Tại biệt phủ Tây Thần cũng là nơi diễn ra hôn lễ, ngôi biệt phủ của Phong gia. Diện tích của biệt phủ này 6941,37 mét vuông, với thiết kế gồm 37 phòng ngủ và 37 phòng tắm, sân vườn rộng 2,000 mét vuông cũng chính tại sân vườn này sẽ tổ chức hôn lễ, mà sân vườn này quá rộng lớn nếu như lạc vào sẽ viễn tưởng ra ngay đang du ngoạn vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Hôn lễ diễn ra vô cùng hoành tráng vừa lộng lẫy mang phong cách đầy mùi tiền, toàn bộ hội trường rộng lớn được trang hoàng ngập tràn hoa lan cẩm cù đây làm loài hoa mà Lệ Chi Lan thích nhất nên Phong phu nhân đã đặt biệt trang hoàng dành cho cô. Nhưng đây không là gì, Phong phu nhân còn mạnh tay chi 7 chuyến bay riêng để đưa đón 84 vị khách đến dự hôn lễ.
Giờ lành cũng đã đến, Phong Cẩn khoác lên bộ áo vest màu trắng trông vô cùng lịch lãm và cuốn hút và gợi lên câu chuyện về bạch mã hoàng tử cực kỳ thơ mộng, nhưng trên nét mặt của anh không hề có một chút cảm xúc nào chỉ giữ nguyên bộ mặt lạnh băng với cả thế giới.
Ngay sau đó Lệ Chi Lan với chiếc váy cưới sang trọng với sự kết hợp của hàng nghìn viên pha lê lấp lánh với ren cao cấp giúp cô toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn lễ đường. Cô được Phong phu nhân dìu dắt bước vào lễ đường, sau khi cô xuất hiện toàn bộ các vị khách mời phải trầm trồ với diện mạo của cô dâu đẹp như ngọc, đẹp như tranh vẽ.
Rất nhiều ánh mắt dồn vào phía mình khiến cho Lệ Chi Lan đã rất căng thẳng và sợ hãi ánh nhìn của mọi người dù biết mọi người đang trầm trồ về mình, Phong phu nhân bên cạnh nhanh chóng trấn an cô.
- Con đừng quá căng thẳng càng không nên sợ hãi, con phải tự tin lên nhé, ở đây còn có mẹ
- Dạ thưa mẹ
Nghe vậy, cô bỗng vô cùng cảm động khẽ gật đầu mỉm cười đồng ý với bà. Sau trận trầm trồ của mọi người Phong Cẩn cũng khá tò mò về nhan sắc vợ của mình như thế nào mà lại khiến mọi người trầm trồ không ngớt. Vừa mới quay người lại nhìn thì anh đã thoáng chốc khựng người vài giây, cô gái này phải công nhận cũng vô cùng xinh đẹp thảo nào mẹ anh lại thích đến thế, như chợt nhận ra bản thân có vấn đề gì đó anh vội điều chỉnh nghiêm túc lại.
Sau khi đến chỗ Phong Cẩn đang đứng, bà khẽ lườm nguýt anh một cái đầy cảnh cáo.
- Mẹ giao Chi Lan cho con, nhớ phải yêu thương con bé không được ức hiếp con bé cũng đừng hòng làm tổn thương con bé, có biết chưa?
- Con biết rồi mà mẹ...
Phong phu nhân đặt tay cô vào tay anh, cũng nhanh chóng rời đi nhưng trước khi bà phải lườm nguýt anh một cái nữa, cái ánh lườm của bà rõ ràng như đang muốn nói nếu con không làm tốt chuyện thì biết tay bà, anh cũng ngậm ngùi nghe lời bà vậy.
....
Buổi hôn lễ kết thúc vào bảy giờ tối, Lệ Chi Lan cúi cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn cô mệt đến lã người đôi chân cũng sưng lên không ít vì đi quá nhiều và cũng không quen đi giày cao gót trong thời gian dài như vậy. May mà Phong phu nhân ra lệnh cho quản gia Trương đưa cô về phòng nghỉ ngơi, cô không vội cởi váy cưới ra mà nằm la liệt trên giường ngủ lúc nào cũng không hay.
Phong Cẩn sau khi gặp Phong phu nhân xong thì trở về phòng ngủ của mình, tay chạm nắm cửa thì đột nhiên khựng lại, trong đầu anh văng vẳng tiếng cảnh cáo của mẹ mình.
- Giờ hiện tại Chi Lan là vợ của con, mẹ cấm con không được làm con bé tổn thương, còn nữa...con phải chung phòng với con bé không có chuyện ngủ riêng, nếu mẹ mà phát hiện thì mấy cái huy chương của con mẹ đem đi bán hết
- Mẹ à....
- Stop! Con đừng nói gì cả, mau chóng quay về phòng nghỉ ngơi đi cả ngày hôm nay con cũng mệt rồi...
Phong phu nhân lập tức ra hiệu cho anh không được nói thêm bất cứ thứ gì, anh chỉ đành ngậm ngùi rời đi, Phong Cẩn như muốn nổ tung cái đầu lên mà không biết phải đối diện làm sao với cô vợ mới cưới của mình.
Cạch.
Anh khẽ mở cửa ra, thứ đập vào mắt anh chính là cô gái đang nằm trên chiếc giường rộng lớn trông người cô càng nhỏ bé hơn, khiến người ta nhìn vào lại muốn yêu thương, bỗng anh giật mình.
- Chết tiệt, mình đang nghĩ cái gì vậy?
Phong Cẩn nhanh chóng đi vào phòng tắm, anh tắm rửa rồi đi ra vẫn thấy bộ váy cưới trên người cô anh cũng không mở để cô như vậy mà ngủ, anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường đưa tay khẽ lay lay người Lệ Chi Lan...
- Này...này...cô Lan Chi,...à không phải, cô ấy tên gì ấy nhỉ? Thôi gọi đại đi, miễn sao gọi cô ấy thức là được...
- Lan Chi...cô dậy đi, đừng có ngủ với cái đầm khủng bố đó nó càng khiến cho cô mệt mỏi thêm đó...
Anh lay người cô một lần nữa thì cô mới từ từ mở mắt ra, gương mặt rõ ràng đang rất mệt mỏi, bỗng cô nhìn anh chằm chằm như đang nhìn một sinh vật lạ vậy.
Mãi đến khi Phong Cẩn không nhịn được mà cốc một cái thật nhẹ vào trán cô.
- Nhìn cái gì mà nhìn, bộ tôi đẹp trai lắm hả?
Lệ Chi Lan mới giật mình vội ngồi dậy.
- Tôi...tôi xin lỗi anh
Vừa dứt lời là cô nhanh chóng đi xuống giường, nhưng chưa đi được vài bước thì ngã sấp mặt xuống đất may mà gương mặt xinh đẹp của cô không sao, sắc mặt cô tái nhợt vì gót chân cô quá đau. Phong Cẩn thấy vậy cũng đi đến xem tình hình, anh kéo chiếc váy lên để kiềm tra không ngờ gót chân cô thế mà lại sưng tím lên.
- Cô ổn không? Vẫn có thể đi được chứ?
- À chắc là vẫn ổn, tôi không sao đâu
Lệ Chi Lan gượng gạo đứng lên, bước từng bước khập khiễng thấy vậy Phong Cẩn không đành lòng liền dìu cô đến cửa phòng tắm, thấy sự giúp đỡ của anh cô cũng không dám phản kháng.
- Cần gì thì cứ gọi cho tôi
- À cảm ơn anh
Phong Cẩn quay người đi, cô bĩu môi mở cửa đi vào phòng tắm. Nhanh chóng tháo dỡ cái chiếc váy nặng triệt này, cô ngay lúc này vô cùng nhẹ nhõm rồi ngâm mình trong buồng tắm.
Lúc đi ra thì không thấy anh đâu, mà cô cũng không mấy quan tâm dù gì hai người cũng đâu có tình cảm huống hồ vừa mới quen biết nhau chưa bao lâu mặc dù đã là vợ chồng hợp pháp. Cô chỉ muốn thực hiện tâm nguyện của mẹ cô mà thôi, với cả sống ở đây cô cũng được coi là không thiệt thòi mấy, dù không biết người chồng có đối tốt với cô hay không nhưng miễn cô sống đúng nghĩa của một người vợ hiền thục là được.
Đang chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ Phong Cẩn đi vào với khay thức ăn, một tô cơm và một tô canh đậu phụ tôm trứng và một ly nước lọc.
- Cô định để bụng đói đi ngủ hay sao?