(TIẾP THEO)
(@Phantom1340 type)
Những gì Bobby viết trong nhật ký #20 không làm Mark bớt lo. Nạn hạn hán trên Zadaa rất trầm trọng, nhưng điều lo sợ của nó là rõ ràng Saint Dane đã cố giết Bobby. Được tin thằng bạn thân nhất bị thương nặng, Mark rất đau lòng. Càng bức xúc hơn khi biết Loor sắp huấn luyện cho Bobby thành một chiến binh.
Mark nhăn nhó khổ sở với ý nghĩ Bobby si tình Loor. Sau khi được biết Courtney đang trong giai đoạn khó khăn, nó không tưởng tượng nổi Courtney sẽ có phản ứng ra sao khi cô nghe tin con người cô từng tha thiết từ năm lớp bốn bây giờ lại hướng tình cảm sang một kẻ khác. Chẳng có gì trong nhật ký là tin tốt đẹp. Cả một con thuyền chở đầy lo âu đổ lên đầu Mark.
Khổ hơn nữa là nó chẳng có ai để cùng chia sẻ.
May là Courtney không muốn biết về nhật ký này, nên nó không phải nói với cô về chuyện Bobby “đổ” vì Loor. Hy vọng sau khi học hè về, Courtney đã đủ vững vàng để chịu đựng chuyện này – hoặc ít ra, nó còn có thời gian nghĩ cách khéo léo nói cho cô biết mà không làm cô chới với. Không. Trong nhật ký mới nhất của Bobby, chẳng có tin tức gì hay ho cả.
Mark cuộn mấy trang nhật ký cùng lá thư của Courtney làm một, rồi đem tới Ngân hàng Quốc gia của Stony Brook, nơi Bobby đã mở và đóng tiền cho một hộp an toàn vào năm 1937, trên Trái Đất Thứ Nhất. Đó là nơi Mark giữ tất cả nhật ký của Bobby, để khi vì bất kỳ lý do gì Bobby sẽ lại cần đến chúng.
Ra khỏi ngân hàng, muốn nổ tung, nó chỉ muốn chạy ngay tới nhà Courtney. Quá nhiều thứ nhảy loạn xị trong đầu. Cần một người để nói, nhưng chung quanh chẳng có ai...
Ngoài thằng Andy Mitchell!
- Ê! Dimond.
Vừa bước ra khỏi cửa ngân hàng, tiếng gọi của Mitchell làm Mark nhảy dựng lên vì bất ngờ.
- Mày có việc gì mà tới ngân hàng vậy?
- Ờ... ờ..
Mark vẫn cắm cúi bước đi. Mitchell theo sát bên, hỏi:
- Làm gì mà vội vàng thế?
- Tao... à... có bài làm ở nhà.
- Bài làm? Sắp hết năm học rồi. Nghỉ đi. Tao mời mày khoai chiên ở nhà hàng Cầm Viên.
Lời mời của thằng Mitchell làm Mark khựng lại. Nó nhìn Mitchell. Thằng du côn trông vẫn thế. Tóc vàng bóng nhẫy dầu xòa xuống mắt, mặt vẫn đầy mụn trứng cá đỏ lè. Tuy nhiên có một điều khác. Thằng Mitchell chưa hề bao giờ tử tế với Mark như vậy. Mark hỏi:
- Sao? Mày lại muốn gì đây?
Mitchell chống chế:
- Ôi dào... Có gì đâu.
Thấy Mark vẫn nhìn nó lom lom đầy ngờ vực, Mitchell vui vẻ nói:
- OK. Có tí chuyện thật. Tao muốn hỏi mày về con robot mày làm năm ngoái. Con robot đoạt giải tiểu bang đó, mày biết mà.
- Ờ, tao biết con robot nào rồi. Nhưng chi vậy?
- Đừng giậm giựt thế chứ. Tao chỉ quan tâm thôi. Chúng mình cùng trong câu lạc bộ khoa học mà, đúng không?
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, toàn chuyện lạ lùng xảy ra làm đầu óc Mark dường như không chịu nổi. Trước hết là thư của Courtney, rồi nhật ký của Bobby, bây giờ là Andy Mitchell – thằng Andy Mitchell đáng ghét – muốn nói chuyện công việc với nó. Thật quá sức chịu đựng. Bình thường, nó sẽ tìm cách thoát khỏi thằng Mitchell và tiếp tục bước đi. Nhưng lúc này nó đang muốn không phải nghĩ ngợi gì về Courtney, về nhật ký. Mark nói:
- OK. Khoai chiên Cầm Viên.
Hai đứa vừa cùng cất bước, Mark bất ngờ đứng lại, hỏi:
- Ê, khoan đã, tiền đâu đây? Mày ăn cắp hả?
- Vừa thôi. Tao mới có việc làm.
- Việc gì? Hợp pháp không?
- Mày hơi bị lếu láo đó. Tao giao hàng cho chú tao. Ông có một cửa hàng bán hoa. Vậy đủ hợp pháp với mày chưa?
Mark ngạc nhiên hỏi:
- Mày có bằng lái?
- Đương nhiên. Mày không có sao?
Mark không có thật. Thậm chí nó không hề nghĩ tới chuyện xin ba má cho đi học lấy bằng. Ngoài chuyện làm “kẻ thất bại” ra, nó còn có thể làm cái trò trống gì nữa chứ? Sau cùng Mark nói:
- Xin lỗi. Đầu óc tao lu bu quá.
Cặp đôi kỳ cục cùng nhau đi ngược đại lộ Stony Brook, tới cửa hàng Cầm Viên, mua mấy hộp khoai chiên vàng tươm và mấy chai xô-đa. Ngồi trong công viên bỏ túi gần đó, Mitchell lắng nghe Mark nói về con robot sát thủ nó đã thiết kế và đoạt cả hai giải địa phương và hội chợ khoa học tiểu bang. Chính nhờ luận án đó mà nó đã được mời tham gia câu lạc bộ khoa học Sci-Clops. Mitchell chăm chú nghe làm Mark ngạc nhiên. Mitchell không cắt ngang, không đùa giỡn, không khụt khịt, không phun nước bọt. Dù chỉ một lần. Mark thật sự thích thú kể về con robot của mình. Với tất cả những gì đang xảy ra, được nói về một đề tài ưa thích làm nó dịu lại. Thậm chí, trong một giây, nó quên khuấy là đang nói chuyện với ai... nó khao khát tâm trí thoát khỏi những vấn đề phiền toái đến như vậy đấy.
Mark nói xong, Mitchell gật gù:
- Tao nể mày đó, Dimond. Mày là thằng chết nhát, nhưng có tài.
- Cám ơn... Tao nghĩ...
Mitchell đứng dậy, nói:
- Có thể một ngày nào đó chúng mình sẽ cùng nhau làm việc... Nếu mày không ngại làm việc chung với một thằng cà chớn như tao.
Mark sững sờ. Lần đầu tiên thằng Mitchell tỏ ra khiêm tốn.
- À... ừ... có thể chứ. Nghĩ là... tao... tao không nghĩ mày cà chớn đâu.
- Ừa... được rồi.
- Cám ơn vụ khoai chiên.
- Cám ơn mày đã kể cho tao nghe. Tao đi làm đây. Gặp lại sau.
Nói xong, Mitchell quay lưng, ra khỏi công viên. Mark ngẩn ngơ ngồi lại. Gần như không thể tin đó là sự thực. Nhưng rõ ràng Mitchell vừa giúp nó vượt qua cơn khủng hoảng. Mark cười, lắc đầu nghĩ: “Đời càng lúc càng lạ lùng hơn”.
Mấy tuần trôi qua. Mark đã vài lần trở lại ngân hàng đọc lại nhật ký mới nhất của Bobby. Nó cố không nghĩ tới Courtney. Nó đoán cô sẽ liên lạc với nó khi đã sẵn sàng. Bây giờ, Mark chỉ còn biết hy vọng là Bobby đã hoàn toàn bình phục, để có thể tránh khỏi Saint Dane.
Mark bắt đầu nhận một việc làm hè: lắp ráp và khắc phục những chiếc cúp thể thao. Như vậy còn hơn đa số những công việc buồn tẻ khác. Ít ra còn có chút liên quan đến việc sáng tạo, và giúp nó khỏi suy nghĩ những chuyện linh tinh khác. Nó không thích làm những việc người khác đã làm. Nó không thích bơi lội. Gia đình thì ít có những cuộc đi chơi. Nó không muốn ngồi trong nắng, vì làn da trắng xanh cứ đỏ rộp lên, chứ không cách gì rám nắng nổi. Nhưng cái chính là vì nó yêu trường lớp. Đối với đa số những đứa trẻ khác, điều đó thật kỳ cục. Mark mong ngóng tháng Chín, vì với nó, mùa hè chán ngắt.
Cuối tuần ngày bốn tháng Bảy (Ngày Quốc khánh Mỹ), mùa hè bớt chán hơn.
Làm việc muộn trong cửa hàng dụng cụ thể thao, nhưng Mark không bận tâm, vì sắp có cuộc đốt pháo hoa trong công viên ở cuối đại lộ Stony Brook. Nó làm việc tới gần tám rưỡi, rồi tới cửa hàng Cầm Viên mua một hộp khoai chiên và một lon Mountain Dew. Với bữa ăn đầy dinh dưỡng trong tay, nó đi xuôi xuống đại lộ để kịp giờ đốt pháo hoa. Những gia đình tràn ra từ mọi ngả đường, xách theo những giỏ đồ ăn, chiếm chỗ trên những trảng cỏ. Mark ngồi giữa một sân tennis. Nó không thích ngồi trên cỏ, nhất là với đồ ăn. Nó rất ghét tụi kiến tấn công món khoai chiên của mình.
Với hai tiếng nổ lớn, buổi trình diễn pháo hoa bắt đầu. Mọi con mắt dán lên bầu trời. Ngay sau đó những tiếng “Ồ!” “À!” muôn thuở vang lên khi mỗi quả pháo nổ thành những tia sáng ngoạn mục đầy màu sắc. Mark rất khoái pháo hoa. Y như phép thuật. Nó không hiểu sao người Trung Hoa cổ xưa lại có thể tìm ra cách pha trộn những hóa chất chính xác với thuốc nổ, để bắn ra những hình dạng và màu sắc lạ lùng đến thế. Dù biết nghiên cứu để tìm hiểu họ đã làm cách nào chẳng khó khăn gì, nhưng nó sẽ không tìm hiểu. Nó thích nghĩ đó là phép thuật hơn.
Một tiếng nói vang lên ngay bên cạnh:
- Rất tiếc, con trai. Không được đốt pháo hoa cầm tay trong đám đông.
Một cảnh sát đang đứng trước mặt nó. Nó nhìn quanh, tự hỏi ông ta đang nói với ai. Nhưng chung quanh nó không ai đốt pháo hoa cầm tay.
Giọng người cảnh sát gắt gỏng hơn:
- Nghe nói không?
Mark nhận thấy ông ta đang nhìn thẳng mình. Nó bối rối hỏi:
- Chú nói với cháu hả?
- Đừng láu cá. Tắt ngay đi. Chung quanh đây có nhiều em nhỏ.
Thật sự Mark không biết ông ta nói gì cho đến khi... nó cảm thấy cái nhẫn của nó xoắn vặn. Nó đã không nhận ra ngay vì quá chăm chú vào pháo hoa trên trời, nhưng đúng là trên tay nó đang có một màn biểu diễn pháo hoa nho nhỏ.
Cái nhẫn của nó đang khởi động, đang lớn dần lên và lóa sáng. Tiếng nổ của pháo hoa quá lớn, nên nó đã không nghe thấy tiếng nhạc. Mark vội vàng bịt cái nhẫn lại, lắp bắp:
- Xin... xin lỗi. Cháu... cháu tắt ngay đây.
Mark lúng túng đứng dậy, nhưng nó kẹt giữa đám đông trong sân quần vợt. Nó cố chạy, nhưng nếu không đạp trúng người thì lại giẫm trúng những giỏ đồ ăn, nói chung là làm nhặng xị cả lên.
- Xin lỗi... rất tiếc... ui da... xin lỗi...
Vừa luôn miệng nói, nó vừa cố lách qua đám đông, ra khỏi sân quần vợt. Sau khi đã làm phiền quá nhiều người, nó nhảy được ra ngoài, chạy vào rừng cây. Không phải chạy xa, vì chẳng ai quan tâm tới nó. Tất cả đều đang ngó lên trời. Mark chạy ra sau một gốc cây, quăng nhẫn xuống đất, ngắm nhìn cuộc trình diễn pháo hoa cá nhân của mình. Không như pháo hoa đang nổ trên trời, đây thật sự có chút hơi hướm của phép thuật.
Sự trình diễn này là để chuyển tới nhật ký của Bobby.