(TIẾP THEO)
ZADAA
(@liz-vbaby type)
Trên quảng trường đất bụi khô khốc, hai nhóm chiến binh gườm gườm đối diện nhau. Tất cả trông đều đáng sợ trong bộ giáp da đen của Ghee. Cơ bắp cuồn cuộn, đoản kiếm sắc bén, mắt lạnh lùng gắn chặt vào đối thủ. Mình chẳng thấy gì khác biệt giữa nhóm trung thành với hoàng gia Xhaxhu và nhóm nổi loạn muốn phát động chiến tranh với Rokador. Tất cả đều trông giống như... những chiến binh. Loor là cô gái độc nhất trong số họ, nhưng không có nghĩa là cô yếu thế. Không đâu. Mình đã từng thấy cô cho những gã cao lớn hơn đo ván. Nhưng sáu chiến binh loạn đả bằng gươm kiếm, chuyện gì chẳng có thể xảy ra.
Liếc trộm lên gã đang nhìn xuống từ tầng trên, nhưng mình không rõ mặt, vì hắn núp dưới cái áo choàng đỏ tía. Không biết hắn có phải là một Rokador, cũng đang lẫn lút như mình không? Nhìn hắn đứng đó làm mình nhận ra: mặc áo choàng trong cái nóng khủng khiếp này còn nổi bật hơn là cứ bình thản bước đi với màu da trắng sáng dưới ánh mặt trời. Thật ra, điều đó không thành vấn đề. Vì chẳng ai quan tâm tới mình và hắn. Mọi con mắt đều tập trung vào quảng trường, chờ đợi màn chém giết.
Các chiến binh đứng im phăng phắc. Có phải đó là dấu hiệu bắt đầu cuộc đấu? Có tiếng còi nổi lên không? Có một trọng tài bước ra phẩy tay làm hiệu không? Hay có thể là màn tấn công thình lình ngay khi đối thủ sơ hở? Ruột gan mình nháo nhào lên với ý nghĩ: những chiến binh kia sẽ chiến đấu cho đến khi có hai cái đầu bị cắt cụt. Thậm chí mình chưa bao giờ chịu nổi cảnh những con bò mộng bị đâm vào cuối những trận đấu bò. Vậy đã đủ thấy ghê rồi. Ý nghĩ con người bị chặt đầu thật quá khủng khiếp. Khủng khiếp hơn nữa: một trong số người có thể bị chặt đầu có thể là Loor. Ý nghĩ đó làm mình mụ mẫm cả người. Cứ như trong một giấc mơ. Một giấc mơ thật sự tồi tệ.
Hai nhóm cứ đứng im lìm như vậy trong một thời gian tưởng như bất tận. Mình nóng ruột chết được. Bao giờ mới bắt đầu? Một lúc sau, mình có câu trả lời. Nhưng những gì xảy ra không giống như mình tưởng. Mà còn... khiếp hơn nhiều!
Sự yên lặng bị xé toang bằng một âm thanh gớm ghiếc mình chưa từng nghe thấy bao giờ. Như tiếng thét lanh lảnh giận dữ của một loài vật ghê tởm. Sự thật...đúng như vậy. Đám đông nín thở khi hai cánh cửa dưới một ngôi nhà mở toang và một con quái zhou đem ngòm phóng vào quảng trường.
Ui daaa!
Sự nguy hiểm mới chỉ bắt đầu tăng tốc. Quái vật rất giống bức tượng đặt giữa quảng trường. Đó là một con mèo khổng lồ, có phần lớn hơn những klee trên lãnh địa Eelong, kích cỡ bằng con người. Nếu đứng dựng lên bằng hai chân sau, con vật này cao hơn Loor đến một mét rưỡi. Bàn chân nó to đùng, với sáu móng cong vòng – mình thấy rõ vì những móng vuốt xoè ra sẵn sàng hành động. Con quái gần như đen tuyền, nhưng bộ lông lóng láng của nó có những đốm màu đỏ ứa ra từ những vết thương nhỏ khắp người. Mình đoán người ta đã đâm nó nhiều lần, làm nó nổi sùng lên chiến đấu, giống như người ta vẫn làm với một con bò mộng. Phỏng đoán của mình có vẻ hợp lí, vì rõ ràng con quái này đang rất muốn một mảnh thịt của bất kì ai. Ngay khi quái vật nhảy ra, hai cánh cửa lập tức đóng sầm lại. Ai đó ở bên trong không muốn cậu bé hư đốn này quay đầu phóng ngược lại, truy lùng kẻ đã đâm đầy lỗ lên mình nó. Con quái co mình trên bốn chân, nhìn quanh tìm mồi để nhai. Nó gầm lên dữ tợn, để lộ ra những cái nanh sắc như lưỡi dao cạo. Miệng mình khô khốc.
Mình nhắc lại, sợ hai bạn quên, quái zhou có tới hai cái đầu, cả hai đều có những cái nanh dài và sắc như nhau. Hai đầu hành động tách biệt, ngó quanh bằng bốn con mắt sáng rực. Mình tự hỏi, đầu nào kiểm soát toàn cơ thể. Nếu một đầu muốn đi sang phải, đầu kia lại quẹo trái. Ôi! Chắc ngộ lắm há. Toàn bộ sự kiện này sẽ rất thú vị, nếu Loor không ở dưới đó để...bị ăn thịt.
Hai nhóm chiến binh bắt đầu hành động. Họ nắm gươm, che khiên phòng vệ. Mình nhận ra ngay là họ không chủ tâm đánh nhau. Cuộc đấu này là đấu với quái zhou. Hai cái đầu sẽ bị chặt. Gã phát ngôn viên đã tuyên bố rồi. Đáng lẽ mình phải đoán ra đó là hai cái đầu của quái vật chứ. Cuộc thách đấu thật ra là nhóm nào sẽ lấy được hai cái đầu. Lúc đầu mình cảm thấy nhẹ lòng, vì Loor không rơi vào cảnh ngặt nghèo, bị giết bởi một anh chàng Ghee. Nhưng nỗi lo sợ cô bị con mèo hai đầu giết chết lập tức chiếm chỗ cảm giác nhẹ lòng đó. Chết kiểu gì cũng là...chết.
Hai nhóm vây quanh con quái vật. Nó hất đầu sang hai bên, nhìn họ. Sau vài giây suy tính, con quái ngừng nhe nanh, khom mình, đuôi ve vẩy như... ừm... như một con mèo tức giận. Mình không thể biết chắc nó đang sợ, sắp đầu hàng, hay đang chuẩn bị phóng tới.
Nhóm của Loor tấn công trước. Một chiến binh quăng sợi dây, như một tay cao bồi tung thòng lọng, quăng lên một cái đầu của quái vật. Đám đông gào lên hoan hô. Nhưng trước khi nhóm của Loor có hành động tiếp theo, nhóm đối thủ đã kịp tận dụng cơ hội. Một chiến binh của họ nhảy lên lưng con zhou, vung kiếm đâm xuống lưng con mèo hai đầu. Chiến thuật hơi bị dở. Chỉ một cái đầu zhou bị nhóm của Loor khống chế, đầu còn lại vẫn “tự do” truy tìm kẻ quấy rối. Gã chiến binh chưa kịp trở tay thì “cái đầu rảnh rỗi” của quái zhou đã vặn ngoắt thành một góc độ mà mình không thể tưởng tượng là nó có thể làm được. Chắc gã chiến binh trên lưng quái zhou cũng không nghĩ là nó có thể làm được, nếu không anh ta đã chẳng ngu đến mức ở ì ra đó. Nó ngoạm một phát ngay chân kẻ hành hạ nó. Gã chiến binh rú lên đau đớn. Anh ta bất ngờ đến không thể vung gươm. Quái vật giật mạnh anh ta ra khỏi lưng, đong đưa đầu... với cái chân của gã chiến binh còn dính trong mồm nó, thân hình chủ nhân của cái chân đong đưa theo.
Nhìn anh ta bị vung vẩy như một món đồ chơi thật dễ sợ, nhưng mình không muốn bỏ sót bất cứ điều gì, nên vẫn phải cố nhíu mắt nhìn. Mình biết là chết nhát, nhưng ngôn từ không thể diễn tả hết sự kinh tởm đến ngần nào. Vài giây sau, con quái phun anh ta rơi phịch xuống đất. Áo giáp tả tơi, toàn thân đầm đìa máu, nhưng anh ta còn sống. Nhóm của Loor nắm sợi dây, kéo con zhou khỏi người chiến binh bị thương. Nó chống lại, nhưng bị Loor và đồng đội lôi ra, để hai chiến binh của nhóm kia chạy vào cứu đồng đội. Theo mình, hành động đó đúng là một tinh thần thượng võ. Nhóm của Loor đã cứu mạng đối thủ.
Nhưng đồng đội của chiến binh bị thương dường như không quan tâm. Không ai tới giải cứu cho anh ta. Họ để mặc anh nằm hấp hối tại đó. Mình không biết điều nào tệ hơn: nhìn anh ta gần như bị cắn thành hai mảnh, hay thấy bạn bè không thèm cứu mạng anh ta. Điều này nói cho mình biết rất nhiều về những chiến binh Ghee muốn gây chiến với người Rokador. Họ là những con người máu lạnh... đúng loại người mà Saint Dane rất khoái móc ngoặc. Phải ghi nhớ: hãy coi chừng những chiến binh Ghee nổi loạn.
Tình hình trở nên xấu hơn. Quái vật thình lình nhảy vọt lên không, nhanh tới nỗi làm đám đông nghẹt thở. Mình cũng ná thở luôn. Con quái này vút lên theo chiều thẳng đứng, làm nhóm của Loor bị bất ngờ. Nó giật sợi dây khỏi tay Loor và một chiến binh. Chiến binh thứ ba không may, sợi dây vẫn còn cuốn trên cánh tay. Con quái ngửa đầu ra sau, kéo anh chiến binh ngã xuống đất. Động tác tiếp theo của con quái vật là vung chân đập xuống. Anh chàng khốn khổ cố lăn người tránh, nhưng vướng víu vào sợi dây của chính mình, anh ta không thể di chuyển nhanh nhẹn được. Không như nhóm của Loor, nhóm chiến binh đối thủ không có một hành động nào để cứu anh ta. Mình không ngạc nhiên.
Nhưng Loor, không chút ngập ngừng, nhảy tới con quái, đưa tấm khiên tới trước. Một tay cô nện tấm khiên vào đầu nó, tay kia chém mạnh lưỡi kiếm. Cả hai cái đầu đều quay lại sau, vừa bất ngờ vừa đau đớn. Loor chớp thời cơ, xoay mình, chặt đứt sợi dây giữa người đồng đội và con zhou. Chiến binh còn lại kịp kéo bạn đứng dậy, lôi ra xa, trước khi quái vật kịp tấn công lại.
Hiệp một, phần thắng nghiêng về quái vật. Hiệp hai nghiêng về Loor. Nhưng con quái vật có vẻ không hề hấn gì, còn cả hai nhóm chiến binh đều có người bị thương. Mình không biết, nếu không có cách nào hạ được con quái vật, chuyện gì sẽ xảy ra. Cuộc đấu này kết thúc như thế nào? Sẽ đấu tới khi cả hai phe đều chết?
Đến lượt quái vật hành động. Loor đã làm nó đau, làm nó nóng máu. Nó đã bị kích động. Nó muốn phục thù.
Nó nhào vào Loor.
Trước khi cô kịp nhận ra mình bị tấn công, con quái phóng cú đánh bất ngờ, xé bả vai cô. Loor phóng ra xa, làm rơi thanh kiếm. Quá nguy hiểm. Cô chỉ còn tấm khiên nhỏ nhoi vô dụng. Quái vật đuổi theo. Loor cần trợ giúp. Vừa lăn khỏi con mèo hai đầu, cô vừa la lên với đồng đội:
- Sợi dây.
Trong khi hai đồng đội rượt theo sợi dây, cô nhảy lên, lao sang hướng khác. Con zhou không bị lừa. Nó theo sát cô. Loor chạy như bay tới gã chiến binh bị thương của đối thương. Cô ấy định làm gì vậy? Quái vật nhảy vọt lên không. Loor nhào xuống đất, cuộn người, lăn tới, lấy con dao trong tay gã chiến binh bị thương. Hay quá! Loor lại có vũ khí! Con quái lao xuống tấn công. Loor xả kiếm ngay chân nó. Quái vật rống lên đau đớn, rơi bịch xuống. Đầu - hai đầu - xuống trước. Mặt – hai cái mặt – vùi trong đất.
Loor lăn ra xa, một lần nữa cô lại thoát chết. Nhưng quái vật chưa chết. Còn lâu mới chết. Loor đứng bật dậy, vừa định quay trở lại với đồng đội, thì một chiến binh đối thủ ôm ghì lấy cô. Không thể tin được! Cô không hề để ý đến cú tấn công của hắn ta. Đám đông la ó nhưng gã chiến binh vẫn không ngừng lại, tiếp tục giật thanh kiếm khỏi tay cô, mình nghĩ hắn cho rằng đó là vũ khí của nhóm hắn. Loor chưa kịp phản ứng, hắn đã chạy về cùng đồng đội. Mình ghét mấy thằng cha này quá. Bây giờ Loor lại không có vũ khí trong tay.
Con quái đã đứng dậy lại. Đồng đội của Loor đứng phía bên kia quảng trường, tay nắm sợi dây, sẵn sàng hỗ trợ. Loor đứng một mình, cách xa họ. Quái vật đã tỉnh táo lại, thăm dò quảng trường với hai cái đầu, và... phát hiện ra Loor. Cô đứng ngoài khoảng trống, hoàn toàn không có gì để phòng thủ. Quái zhou khom mình, như một con mèo chuẩn bị phóng tới. Mình tưởng Loor hết đường thoát. Mình đã lầm. Trước khi nó nhảy tới, Loor chạy nước rút về phía quảng trường, tới bức tượng trong cái suối phun khô nước.
Mình la lên cứ như Loor cần được nhắc nhở:
- Chạy đi!
Tới nơi, cô leo lên bức tượng chiến binh Ghee chiến đấu với một zhou. Đám đông say mê theo dõi. Loor đã trở thành người được ái mộ. Mình không hiểu cô sẽ làm gì trên đó, có lẽ để có thêm được chút thời gian. Hy vọng con quái không biết leo. Nếu nó leo được, Loor sẽ... xong đời. Đồng đội của cô không biết phải làm gì. Còn nhóm đối thủ chắc chắn sẽ không tìm cách tiếp tay cho cô. Loor đang leo lên... tử lộ. Một từ rất chính xác.
Khi Loor đang leo lên được một phần tượng, mình thấy có người chạy qua quảng trường. Lúc đầu mình tưởng là một chiến binh, nhưng nhìn lại, mình thấy thêm người tham gia vào cuộc đấu. Đó là Saangi, hộ vệ của Loor. Cô bé này làm gì ở đây? Chắc chắn có dự tính gì đó, vì cô bé không có vũ khí, đang cúi đầu co giò chạy tới. Nhưng dù có vũ khí, Saangi cũng không thể đương đầu nổi với quái vật zhou. Nhưng một điều thật rõ ràng: cô bé này rất gan dạ.
Bên kia pho tượng, con zhou khom mình, lừ lừ tiến bước. Nó cảm thấy không cần hấp tấp, hay móng vuốt quá vướng víu nên không chạy được? Dù là gì thì nó cũng đang tới gần Loor. Dự tính của Saangi là gì, cô bé phải hành động ngay mới kịp. Cô chạy tới nơi Loor đã làm rơi thanh kiếm, nhặt lên, quay mình, phóng lại pho tượng.
Vừa quăng cao thanh kiếm, Saangi vừa la lên:
- Loor!
Loor nhìn lên vừa đúng lúc thanh kiếm đang bay tới. Trong một thoáng giây, tim mình chùng xuống, vì nghĩ Loor sẽ bị lưỡi kiếm của chính cô đâm trúng. Mình lại lầm. Loor đón bắt thanh kiếm trên không như một cầu thủ nhà nghề bắt bóng. Mình thấy Saangi cũng khá xuất sắc. Nhưng chỉ riêng động thái ấn tượng này sẽ không thắng nổi cuộc đấu.
Quái vật không e dè nữa. Nó xông tới. Màn tấn công quyết định đã bắt đầu. Loor đã gần lên tới điểm cao nhất – hai cái đầu của tượng đá. Một điều làm mình thắc mắc, rõ ràng pho tượng không cao lắm. Nếu quái vật chỉ nhảy cao bằng nửa những cú nhảy trước của nó, thì dù Loor có vũ khí hay không, nó dư sức túm được cô.
Nhưng đồng đội không làm Loor thất vọng. Trước khi con mèo to lớn nhảy cú quyết định, họ quăng dây thòng lọng vào chân nó. Con quái chăm chú nhìn Loor nên không thấy sợi dây bay tới. Hai chiến binh giật mạnh, giữ con mèo không nhảy lên được. Con quái kinh ngạc nhìn xuống sợi dây...
Và Loor hành động.
Cô nhảy vọt khỏi pho tượng, xuống lưng quái vật. Không như cố gắng bất thành trước đây của chiến binh đối thủ, vũ khí của Loor đã trúng đích. Mình nghĩ, lưỡi kiếm đã trúng đích trước khi chân Loor chạm tới lưng con quái. Sức mạnh của cú nhảy làm lưỡi kiếm lụi sâu vào lưng nó thấu tới chuôi.Nhìn phản ứng của cả hai cái đầu – đau đớn bất ngờ - vừa lạ lùng vừa khiếp đảm. Thân thể nó cong vòng lên thình lình, hất tung Loor khỏi lưng.
Cô ngã phịch xuống, lăn mình đứng bật dậy, sẵn sàng hoàn tất công việc.
Quá muộn. Ngay khi cô bị hất xuống, hai chiến binh đối thủ đã nhảy lên lưng con zhou đang bị thương. Sử dụng kiếm, họ chặt phăng hai cái đầu đang hấp hối. Mình phải quay mặt đi, không muốn thấy cảnh này tí nào. Nhờ tiếng huyên náo của đám đông, mình cũng không phải nghe tiếng gào rú khi chuyện đó xảy ra. Một nửa đám đông hoan hô vì đã thắng trận đấu, nửa kia la ó vì người chiến thắng thực sự - Loor - sẽ bị mất giải thưởng. Tất cả vấn đề là: ai đã chặt hai cái đầu. Loor và đồng đội đã hạ quái vật, nhưng họ không lấy được đầu. Quá máy móc, nhưng đó là qui luật. Mình thấy không công bằng, nhưng mình mừng vì Loor sống sót.
Mình đứng quay lưng lại quảng trường, không muốn tưởng tượng cảnh ghê sợ đang diễn ra trên mặt đất. Ngước lên tầng trên, mình thử nhìn thái độ của kẻ quan sát lạ lùng với cái áo choàng đỏ tía ra sao. Hắn thuộc phe nào? Hoan hô hay chế giễu?
Mình không có câu trả lời, vì hắn đã không còn ở đó nữa.