“Lục tam thiếu, chuyện ngài giao tôi đã hoàn thành. Ngài còn muốn gì nữa? ”
“Tôi muốn em.”
Nhật Hạ khó chịu đẩy hắn ra, khi hắn định hôn cô. Cô đã nhanh hơn cắn vào môi hắn.
“Á.”
Người đàn ông kêu lên. Hắn lấy tay quẹt đi vệt máu ở trên miệng:
“Giỏi lắm! Tôi mà em cũng đối xử như vậy? Lục Hạo cho em lợi lộc gì rồi?”
Nhật Hạ không nói loạng choạng bước đến giường. Cô bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.
“Lục tam tiên sinh, có gì ngày mai chúng ta bàn bạc sao. Tôi giờ đây mệt lắm rồi!”
Lục Thần thô bạo xoay người cô lại. Hắn dùng một chân chèn lên lưng của Nhật Hạ để giữ cô.
“Triệu Nhật Hạ, ai cho cô lá gan từ chối tôi? Đừng nghĩ mình say rồi có thể làm càng.”
Nhật Hạ thật sự rất mệt. Đã mấy ngày rồi mới ngủ được một chút, ngày mai còn phải đi làm.
"Xin, xin anh đấy... Tôi, thực thực sự rất khó chịu. Rất là mệt!"
"Thật sao?", chỉ thấy Lục Thần nhếch mép.
Lời van xin của cô như lời mời gọi nỉ non. Lục Thần đã không thể kìm nén kích động, vật bên dưới đã khí thế mà nổi dậy.
Lục Thần xoay người Nhật Hạ trở lại. Hắn áp thân thể to lớn lên người cô. Trong phút chốc người nằm dưới kẻ ở trên, mặt đối mặt. Từ góc độ này nhìn xuống gương mặt của Nhật Hạ có phần thanh thoát, đôi mắt to tròn, đôi môi căng mọng hàng mi dài đặc trưng. Mà má còn ửng hồng do rượu. Hơn thở của Nhật Hạ rất nặng nề, thoang thoảng trong không khí mập mờ có hương rượu nồng.
"Ưm… Đau em…"
Mái tóc cô rũ xuống khiến Lục Thần phải lấy tay vén qua. Mà động tác tay của hắn rất chậm như khiêu khích cô gái nhỏ.
Vừa rồi giằng co ép buộc, giờ đã dàng thế rồi. Trong đôi mắt phượng hẹp sâu thăm thẳm, Triệu Nhật Hạ quả thật không nhìn ra suy nghĩ của Lục Thần.
Hắn đưa tay chui luồn xuống khe hở giữ ngực trêu chọc làm Nhật Hạ thở gấp. Chỉ cần dùng một bàn tay thôi là hắn có thể làm bung vài khuy áo.
Đồi núi xuân xanh lấp ló ẩn hiện như đang mời gọi.
Lục Thần lần nữa hôn ngấu nghiến lên trên cánh môi quyến rũ.
Rượu phát tát khiến Triệu Nhật Hạ rơi vào mơ màng không còn sức chống cự:
"Um...!"
Đôi môi mềm mại hồng hào, cánh môi mỏng mang theo tư vị ngọt ngào khiến Lục Thần đê mê, không lối thoát.
Đến khi Nhật Hạ sắp không thở được nữa. Hắn mới luyến tiếc tạm tha cho cô.
Cô như được giải thoát miệng thở hồng hộc.
Lục Thần đưa tay bóp chặt cằm của cô:
“Mở mắt ra, nhìn cho kỹ tôi là ai?”
“Lục Thần!”
Nhật Hạ mơ hồ mổ mắt sau đó khóe mi nặng trĩu đã khiến cô nhắm mắt.
Nghe Triệu Nhật Hạ gọi đúng tên hắn. Lục Thần hài lòng tiếp tục càn rỡ.
Đôi môi hư hỏng bắt đầu khám phá chiếc cổ trắng nõn kia. Hắn hôn mạnh rồi cắn mút lên một bên cổ.
Tiếng hôn phát ra làm ám muội cả căn phòng, càng lúc càng lớn.
Hắn muốn cả thế giới biết rằng hai người đang làm chuyện mờ ám sao?
Nhật Hạ có cựa quậy nhưng hai tay đã bị Lục Thần bắt ép cầm chặt vật to lớn ở dưới thân.
Kịch liệt thỏa mãn, Lục Thần mạnh bạo xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng manh của Triệu Nhật Hạ để lộ ra đôi gò cao trắng nõn.
Rất nhanh người đàn ông, vùi mặt vào đôi gò bồng căng tròn mà gặm nhấm.
Trong cơn say chưa kịp thích nghi mà hét lên:
“A… Ưm…"
Hắn thích nhìn vẻ mặt của Nhật Hạ lúc này.
“Rõ ràng là thích mà còn ngại?”
Lục Thần đưa tay xuống vùng tư mật ở bên dưới, vén chiếc quần lót ren sang một bên rồi luồn tay vào bên trong.
Một lúc sua Lục Thần kéo ngón tay ra mang theo một đường chỉ trong dài.
Hắn nhếch môi rồi dùng lực:
"Xoạc!"
Lục Thần xé toạc chiếc váy, không kiêng nể gì mà vứt nó xuống đất. Chẳng mấy chốc trên người Triệu Nhật Hạ đã không còn vật che thân. Hơi lạnh từ ngoài luồng vào khiến đôi mắt đang nhắm của cô khẽ động. Chân mày nhíu lại, cả người co lại như muốn trốn tránh.
Giọng nam trầm của hắn vờn bên tai cô:
“Thì ra cởi ra còn đẹp hơn nhiều so với một lớp áo! Phải công nhận rằng, Triệu Nhật Hạ thân thể này của em rất hợp ý tôi.”
Nhật Hạ đang mơ màng nghe ong ong bên tai. Cô vung tay lên tát hắn một cái.
Lực ở tay rất nhẹ giống như đang kéo Lục Thần vào người cô vậy.
Hắn cười cười mắng người con gái:
"Thật là hư hỏng!"
Lục Thần nhanh chóng trút bỏ quần áo. Vật lớn bắt đầu đi vào bên trong hoa huy*t nhỏ bé, nơi đó đã ướt từ lúc nào khiến cho việc đi vào dễ dàng hơn.
Hắn mạnh bạo cắm sâu một cách dứt khoát vào bên trong.
Tiếng rên rỉ của cô gái dày đặc hơn lên:
“Ưm… Ưm...Đau, đau quá!"
Hang động nhỏ bị khai phát một cách triệt để. Vật to lớn cứ càng rỡ khiến cho hang động nhỏ ngày càng khép chặt.
Bây giờ muốn trốn thoát ư? Hẵn là mơ!
Mặc dù trước đó hắn đã khai phát nhưng lần này cứ như lần đầu tiên vậy?
“Ưm… Đau em!"
Cơn say chợt bình tỉnh bởi cơn đau đến thấu xương thấu thịt, nước mắt cũng dàn dụa chảy ra.
Mà người như Lục Thần không chút thương xót. Thấy cảnh này hắn lại càng kích thích hơn. Càng thô bạo ra vào.
Hắn đặt tay lên cổ cô rồi tăng dần động tác dưới thân.
Nhật Hạ mở mắt nhìn từng giọt mồ hôi rơi trên trán của Lục Thần.
Tâm trí cô có lúc cũng sao lãng. Hắn quả thật rất đẹp. Liệu sẽ có một ngày hắn yêu cô?
Những cơn đau bên dưới truyền đến thức tỉnh cô. Hắn xem cô là vật đêm phát tiết. Người như hắn, sao có thể yêu cô chứ?
Vật to lớn dưới hạ thân ma sát vào da thịt mềm mại nơi tư mật chật khích khiến hắn vô cùng sung sướng.
Lục Thần sắp không thở được rồi:
"Thả lỏng ra, Triệu Nhật Hạ cô thả lỏng một chút!”
Người con gái đó chẳng ngoan chút nào. Càng nói càng ép chặt hắn.
Triệu Nhật Hạ cảm thấy thứ ấm nóng tràn vào thân dưới.
Lục Thần nằm gục trên người cô, giật giật mấy cái.
Sau đó, thân ảnh to lớn chống tay ngồi dậy.
“Triệu Nhật Hạ, tôi có nhiệm vụ mới cho cô.”
Nhật Hạ cảm thấy hụt hẫng nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
“Lục tam thiếu có gì dặn dò?”
Lục Thần mặc lại quần áo vừa nói:
“Quyến rũ Lục Hạo!”
Tim Nhật Hạ như bị vỡ làm đôi. Lời nói khó khăn bật ra:
“Lục tam thiếu, người phụ nữ ngài chơi chán rồi lại nhường cho anh trai? Khẩu vị của ngài nặng thật!”
Đúng vậy, hắn không yêu cô, chỉ xem cô là công cụ cho hắn. Hắn chính là tàn nhẫn.
“Sao nào, em làm không được?”
Nhật Hạ nghiến răng, nuốt nước bọt vào trong.
“Được. Đến lúc đạt được liệu ngài có hối hận!”
Lục Thần quay lại nâng cằm cô lên, miệng hắn kề sát miệng cô. Hắn cắn cô một cái:
“Tại sao tôi phải hối hận? Em đừng tự đề cao mình quá!”