em với thằng nhãi đó như thế, anh không có làm gì cả. Anh thích em! Em cũng biết chuyện này mà!”
“Tôi không có thích anh.”
Tên say rượu và Toa Toa cứ liên tục lời qua tiếng lại.
Người vô tình đụng trúng kia cũng đã tìm thấy. Chuyện đúng như những gì Lục Tiểu Hổ kể ban nãy. Anh ta còn nói xin lỗi với Toa Toa, nói rằng bản thân mình không cố ý.
Sự việc đã rõ ràng, quần chúng ăn dư bàn tán thêm vài câu rồi ai cũng tản ra làm việc của người nấy.
Cuối cùng Lục Tiểu Hổ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, quay người về phía Dương Cảnh Thừa nói cám ơn: “Em còn tưởng rằng tối nay em sẽ không nói được bất kì lời nào nữa.”
“Cậu trong sạch thì ắt sẽ sáng tỏ thôi. Nhưng cậu nên nhớ, cậu là nhân viên của khách sạn Long Môn, từ cử chỉ hành động của cậu cũng có thể làm liên lụy đến danh tiếng của khách sạn.” Dương Cảnh Thừa nói: “Mau trở về khách sạn đi.”
Dứt câu, Dương Cảnh Thừa nhìn Tề An Thành đứng bên kia.
Lục Tiểu Hổ nhỏ giọng: “Em biết mà. Bởi vậy cho nên em mới không muốn để cho mọi người vây xem.”
“Không để cho mọi người xem thì lại càng khôgn được. Bây giờ bọn họ đã biết được hết sự việc, vì thế danh tiếng khách sạn Long Môn vẫn tốt.” Lục Bạch cất tiếng nói.
“Lỡ như cậu ấy không trong sạch thì sao?” Đại Binh hỏi.
Lục Tiểu Hổ đi được vài bước, nghe Đại Binh nói thế, quay đầu chân thành nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm tổn hại danh tiếng của khách sạn đâu.”
“Có lẽ là đội trưởng Dương cũng tin như thế.” Lục Bạch nhìn theo bóng lưng của Lục Tiểu Hổ đang dần xa, tar lời câu hỏi của Đại Binh.
*
“Ông chủ Tề, cám ơn anh khi nãy đã cho tôi biết Toa Toa đang ở đâu.” Dương Cảnh Thừa đứng trước mặt Tề An Thành nói.
Tề An Thành thờ ơ: “Không cần cảm ơn đâu, hôm nay tâm trạng tôi khá tốt.”
Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Tôi đã thấy.”
Đã thấy? Tề An Thành nghi ngờ nhìn Dương Cảnh Thừa.
Dương Cảnh Thừa hơi đưa cằm lên: “Toa Toa còn đang ở bên kia chờ anh đấy.”
Tề An Thành quay đầu, chỉ thấy bên dưới ánh sao lấp ló bóng dáng của một người phụ nữ, cô ấy đứng cách bọn họ khá xa, đang nhìn về phía này.
“Tôi với cô ấy không có quan hệ gì với nhau hết!” Tề An Thành quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Dương Cảnh Thừa.
“Vậy hả? Có điều, tôi cũng không quan tâm.” Dương Cảnh Thừa dứt câu, đã sải bước bỏ đi.
Tề An Thành vọi đưa tay ngăn anh lại.
Anh chỉ giương mắt, lạnh nhạt nhìn Tề An Thành.
Anh ta nói: “Thu cái suy nghĩ đó của anh lại. Những gì anh đang nghĩ trong đầu hoàn toàn sai hết đấy!”
“Đội trưởng Dương…” Triệu Tín đi tới.
Dương Cảnh Thừa nhìn về phía cậu ấy: “Các cậu về trước đi.”
“Dạ.” Triệu Tín và các đội viên khác nghe thấy thế thì cũng quay người bỏ đi.
Dương Cảnh Thừa nhìn về phía Tề An Thành, anh vốn không muốn nói nhiều, nhưng chính anh ta đã cản đường của anh, vì vậy mới cất tiếng: “Mùi nước hoa của Toa Toa và anh là cùng một loại.”
Tề An Thành cau mày: “Không phải như anh nghĩ!”
“Xin phép.” Dương Cảnh Thừa không nói thêm nữa.
Tề An Thành thật muốn đấm một đấm về phía Dương Cảnh Thừa. anh ta hừ một tiếng: Lúc nào cũng tự cho mình là đúng!
Đi được một lúc Dương Cảnh Thừa dừng bước, ngẩng đầu nhìn con đường dẫn đến khách sạn Long Môn. mùi nước hoa trên người của cái cô Toa Toa kia khá giống với mùi nước hoa mà Diêu Diêu đang sử dụng.