"Lục Thần, ngài đừng qua đây!"
Hắn nắm chặt lấy tay của cô gái nhỏ:
"Nhật hạ, em nghe tôi giải thích đi có được không?"
Cô vùng dậy rời đi, Lục Thần lập tức dùng tay đè chặt vai cô.
Triệu Nhật Hạ, cho dù sau này em ghét tôi thế nào tôi cũng chấp nhận. Miễn là hôm nay, em cho tôi cơ hội giải thích có được không?"
Nhật Hạ dừng bước quay lưng lại với hắn.
Bên ngoài trời chuyển mây đen, trong lòng cô cũng vậy.
Cơn gió mạnh đến mức là cửa sổ va đập. Mảnh kính trên cửa rơi xuống vỡ nát tan tành. Liệu rằng trái tim một khi đã có nhiều tốn thương còn có thể trở về nguyên vẹn?
"Những lời giải thích còn ý nghĩa không?"
Lục Thần nắm chặt lòng bàn tay hắn đinh ninh rằng:
"Còn! Vẫn còn ý nghĩa. Chỉ cần em cho tôi có cơ hội giải thích. Việc tin hay không sẽ là quyết định của em!"
Triệu Nhật Hạ cũng muốn nghe xem hắn nói gì:
"Được ngài nói đi!"
"Triệu Nhật Hạ, người mà em tố cáo là bạn thân của Lục Hạo. Lúc đó tôi nghĩ hắn sẽ dùng cách nào đó để trả thù em. Nên tôi đã cho người bảo vệ em. Tôi không nghĩ hắn có thể ra tay với gia đình em. Lúc hay tin, người của tôi chỉ có thể cứu được em trai của em."
Nhật Hạ đưa tay đấm mạnh vào lòng ngực của mình:
"Ngài lợi dụng tôi?"
"Đúng! Tôi trước giờ không bao giờ cho không ai cái gì. Chuyện tôi tính toán chỉ có lời chứ không có lỗ. Bạn đầu đúng là tôi lợi dụng em. Nhưng sau đó..."
"Sau đó thì sao?"
Nhìn thấy Lục Thần ngập ngừng, Nhật Hạ cười khấy:
"Sau đó ngài không nói được nữa chứ gì?"
Người đàn ông tiến lên một bước, hắn dùng hết can đảm để thú nhận với người con gái trước mặt:
"Sau đó tôi phát hiện tôi yêu em."
"Haha, Lục Thần, ngài nghĩ tôi tin sao?"
Hắn níu tay cô:
"Tôi làm gì để em tin tôi?"
Cô vẫn y như vậy gạt tay hắn ra.
Lục Thần không nghĩ nhiều. Hắn lấy con dao găm đặt ở dưới gối lên dứt khoát đâm vào lòng ngực của mình...
"Triệu Nhật Hạ, có phải tôi đền cho em một mạng em mới chịu tin tôi có đúng không?"
Con dao ghim xuống khiến Lục Thần ngay lập tức khuyu xuống.
Nhật Hạ nhất thời bị doạ. Cô gào lên chạy đến ôm người đàn ông:
"Lục Thần, có phải anh bị điên rồi không?"
"Nhật Hạ, em tha thứ cho tôi có đúng không?"
"Đồ điên!"
Hắn đưa bàn tay nhuốm đỏ chạm lên mặt cô:
"Lúc bị tai nạn xe, anh đã phát hiện ra chỉ cần em và con được sống. Anh bảo em đi nước ngoài trốn hắn là vì muốn em an toàn. Một nhát dao này thì có đáng gì?"
Trong giây phút này, cô không có oán hận hắn nữa. Cô chỉ sợ người đàn ông trước mặt vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
"Nhật Hạ, tôi chưa bao giờ đối xử tốt với ai cả. Em là ngoại lệ! Tôi chết cũng không đáng tiếc!"
Sau đó hắn ngã người ra sau, mắt nhắm nghiền.
Nhật Hạ gào khóc, cô dùng hết sức lực cõng người đàn ông lên.
"Ai cho anh chết. Anh không được chết! Em không giận anh nữa. Em không cần gì hết chỉ cần anh. Huhu..."
Cô cõng hắn đến té ngã thế mà lại nghiễn răng gắng gượng đứng dậy.
"Huhu... Ai biểu anh dùng cách ngu ngốc như vậy? Người đâu! Mau cứu Lục tam gia!"
Cô ngồi bệt xuống bất lực đưa tay ôm chặt hắn. Mà đến khi nhìn lại lòng bàn tay mình thì có cái gì đó không đúng.
Cái vệt chất lỏng màu đỏ không tanh tưởi mà có mùi ngọt ngọt như kẹo!
Biết được mình bị lừa, cô tức giận đứng dậy còn không quên đá Lục Thần một cái.
"Khốn kiếp!"
Thấy cô bỏ đi, người đàn ông đang nằm yên đứng dậy đuổi theo cô.
"Em nói không giận anh nữa mà?"
Cô hất tay hắn ra. Rồi quay lại dùng hai tay đánh vào lòng ngực của hắn.
"Khốn kiếp! Ai cho anh dùng cách này gạt tôi?"
Đánh không đủ cô chuyển sang tát mặt hắn.
"Chát"
"Hả giận chưa?"
Vẫn chưa đủ, Nhật Hạ tát thêm lần nữa.
"Chat"
Còn chưa hả giận cô đưa tay đánh loạn. Sức cô như con mèo nhỏ đang cào cấu.
Hắn thuận thế nắm chặt hai cổ tay cô, kéo cô vào lòng.
"Đừng như vậy, anh đau!"
"Hừ, người như ngài cũng biết đau sao?"
"Là anh đau lòng. Đánh anh như thể tay em sẽ bị thương."
Trời ạ! Không biết từ lúc nào hắn có thể nói được mấy câu hoa mỹ như thế?
Lục Thần ôm Nhật Hạ vào lòng. Cái ôm này thật ấm biết mấy. Mà chính cô cũng siết chặt tay ôm lấy hắn. Cô nghiêm túc nói:
"Lục Thần, chúng ta cùng nhau diễn một vở kịch có được không?"
"Có gây nguy hiểm cho em không?"
Cô kề sát nói nhỏ vào tai Lục Thần. Khi nghe xong, chân mày hắn cau lại:
"Không được!"
Triệu Nhật Hạ chớm người lên hôn má hắn một cái:
"Chỉ là một vở kịch khiến anh thấu bản thân mình. Càng nhìn rõ được lòng người."