Đèn pin rơi trên mặt đất, ánh sáng mờ ảo không thể chiếu xa. Ánh sáng lúc này đều là phát ra từ đèn xe của Dương Cảnh Thừa.
Khi tên đàn ông cao lớn tát mặt, đá vào bụng của Lộ Diêu Diêu, Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào đều ngồi dưới đất, kinh hoàng nhìn. Hai tên đàn ông bị Dương Cảnh Thừa đánh đến khuất phục, thở dài một hơi. Hai người đàn ông di chuyển, dựa lưng vào nhau, cởi dây vải trói chặt trên tay họ.
Tề Tư Tần ngã xuống đất, cố gắng ngồi dậy, nhìn về phía Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu, vừa khóc vừa kể cho Dương Cảnh Thừa cảnh tượng hung tàn vừa rồi, “Chú ơi, dì bị bọn chúng tát vào mặt, còn đá mấy cái vào bụng, trong miệng chảy rất nhiều máu…”
Trong lòng Dương Cảnh Thừa đột nhiên có một cảm giác khó tả. Ánh mắt của anh như con dao phòng về phía hai tên đang nằm dưới đất. Anh rút tay đang nắm bàn tay bị trói của cô, thu hồi ánh mắt, cố gắng cởi trói cho cô, đầu cô cọ xát với vai anh, cơ thể dựa vào lòng anh sát hơn. Anh phải cởi chiếc khăn lụa trên tay cô trong tư thế như vậy.
Sau khi tháo chiếc khăn ra, tay cô liền ôm lấy eo anh. Dương Cảnh Thừa cũng ôm chầm lấy cô. Điện thoại trên người anh reo lên, anh thả một tay ra để nghe điện thoại.
“Đội Dương, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy bà chủ Lộ.” Triệu Tín lo lắng nói qua điện thoại.
“40, 36.” Dương Cảnh Thừa chỉ đơn giản nói hai số rồi cúp điện thoại.
Triệu Tín hiểu Dương Cảnh Thừa đã tìm thấy Lộ Diêu Diêu. Anh ngay lập tức gọi những người khác vẫn đang tìm, nói tọa độ mà Dương Cảnh Thừa đưa. Sau gọi xong, Triệu Tín lập tức khởi động xe.
“Bụng của con đau quá, dì nhất định còn đau đớn hơn.” Tề Tư Tần vừa khóc vừa nói.
Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào vẫn chưa cởi được tấm vải trên tay. Hai người đầu đầu mồ hôi. Lâm Minh Đào cau mày, “Cột kiểu gì, mà vẫn chưa mở ra được!” Tần Trinh Trinh đang nhìn về phía Tề Tư Tần đang khóc, mím môi không nói gì.
Tay của Dương Cảnh Thừa đặt lên vòng eo thon gọn của Lộ Diêu Diêu, hơi đẩy ra. Cô ôm anh chặt hơn. Anh cuối cùng cũng lên tiếng, nói bên tai cô: “Dậy đi.”
Lộ Diêu Diêu không nói gì cũng không di chuyển. Dương Cảnh Thừa không đẩy cô ra, hai tay đặt lên eo cô dời đi.
Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào cuối cùng cũng cởi trói được. Tần Trinh Trinh đứng dậy và đi đến chỗ Tề Tư Tần đang khóc, ngồi chồm hổm cởi trói cho cậu bé.
“Mẹ ơi!” Vừa cởi ra, Tề Tư Tần liền nhào vào lòng Tần Trinh Trinh.
Tần Trinh Trinh mấp máy môi, cuối cùng hỏi: “Con có sao không?”
“Không có gì, con không sao, bụng của con không còn đau một chút nào.” Tề Tư Tần cố gắng cười, nhưng âm thanh vẫn kéo dài, “Chỉ cần dì nhận con là con trai của dì.”
Tần Trinh Trinh không nói chuyện, nhưng hai tay lại ôm thân hình gầy gò của Tề Tư Tần. Lâm Minh Đào đứng một bên, cau mày nhìn bọn họ. Hai tên đàn ông nằm trên mặt đất cố gắng nhanh chóng đứng dậy, Lâm Minh Đào ngay lập tức chạy tới, hung hăng đá mấy cái. Hai tên đó lại ngã xuống.
Đột nhiên có âm thanh phát ra từ xe. Lâm Minh Đào và Tần Trinh Trinh quay đầu nhìn, giơ tay lên che ánh sáng cho đỡ chói mắt. Mấy chiếc xe từ bốn phía lái đến.
Triệu Tín đến đầu tiên, mấy chiếc khác cũng liên tục đến, có cả xe cảnh sát.
“Đội trưởng Dương, mọi người không sao chứ?” Triệu Tín đi đến trước mặt Dương Cảnh Thừa, thấy Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu ôm nhau, vẫn hỏi.
“Không có gì, đưa tất cả bọn họ đi.” Dương Cảnh Thừa ra lệnh.
Triệu Tín đưa Tề Tư Tần và Tần Trinh Trinh, Lâm Minh Đào lên xe.
Cảnh sát cũng đến, nói vài lời với Dương Cảnh Thừa, đưa hai tên đàn ông lên xe cảnh sát.
“Đội Dương”, Triệu Tín lên xe, gọi Dương Cảnh Thừa, “Chúng tôi đi trước.”
Dương Cảnh Thừa gật đầu một cái.
Mấy chiếc xe vội vã đến cũng vội vã đi. Mọi người rời đi, ngoại trừ Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu.
“Xong chưa?” Dương Cảnh Thừa hỏi Lộ Diêu Diêu.
Lộ Diêu Diêu vẫn vùi đầu, hờn dỗi nói: “Ôm tôi chặt vào.”
“Nếu như cô thấy không khỏe thì đến bệnh viện.”
“Không cần. Chỉ cần cái ôm của anh.”
“Được.” Dương Cảnh Thừa đẩy cô ra.
Cô quay đầu sang một bên. Dương Cảnh Thừa quay mặt cô lại, thấy khuôn mặt đỏ ngầu, máu ở khóe miệng, nhìn mà giật mình.
Lộ Diêu Diêu bị anh thấy được vết thương, không nhăn nhó, cũng không nháy mắt, nhìn anh chăm chú, “Xấu lắm đúng không?”
“Ừ. Không thể nhìn được. Nhưng so với xấu xí, đau hay không quan trọng hơn.” Anh đứng dậy, đi về xe của mình.
Lộ Diêu Diêu ngước nhìn anh. Anh lên xe, nhanh chóng lấy một cái hộp và một chai nước. Không có gì đáng ngạc nhiên khi có một bộ dụng cụ sơ cứu trên xe của đội cứu hộ. Anh quay lại bên cạnh cô, giúp cô xử lý vết thương.
Khi anh bôi thuốc, cô không ngừng nhìn vào khuôn mặt anh trong khoảng cách rất gần.
“Anh cũng có lúc dịu dàng phết nhỉ.” Cô cười nói.
Dương Cảnh Thừa biết tại sao cô không cho anh nhìn. Anh không mặn không lạt nói: “Bây giờ không sợ tôi thấy cô như thế này sao?”
“Thấy cũng thấy rồi. Tôi bị thương, lại được sơ cứu, vậy tôi tiếc khi anh thấy tôi. Anh thấy tôi như vậy, có thể còn đau lòng.”
“Cô vẫn còn tâm trí nghĩ về điều này?”
“Không cho tôi nghĩ đến, vậy anh nói cho tôi biết, có đau lòng vì tôi không.:
Dương Cảnh Thừa không nói gì.
Lộ Diêu Diêu thở dài, đột nhiên chuyển chủ đề, “Anh lái xe vào tôi thấy anh, anh lái ra tôi cũng thấy anh. Tôi nghĩ là lúc đó đã bỏ lỡ nhưng vẫn là anh đến cứu tôi. Cảm ơn anh.”
Cô bỗng đứng dậy.
Dương Cảnh Thừa bôi thuốc xong, nhìn cô một cái, bỏ thuốc vào hộp và nói: “Lục Tiểu Hổ gọi điện thoại cho tôi, nói cô không quay lại. Tôi đi tìm thì phát hiện giày của cô.”
“Đó là tôi tưởng cởi giày sẽ gây sự chú ý cho anh nhưng thất bại.”
“Tôi biết. Không có thất bại, tôi tìm thấy cô.”
Lộ Diêu Diêu mỉm cười.
“Còn bị thương ở chỗ nào không?” Anh hỏi cô.
“Bụng bị bàn chân đạp vào. Vẫn còn đau.” Cô nhìn anh chằm chằm.
“Nghỉ ngơi một chút, đi bệnh viện.”
Lộ Diêu Diêu nói: “Anh biết rằng tôi thích anh.”
Mọi người đều biết.
Mà sao cô đột nhiên nói điều này?
Cô mở miệng, bất chợt mỉm cười. “Nếu anh thích tôi thì đừng cử động.”
Anh nhìn cô.
Cô nhích lại gần… hôn lên môi anh. Một lúc sau, cô dùng đầu lưỡi mở miệng anh.
Lưỡi của hai người quấn vào nhau, nhàn nhạt có vị của thuốc mỡ giữa môi và răng. Cô nắm lấy tay anh, đặt tay lên eo vẫn còn hơi đau.
Có một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng cô lại không cảm thấy gì cả. Hôn một lúc cô mới dừng lại. Nhìn anh, cười híp mắt: “Vị của anh rất tuyệt.” Anh không đẩy ra, vẫn tiếp tục hôn cô.
“Còn cô thì đầy vị thuốc.” Dương Cảnh Thừa rút tay ra khỏi eo người con gái trước mặt, cúi đầu thu dọn bộ dụng cụ sơ cứu.
“Bình thường tôi rất thơm. Chờ tôi chút, để tôi cho anh ngửi.”
Dương Cảnh Thừa liếc mắt nhìn cô.
Lộ Diêu Diêu lại hối tiếc, “Bộ dạng bây giờ của tôi chỉ có hôn được vậy thôi, không làm gì khác được nữa.”
“Khác? Đừng nghĩ đến chuyện đó.” Anh cầm bộ đồ sơ cứu lên đứng dậy, đưa tay về phía cô, “Đến lúc phải đi rồi.”
“Anh còn sức không?”
“Thế nào?”
“Nếu như anh mạnh, hãy chứng minh cho tôi xem. Ôm tôi trên xe bằng một tay.”
“Tại sao tôi phải chứng minh điều đó cho cô xem?” Dương Cảnh Thừa lấy tay lại, cúi đầu nhìn cô.
Lộ Diêu Diêu nghĩ một lý do, “Nếu anh thích tôi, anh không muốn chứng minh điều đó sao?”
“Không muốn.”
“Anh đang thừa nhận anh thích tôi.”
“Đừng có lúc nào cũng nói mấy lời như vậy.”
Lộ Diêu Diêu rất hạnh phúc, tự mình đứng dậy, giọng nói nghe được sự vui vẻ, “Thích tôi, phải học cách thương hoa tiếc ngọc.”
Cô vừa nói xong, anh lấy tay, ôm cô dậy bằng một tay. Đi vài bước đến bên cạnh xe, ném bộ dụng cụ sơ cứu vào xe qua cửa sổ, mở cửa và đặt Lộ Diêu Diêu ở băng ghế sau.
Sau đó, Dương Cảnh Thừa đi đến cửa trước, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Khởi động xe, Dương Cảnh Thừa quay đầu trời về.
Cửa sổ xe mở, gió lạnh tràn vào, Lộ Diêu Diêu hắt hơi. Dương Cảnh Thừa đóng cửa sổ lại. Chiếc xe nhanh chóng lái ra ngoài sa mạc.
Lộ Diêu Diêu khom người, trèo lên ghế trước.
Dương Cảnh Thừa nghe thấy chuyển động, nghiêng đầu nhìn sang, “Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi là phó lái.”
Dương Cảnh Thừa giảm tốc độ của xe. Tay Lộ Diêu Diêu tìm kiếm thứ để giữ lại, bám vào đùi của anh.