Nếu cô không làm chứng, không làm người tốt đã không hại cha mẹ.
Nhật Hạ tự trách, dằn vặt.
Nỗi đau còn chưa nguôi ngoai đã phải nén lại để chăm sóc em trai của mình.
Phải gồng lên mạnh mẽ.
5 giờ chiều.
Triệu Nhật Hạ theo địa chỉ ghi trên tờ danh thiếp đến một biệt thự nằm ở xa trung tâm thành phố. Đứng trước cổng biệt thự thì bảo vệ nhận ra ngay.
“Cô Triệu! Tam thiếu đợi cô ở phòng ngủ lầu 2!”
Triệu Nhật Hạ gật đầu theo lời hướng dẫn mà đi lên lầu 2. Căn biệt thự lớn như vậy cô không thèm nhìn qua. Thật ra là không có tâm trạng để nhìn.
Cô bây giờ chỉ muốn biết tại sao Lục tam gia muốn giúp cô.
Triệu Nhật Hạ thấy cửa phòng khép hờ, cô đẩy cửa vào trong.
Đập vào mắt cô là bóng dáng người đàn ông đang mặc áo choàng tắm ngồi trên sofa.
Vì áo rộng nên mơ hồ nhìn thấy cơ ngực săn chắc. Hắn có ngũ quan như tạc. Mái tóc ướt rũ xuống, từng giọt nước rơi trên sống mũi cao vút. Hắn tựa lưng thoải mái, đôi mắt sắc lạnh. Quả nhiên là tam thiếu gia nhà họ Lục, năn nay 30 tuổi, khí thế bức người.
Nghe người ta nói rằng nhà họ Lục có 4 cậu con trai. Người anh cả nổi tiếng ăn chơi trác táng. Cậu hai là một người đàn ông mẫu mực thích làm ăn.
Tam thiếu gia tính tình cao ngạo, coi trời bằng vung.
Còn tứ thiếu thì sau vụ tai nạn đã thành người thực vật.
Lục lão gia sắp qua đời nên 3 người con thi nhau tranh giành quyền lực.
Nếu đã dính líu đến tam thiếu gia thì mọi chuyện không còn đơn giản nữa.
Triệu Nhật Hạ rất thẳng thắn, cô đến trước mặt người đàn ông hỏi:
“Tam thiếu, sao lại giúp tôi?”
Người đàn ông cười khẩy một cái. Âm thanh từ miệng phát ra lạnh lẽo dọa người.
“Cô đúng là thẳng thắn nhỉ? Còn chưa chào tôi lấy một tiếng.”
Hắn đứng dậy bước về phía Triệu Nhật Hạ, bàn tay nâng cằm cô lên.
“Nhìn em rất hợp nhãn tôi.”
Hắn kéo cô vào lòng. Cái đầu dụi vào cần cổ của cô hít lấy hương thơm trên người thiếu nữ.
“Tôi nghe nói gia đình em bị hãm hại. Tôi có thể giúp em. Đổi lại em phải giúp tôi.”
Khóe mắt cô giật giật. Lòng bàn tay quyện thành nắm đấm. Móng tay cấm vào da thịt đến bật máu.
“Tại sao lại là tôi?”
“Tôi biết em đang cần một chỗ dựa. Chuyện này tôi làm được. Chúng ta đôi bên cùng có lợi.”
“Ngài muốn tôi làm gì? Nếu là phạm pháp, tôi không làm.”
“Tôi cần một người làm nội gián. Giúp tôi đoạt được toàn bộ cổ phần của nhà họ Lục.”
Một cô gái vừa tốt nghiệp ra trường, tưởng loại tình huống này chỉ xảy ra ở trong phim. Mà nay chính cô lại gặp phải.
“Nếu tôi không đồng ý?”
Lục Thần cười cười. Hắn đặt nụ hôn lên cần cổ của cô làm cho một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Da gà nhảy dựng lên hết.
“Ừ. Em thử xem.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Nhật Hạ reo lên, là bệnh viện gọi. Triệu Nhật Hạ nhấc máy:
“Cô Triệu, về phần phẫu thuật xảy ra chút vấn đề. Số tiền cần tạm ứng mời chuyên gia phải gấp đôi con số dự tính. Cô xem xét đóng tạm ứng trước 12 giờ tối nay.”
Bỏ điện thoại xuống, Nhật Hạ cần tiền. Cần em trai mình được sống.
“Tôi đồng ý!”
Lục Thần buông Nhật Hạ ra, hắn ngồi xuống sofa nâng ly rượu lên uống cạn.
“Nhiệm vụ đầu tiên của cô chính là ứng tuyển vào làm thư ký của Lục Hạo - anh 2 của tôi.”
“Nếu tôi thất bại?”
“Cô không có quyền được thất bại. Ngày mai ở đây, tôi chờ tin tốt của cô.”
“Vậy còn tiền viện phí của em trai tôi?”
Hắn nhếch mép:
“Yên tâm. Lục Thần tôi nói là làm!”
Nhật Hạ bước ra khỏi cổng biệt thự. Cả thân thể nhất hết sức lực, cô ngồi bệt xuống đất. Bàn tay run run ôm lấy lòng ngực cố gắng hít thở.
Công ty nhà họ Lục ai cũng muốn vào. Cô làm sao đấu nổi với bọn họ?
Phía sau cô truyền đến tiếng động cơ xe:
“Triệu tiểu thư, Tam thiếu căn dặn tôi đưa cô về. Hơn nữa, trên xe có đồ mà cô cần!”
Triệu Nhật Hạ lên xe, ở ghế sau Lục Thần đã chuẩn bị sẵn hồ sơ xin việc, quần áo, một cái thẻ ngân hàng và thẻ phòng.”
“Triệu tiểu thư, Tam thiếu chuẩn bị cho cô phòng trọ gần bệnh viện. Cô cứ làm theo ý của Tam thiếu. Ngài ấy nhất định sẽ không bạc đãi cô!”
Lời hắn nói cô làm sao không biết. Chỉ là không phải lúc nào cũng thuận lợi.