(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Bim_huilis type)
Một mình Loor đưa mình tới ống dẫn. Tuyệt. Vì mình không muốn nói lời chia tay với Loor trước mặt Saangi. Thay vì bộ giáp của Ghee, mình mặc bộ áo trắng của Rokador. Thoải mái hơn nhiều. Vả lại, khi tới Trái Đất Thứ Hai mình sẽ thay quần áo địa phương liền. Mình và Loor vượt qua dòng chảy dữ dội dưới thác nước mới phục hồi, qua những đường hầm bỏ hoang của Rokador, cuống cửa sập có dấu hiệu ngôi sao, cuối cùng xuống khe nứt trên đá vào hang có ống dẫn.
Hai đứa đứng trước miệng đường hầm, không biết phải nói gì. Chúng mình vừa có được một chiến thắng vẻ vang. Bất chấp cuộc trò chuyện đầy bối rối đêm qua, chúng mình trở nên thân thiết hơn. Hay chính nhờ buổi trò chuyện đó mà chúng mình gần nhau hơn. Zadaa đã an toàn. Mình cảm thấy tụi mình đã chiếm thế thượng phong trận chiến với Saint Dane. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điều sẽ xảy ra. Chúng mình biết Saint Dane sẽ không co cụm đầu hàng. Trước mặt sẽ còn những trận đấu, nhưng tụi mình rất phấn chấn, tự tin. Loor bảo:
- Tôi muốn được thăm lại Trái Đất Thứ Hai.
- Hãy hy vọng có ngày cô sẽ thấy lại nơi đó.
- Cho tôi gửi lời thăm Mark và Courtney. Nếu có thể, anh hãy nghỉ ngơi đi.
- Ừa, tôi cũng mong vậy.
Biết sẽ gặp lại nhau, nên cuộc chia tay không có nước mắt. Mình còn ôm Loor tạm biệt, rồi vừa định bước vào ống dẫn thì đường hầm đó tự hoạt động. Đứng bên Loor, mình thắc mắc nhìn ánh sáng xuất hiện từ xa cùng với những nốt nhạc rộn ràng. Mình lẩm bẩm:
- Lạ thật.
- Có thể là Alder trở lại.
Ngoài hai bạn, Alder là Lữ khách duy nhất biết mình đang ở Zadaa. Nếu một lữ khách khác lại quyết định ghé thăm nơi này, thì mình chịu, không thể đoán được là ai. Vách đá bắt đầu chuyển thành pha lê và ánh sáng chói lòa hơn. Mình và Loor lùi lại, nhường chỗ cho Lữ khách đang tiến tới. Tiếng nhạc tràn ngập trong hang. Chúng mình che mắt. Một bóng người hiện ra từ nguồn sáng. Lữ khách đã tới nơi. Trước khi ánh sáng rút lại vào ống dẫn, bóng người đó đã nhảy ngay tới hai chúng mình. Nhanh tới nỗi, chúng mình không kịp phản ứng. Khi nguồn sáng biến hết, mình thấy kẻ đó là ai.
Saint Dane.
Từ ống dẫn, hắn nhảy thẳng tới hai đứa mình, với một tiếng gào thét gớm ghiếc. Tay lăm lăm thanh kiếm. Một thanh kiếm rất lớn. Tay giơ cao, hắn chuẩn bị sà xuống. Loor xô mạnh mình ra. Mình loạng choạng, ngã xuống sàn. Như thường lệ, ý nghĩ đầu tiên của Loor là bảo vệ mình. Như mẹ cô trước kia, trả giá cho việc bảo vệ mạng mình là…
- Chính bản thân cô.
Saint Dane thúc thẳng mũi kiếm. Loor cố tránh nhưng không kịp. Mình khiếp đảm nhìn mũi kiếm của Saint Dane đâm xuyên qua ngực cô. Mình chết sững. Không thể như thế được. Saint Dane đâm kiếm qua thân hình Loor. Loor của mình. Lữ khách của Zadaa. Mình thấy lưỡi kiếm ló ra khỏi lưng cô, đẫm máu. Saint Dane đâm sâu tới nỗi, bàn tay hắn áp sát ngực cô. Nhìn sâu vào mắt cô, với giọng phẫn nộ đầy thú tính, hắn nói:
- Nào…c hết!
Hắn giật phắt kiếm lại. Loor đổ sập xuống đất. Mình thấy rõ là cô ấy chết rồi. Hắn quay lại nhìn mình với thanh kiếm đầm đìa máu và đôi mắt phẫn nộ. Bây giờ tới lượt mình.
Hắn rít lên:
- Mi tưởng đã thắng? Mi tưởng là khôn ngoan hơn ta? Cuộc chơi chưa bắt đầu mà.
Mình bị sốc. Mới vài giây trước, mình và Loor còn nói chuyện cô đến thăm Trái Đất Thứ Hai. Bây giờ cô nằm chết dưới chân mình. Mình không thể nghĩ. Mình không thở nổi nữa. Tất cả đều không thể nào là sự thật được. Nhưng cái chết của Loor là sự thật. Nếu không tính gấp, mình biết, sẽ tới lượt mình.
Saint Dane giận tới lú lẫn. Bây giờ nhớ lại lúc đó, mình nhận ra những chiến thắng của tụi mình trên các lãnh địa khác đã dồn hắn tới một giới hạn. Nhưng mất Zadaa là đẩy hắn lao xuống vực. Để chiếm lãnh địa này, hắn đã lột bỏ găng tay, ít dùng xảo thuật, hiện nguyên hình. Hắn muốn đánh trực tiếp tụi mình, và tuyên bố đây là sự chứng minh cho sức mạnh của hắn. Mình nghĩ, hắn cố chứng tỏ với một người, thật sự người đó chính là bản thân hắn. Nhưng hắn đã thất bại. Hắn đã sẵn sàng công bố chiến thắng trong cuộc chiến kiểm soát Halla, nhưng hắn đã đánh giá thấp Lữ khách. Hắn đánh giá quá thấp mình. Quan trọng nhất, hắn đã đánh giá quá thấp chí khí người dân Zadaa. Hắn gọi họ là những kẻ yếu hèn – cũng có một số người dân như thế – nhưng sau cùng, nếu không có sự dũng cảm và khôn ngoan của họ, chúng mình không bao giờ cứu nổi Zadaa. Saint Dane đang thất bại. Sau thất bại trên Zadaa, hắn hiểu rõ điều đó. Hắn như con mèo rừng bị dồn vào góc kẹt. Nói cách khác, hắn đang rất nguy hiểm.
Hắn ngạo mạn tiến tới với thanh kiếm đẫm máu. Mình đứng dậy, quay ngang hông, tạo một thế thủ khiến mình trở thành mục tiêu nhỏ hơn. Những bài học của Loor đã được tập rất kĩ. Khi tiến lại gần, hắn bắt đầu biến dạng. Từ ngoại hình bình thường biến thành chiến binh Ghee đã dập mình tơi tả. Đầu gối mình bủn rủn. Lịch sử đang được lặp lại. Khoảnh khắc hãi hùng là đây. Mình sắp phải đánh nhau với gã này một lần nữa. Saint Dane biết cách thăm dò tư tưởng của mình. Mình đã có những cơn ác mộng về trận đánh đó. Lần này không còn cơ hội được cứu vào phút chót nữa. Một trong hai kẻ sẽ không ra khỏi hang động này.
Phải chi mình mặc áo giáp của chiến binh Ghee. Thậm chí mình còn không có vũ khí. Saint Dane cóc cần. Đây không là thể thao. Đây là trả thù và… chết.
Đây là những gì mình đã được huấn luyện để đối đầu.
Saint Dane rin rít nói:
- Ta sẽ ghi cho mi nhiều điểm qua vụ này. Mi mạnh hơn lão Press nói nhiều. Nhưng bây giờ điều đó đối với ta chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nếu giết mi là… chuyện phải thế thôi, ta vô cùng hạnh phúc được làm đao phủ.
Hắn nhào tới, mình hụp xuống, lăn tới bên xác Loor. Phải hết sức tập trung, không nên nghĩ tới Loor lúc này. Nắm lấy cây gậy gỗ của cô, mình đứng phắt dậy. Có vũ khí rồi, mình xoay người đối diện Saint Dane.
Lại đưa cao thanh kiếm lên, hắn nói:
- Mi đã được huấn luyện. Không sao. Mi vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu đuối thôi. Đáng lẽ ta phải giết mi từ khi ở trên Denduron mới phải.
Hắn tiến tới. Lần này di chuyển ngắn hơn, nhanh hơn. Đường kiếm của hắn luôn tiến thoái. Mình chống gạt bằng cây gậy gỗ của Loor. Hắn muốn mình chết. Mình muốn mình sống. Nếu muốn đánh bại hắn, mình sẽ phải tận dụng lòng căm giận của hắn chống lại hắn. Nhưng phải khôn khéo. Lần trước mình đã áp dụng mẹo này, nhưng kết quả ngược lại và mình… vào bệnh viện. Lần này mà không khéo, kết quả sẽ là… chết.
Mình hụp xuống tránh cú tấn công của hắn, lăn sang phía bên kia hang. Mình nói:
- Hết rồi. Mi không lừa được ta nữa đâu. Vụ này chứng minh cho điều ta nói.
- Aaaa!
Hắn chạy tới, bổ kiếm xuống như bổ củi. Mình sẽ tránh, nhưng không thể phản công. Saint Dane quá điêu luyện. Có thể hắn xuất mấy chiêu không tốt, nhưng đã kịp giành lại thế chủ động phá những đòn tấn công của mình.
Mình khiêu khích:
- Trở lại cái hang mà mi gọi là nhà đi. Không có cơ hội kiểm soát Halla đâu. Chúng ta quá mạnh. Nhân dân trên những lãnh địa quá mạnh. Đừng mơ mộng viển vông nữa.
- Aaaa!
Gầm lên, Saint Dane tiếp tục tấn công. Mình đỡ hai đòn, rồi xoay người, khện mạnh một phát ngay sau gáy hắn, làm hắn lảo đảo. Cảm thấy tự tin hơn, mình sẽ cố không nghĩ đây là cuộc phục thì. Phải bình tĩnh. Không được nghĩ tới chuyện hắn đã đập mình gần chết. Không được nghĩ tới Loor. Phải xứng đáng là người chiến binh mà cô ấy đã rèn luyện mình trở thành.
Saint Dane quay người, tiếp tục đánh tiếp:
- Sự dũng cảm của mi rất ấn tượng, nhưng ngốc lắm. Mi không là kẻ bất khả chiến bại đâu. Mi sẽ chung số phận với lão Press, Kasha và… Loor.
Mình tấn công. Nhứ một đòn giả ngay bụng, rồi mình xoay gậy sang hướng khác, vung tay đập xuống đầu hắn. Hắn đã chuẩn bị, không bị lừa, gạt phăng cây gậy, rồi tới tấp vung kiếm chém. Mình nhanh nhẹn di chuyển, nhưng bị lưỡi kiếm phang trúng lưng. Phải công nhận là mình đã phạm sai lầm số một. Saint Dane đã khích mình ra chiêu trước. Mình đã suýt phải trả giá bằng mạng sống. Sẽ không tái phạm lần nữa.
Mình nói:
- Mi không còn lãnh địa nào nữa đâu, Saint Dane. Chiến dịch của mi đang bốc hơi hết rồi. Tất cả chúng ta đều biết những trò xảo quyệt của mi. Chúng ta biết mi nghĩ gì. Và… chúng ta là những người tốt.
Saint Dane xỉa mũi kiếm vào mình. Mình đánh bật ra, quay gậy gỗ, phang một phát trúng thái dương hắn. Saint Dane rú lên đau đớn. Không ngừng lại, mình phang tiếp ngay bụng. Hắn gập người, rơi vũ khí. Mình muốn đập nữa. Tất cả phẫn nộ, căm ghét thằng cha này từ mình tuôn trào qua cây gậy gỗ của Loor. Đây là lúc hắn phải trả giá. Mình đập liên tục, không thương tiếc. Đầu, bụng, đầu gối. Tất cả những nơi hắn đã đập mình. Và nhiều hơn thế nữa. Mình đã thắng thế, nhưng chưa đủ. Mình muốn giết hắn. Đúng thế, mình muốn giết hắn.
Mình không còn tự kiểm soát nổi nữa. Điên cuồng, tàn nhẫn phang tới tấp. Đó chính xác là điều hắn mong muốn. Kiểm soát được cảm xúc, mình mới làm chủ được cuộc đấu. Ngay khi mình để cảm xúc kiểm soát, Saint Dane xoay ngược tình thế. Vừa đánh hắn vừa lùi tới vách hang. Trông hắn như sắp ngất đi, nhưng không. Hắn làm mình bất ngờ khi hụp xuống, lấy từ trong giáp ra một con dao ba lưỡi. Đó là vũ khí ở Eelong, ba móng vuốt của quái vật tang. Hắn lia dao, xả trúng cánh tay mình. Mình rú lên, cây gậy rời khỏi tay, rơi xuống nền hang, ngoài tầm với của mình. Mình sắp tiêu rồi.
Không nghĩ ngợi, mình nhảy vọt ra sau. Saint Dane chém liên tục. Ngực áo mình rách bươm. Mình nhảy lộn ra sau. Hắn nhào tới cùng một tiếng rống khát máu. Mình nằm ngửa trên mặt đất, nhìn Saint Dane đưa cào nanh vuốt tang, sẵn sàng đâm xuống mình. Mình nằm im. Không thể tránh kịp. Hắn đã đạp ga tiến tới, mà mình thì nằm ngửa. Chỉ còn một cơ hội.
Không rời mắt khỏi hắn. Không nhúc nhích thân thể. Mình với tay nhặt thanh kiếm hắn đã làm rơi trên mặt đất. Thanh kiếm đã giết Loor. Mắt Saint Dane rọi thẳng mắt mình. Rực lửa. Hắn chỉ có một mục đích – giết Bobby Pendragon. Tay mình đã chạm tới chuôi kiếm... Saint Dane nhào tới… Mình dựng ngược mũi kiếm… Saint Dane tự xiên người qua lưỡi kiếm. Mắt hắn vấn gắn chặt mắt mình. Ánh mắt hắn chuyển từ căm phẫn thành sửng sốt. Điều không tưởng đã xảy ra.
Mình đã giết chết Saint Dane.
Thân thể của chiến binh Ghee biến lại thành chính hắn. Nhưng sự đau đớn và sững sờ vẫn còn đó. Những gân máu đỏ trên cái đầu sói lọi của hắn hình như rực sáng. Đôi mắt trắng dã lờ đờ. Thế là hết. Tất cả đều đã kết thúc.
Hay là mình tưởng thế.
Saint Dane treo mình trên kiếm một lúc, rồi thân thể hắn biến thành khói đen ngay trước mắt mình. Đám mây đen bồng bềnh trôi nhanh tới miệng ống dẫn, rồi chuyển lại thành thể cứng. Saint Dane đứng đó, trông hoàn toàn khỏe mạnh. Hắn không bị thương, dù là một vết thương nhỏ. Khiếp hơn nữa, hắn bình tĩnh lạ lùng. Không còn nét giận dữ nào. Thậm chí còn thoáng vẻ tươi cười. Mình nằm trên đất, vẫn cầm thanh gươm đẫm máu, đầu óc tê dại, không nhúc nhích nổi.
Giọng đầy tự mãn, Saint Dane nói:
- Mi cũng có khả năng tức giận đấy chứ. Ta sẽ nhớ điều này.
- Sao… sao mi có thể…
- Lão Press không cho mi biết, cố giết ta chỉ là chuyện vô ích thôi sao?
Hắn khoái chí nói, mắt vẫn nhìn mình, rồi gọi lớn vào ống dẫn:
- Quillan!
Ống dẫn sống động lên rồi. Hắn sắp đi khỏi đây. Mình không có sức mạnh, hoặc không quyết tâm thử ngăn hắn lại. Sự thật là mình không biết phải làm sao.
Trở lại vẻ tự tin cố hữu, Saint Dane nói:
- Đây quả là một trò giải trí thú vị. Pendragon, cho dù mi nghĩ gì, vụ này chưa kết thúc đâu. Ta có thể liếm sạch vết thương, rồi tiếp tục tiến tới.
Nhìn xác Loor, hắn tiếp:
- Vấn đề là… mi có thể không?
Ánh sáng từ ống dẫn bao phủ gã Lữ khách ma quái. Hắn lùi một bước, rồi biến mất. Khi ánh sáng tan dần, mình còn nghe tiếng hắn cười.
Mình buông rơi thanh kiếm. Tâm trí rối bời. Chuyện gì vừa xảy ra? Phút trước Saint Dane chết, phút sau hắn không chết. Hắn vừa mới điên cuồng cố sức giết mình, ngay sau đó hắn tỉnh táo như tất cả chỉ là một màn biểu diễn cho vui. Có thể là thế thật. Có thể đây là một trò nữa để làm mình chao đảo. Nếu đúng vậy, hắn đã thành công. Mình phát hiện ra rằng, trong những điều kiện thích hợp, mình có khả năng lấy đi một mạng sống. Hoặc có thể mình có khả năng lấy mạng Saint Dane. Nhưng mạng hắn lại không thể lấy được. Đau vậy đó.
Nhớ tới Loor, mình lăn người, bò lại gần cô, gọi lớn:
- Loor! Loor!
Người nữ chiến binh Ghee nằm bất động. Ngực giáp đầm đìa máu. Mình nâng đầu cô ấy lên. Không có chút dấu hiệu nào của sự sống. Không thể chấp nhận được điều này, mình nghe mạch máu trên cổ cô. Mạch không đập. Mình vạch mắt cô. Mắt trừng trừng nhìn vào khoảng không. Vô lý, nhưng là sự thật.
Loor đã chết rồi.
Mình nhớ lại giây phút sự sống rời bỏ bà Osa. Kasha. Cậu Press của mình. Mình đã chứng kiến những cái chết đó, và bây giờ là Loor. Mình khóc. Khóc nghẹn ngào. Không, không thể là Loor. Không bao giờ. Như thế là bất công. Mình đặt tay lên vết thương của cô. Vết thương đã làm cô đổ máu. Máu còn ấm. Mình thì thầm:
- Không. Chuyện này không thể xảy ra. Mình không chấp nhận.
Quá nhiều kỉ niệm về Loor tràn ngập trong mình. Mình nhớ lần đầu gặp Loor trên Denduron, cô ấy không chấp nhận mình là Lữ khách. Mình nhớ đã suýt làm cô chết đuối trên sông vì tưởng cứu cô khỏi kẻ thù, thật ra là Alder. Nhớ khi cô ôm mẹ cô trong còng tay khi bà hấp hối, nhớ cô đứng bên mình trong đám tang cậu Press trên Cloral, nhớ lần cô ấy gặp hai bạn tại Trái Đất Thứ Hai, rồi khi chúng mình nhảy vào Nguồn Sáng Đời Sống và chiến đấu với quái vật ảo trong Barbican. Và… mình nhớ Loor và mình đứng dưới mưa trên Zadaa này… chờ đợi một nụ hôn.
Mình ép bàn tay lên ngực cô, như có thể khép lại vết thương. Cố gắng đem sự sống trở lại. Cầu nguyện cho cô được bình an. Đây là khoảnh khắc vinh quang của cô. Vì cô đã cứu được lãnh địa quê nhà. Mình không thể chấp nhận cô chết trong giờ phút huy hoàng nhất này. Quá bất công. Dù chỉ là một giây, mình cũng không thể nào tin nổi đây là… chuyện phải thế thôi. Mình không cho phép mình tin. Nước mắt lã chã lăn dài hai má, mắt cay xè, nhưng mình không lau, hai tay vẫn ép trên vết thương của Loor. Mình quyết tâm xua đuổi cơn ác mộng này đi, nhưng không được. Đây là sự thật. Loor xa mãi rồi và mình quá cô đơn.
Ngay lúc đó, lúc mình tưởng bao hy vọng đã tiêu tan…
Mình cảm thấy một nhịp tim thoi thóp. Rất yếu. Nhưng có đập. Tim cô ấy đang đập. Mình vội buông tay khỏi ngực Loor, rờ lên cổ cô. Có mạch. Chắc mình đã lầm. Loor còn sống! Nhưng được bao lâu nữa? Mình không biết phải làm gì. Phải đưa cô tới bác sĩ. Nhưng không cách gì cõng cô vượt lên khe đá, bằng những hốc kê chân. Không thể. Mình cần có người giúp. Đầu mình hoạt động hết công suất. Saangi. Phải tìm Saangi. Nhưng trước hết, phải băng bó vết thương cầm máu đã.
Vội vàng cởi áo trấn thủ Rokador, dùng kiếm cắt một tay áo thành dải băng, tay áo kia gấp lại thành một miếng đệm. Mình định đặt miếng đệm lên vết thương, rồi buộc lại bằng dải băng để cầm máu. Đó là cách người ta cầm máu mà. Xong xuôi, mình trở lại với Loor, cởi những miếng giáp ngực trên vết thương. Mình kéo hai mảnh da thuộc sang hai bên, và thấy…
Không có vết thương. Hả? Mình kiểm tra chung quanh. Không có thương tích nào. Sao có thể thế chứ? Mình đã thấy Saint Dane đâm cô. Thấy lưỡi kiếm xuyên suốt qua lưng. Mình với tay, nhặt thanh kiếm. Lưỡi kiếm vẫn còn máu của cô. Vẫn còn máu đầm đìa trên áo giáp. Máu rất thật. Máu từ đâu tới? Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Loor thều thào:
- Pendragon?
Cô ấy đã tỉnh!
Mình vội nói:
- Đừng ngồi dậy! Cô bị thương, Saint Dane…
- Tôi biết. Saint Dane nhảy tới tôi với thanh kiếm. Tôi không tránh kịp. Hắn… hắn đã giết tôi.
Loor lần tay lên ngực, nơi đáng lẽ phải có vết thương. Mắt mở lớn. Cô bối rối nhìn mình. Mình cũng đang bối rồi như Loor. Cô cựa mình, ngồi dậy. Mình nói ngay:
- Để tôi giúp.
- Không. Tôi không sao. Pendragon, chuyện gì đã xảy ra?
- Cô nhớ được những gì ?
Loor ngồi bên ống dẫn. Run rẩy nhưng hoàn toàn khỏe mạnh:
- Tôi nhớ hắn nhảy vào tôi từ ống dẫn. Nhớ thanh kiếm. Nhớ đôi mắt trắng dã nhìn tôi khi hắn nói: “Nào…”
- Chết. Hắn nói: “Nào… chết!”
- Nhớ là cảm thấy như bị ngã. Nhưng không sợ hãi. Tôi cảm thấy an toàn. Chung quanh tôi có người. Tôi biết họ là bạn, nhưng không nhận ra ai. Chỉ là những cái bóng chập chờn. Tôi bảo đã sẵn sàng theo họ.
Một người đàn bà nói có thể thời điểm của tôi đã tới, hoặc có thể là chưa tới. Chúng ta sẽ biết ngay thôi. Tất cả đều rất vui mừng khi gặp tôi. Tôi cũng vui như họ. Tôi muốn được gần họ. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Nhưng tôi không biết họ là ai. Rồi có người nói: “Loor, đây không là… chuyện phải thế thôi.” Đó là một người đàn ông. Tôi biết ông ta là ai, nhưng lại không biết. Giọng rất quen. Nhưng tôi không thể thấy ông ta. Việc kế tiếp tôi biết là mình ở đây, đang nhìn lên anh.
Mình chỉ có thể nói:
- Tôi nghĩ, chưa tới thời điểm đâu.
- Pendragon, có điều tôi băn khoăn…
- Đúng, không băn khoăn mới là lạ.
Không quan tâm đến lời châm biếm của mình, Loor tiếp:
- Có những lúc tôi thấy mọi chuyện thật khó hiểu. Sau trận đánh với Saint Dane, những vết thương của anh hồi phục quá nhanh, anh không thấy lạ lùng sao?
- A, đúng. Nhưng chắc vì tôi là người rất mau bình phục. Tôi luôn là người rất mau bình phục.
- Nhưng anh bị đánh thập tử nhất sinh. Nên chuyện bình phục đó không là chuyện bình thường. Còn Alder thì sao? Đáng lẽ mũi tên đó đã giết chết anh ta rồi, vậy mà anh ta đã đứng dậy, cùng chúng ta chiến đấu ngay sau đó. Anh không nghĩ là lạ thường sao?
- Lúc đó tôi có những chuyện khác phải lo lắng hơn.
- Còn bây giờ? Đáng lẽ tôi chết. Thật sự là tôi chết rồi. Nhưng tôi lại không chết. Như thế là sao?
Hỏi rất đúng. Ước gì mình cũng có câu trả lời đúng.
- Có thể vì… chúng ta là Lữ khách?
- Tôi không biết. Không ai trong chúng ta biết tiểu sử thật của mình. Chúng ta đều không là con ruột của cha mẹ. Còn quá nhiều điều chúng ta chưa biết.
- Nếu vậy tại sao bà Osa chết? Kasha nữa? Cả cậu Press của tôi nữa? Họ cũng là Lữ khách đó thôi.
Loor trầm ngâm suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ là vì… anh đã không biết là có thể chữa lành cho họ.
Câu nói của cô làm mình sững sờ, suy nghĩ cả phút, rồi mình đứng bật dậy, đi tới đi lui, nói:
- Vô lý. Không thể như thế. Chuyện này không do tôi. Tôi không thể làm người chết sống lại được.
- Có thể là không. Hay có thể với Lữ khách, sự việc lại khác.
- Cô nói là tôi đã có thể cứu cậu Press? Và cả những người kia?
- Không. Nhưng chỉ vì anh không biết. Anh đã kể với tôi, cậu Press nói giết Saint Dane là vô ích, vì hắn sẽ trở lại trong một hình thức khác. Saint Dane là Lữ khách. Chúng ta cũng là Lữ khách. Có thể chúng ta giống nhau hơn anh tưởng đấy.
Ý tưởng đó thật khó tin. Nếu không vì những gì vừa xảy đến với Loor, mình hẳn đã nghĩ đó là một ý tưởng lố lăng đến buồn cười. Cô ấy đã chết. Mình biết là cô ấy đã chết. Bị thương trầm trọng. Tim ngừng đập. Vậy mà cô ấy đang ngồi đây và vết thương biến mất như một phép lạ. Mình không sẵn sàng chấp nhận là mình có quyền năng kì lạ chữa lành vết thương, nhưng sẽ là ngu ngốc nếu coi thường sự thật là có lẽ Lữ khách có nhiều quyền năng hơn chúng mình vẫn tưởng.
Mình bảo Loor:
- Cô chọc ghẹo tôi đó thôi.
Vừa định đề nghị đưa Loor về nhà thì ống dẫn sống động lại. Mình dìu cô đứng dậy, lùi xa ống dẫn. Cả hai không muốn bị ngồi ngây ra đó lần nữa. Đã quá muộn để leo ra khỏi hang. Dù người sắp đến là ai, chúng mình vẫn phải gặp. Nhưng để an toàn, mình vội nhặt thanh gươm Saint Dane bỏ lại.
Ống dẫn hoạt động như bình thường với ánh sáng và tiếng nhạc. Mình nheo mắt trước ánh sáng chói lòa để xem ai đang tới. Lần này không có bóng người nhô ra khỏi ống dẫn, chuẩn bị giết chóc. Ánh sáng và tiếng nhạc kết thúc. Không có ai.
Loor nói:
- Nhìn kìa!
Trên dây ống dẫn là một hộp vuông. Trông như một món qùa màu đỏ tươi với những sọc vàng, kích cỡ như vừa đủ chứa một quả bí ngô. Cái hộp được thắt một cái nơ đỏ rực.
Mình bảo:
- Tôi đến mất trí mất thôi.
Loor bạo dạn lại gần quan sát. Mình theo sau, nhưng không sốt sắng như cô. Một tấm thiệp lớn màu vàng treo lủng lẳng dưới cái nơ. Loor nhìn tôi, rồi lật lên cho mình đọc. Trên tấm thiệp hình chữ nhật có hàng chữ bay bướm: PENDRAGON.
Mình lạnh nhạt nói:
- Ôi, tuyệt vời! Sinh nhật mình chắc?
Loor rút tấm thiệp, và thấy nó được gấp làm hai. Mở ra nhìn, cô xìu mặt. Mình vội hỏi:
- Cái gì?
Loor xoay tấm thiệp cho mình đọc. Hàng chữ đó là: “Nồng nhiệt chúc mừng. S.D.”
- S.D. Hấp dẫn thật. Mình có muốn biết bên trong có gì không ta?
- Anh không muốn biết à?
Không muốn, nhưng mình phải biết. Nghĩ lại, túi quà của Saint Dane với bàn tay ông Gunny bên trong, mình tin lại có một thứ ghê gớm trong cái hộp này. Mình quỳ xuống tháo dây buộc, nói:
- Có thể là nguy hiểm.
- Nhưng chỉ có một cách để biết thôi.
Nhăn mặt, mình giật mạnh nắp hộp. Ngay lập tức, một hình nộm hề bật ra. Một vật dễ sợ với nụ cười nham nhở và cái nón hề. Nó được gắn trên lò xo, vừa nảy tưng tưng, vừa hô hố cười. Mình nghĩ là đã nhận ra tiếng cười này.
Loor chỉ tay:
- Bên trong còn thứ khác nữa.
Đúng thế, dưới đáy hộp có một bao thư. Bao thư màu xanh và giống như một thiệp sinh nhật. Bên ngoài cũng có hàng chữ PENDRAGON. Mình trợn mắt, mở ra. Một tờ giấy vàng chóe với chữ viết tay màu đỏ.
Mặc vào áo trắng
Tôi đây qua đêm
Cũng chơi vài trò
Cuồng nhiệt dễ thương
Tôi rồi sẽ biết
Chủ nhân trên Quillan,
Veego và LaBerge
Loor hỏi:
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là tôi sẽ tới Quillan.
Mình đang viết nhật kí này cho hai bạn từ lãnh địa Quillan, trong một vùng ngoại vi rất lạ kỳ. Tí nữa mình sẽ nói thêm về chuyện đó.
Mình miễn cưỡng để Loor lại hang ống dẫn trên Zadaa, tin là cô ấy khỏe mạnh, nhưng chẳng hiểu vì sao. Mình đã đem cô ấy trở lại từ cõi chết thật sao? Mình có quyền năng đó sao? Tất cả các Lữ khách đều có quyền năng đó? Loor đã gợi lên trong mình rất nhiều câu hỏi. Suốt đời chưa bao giờ mình ốm đau một ngày nào. Nếu bị thương, vết thương cũng không kéo dài. Các huấn luyện viên thường gọi mình là Kẻ Hủy Diệt, vì bất kể điều gì xảy ra, mình trở lại sàn đấu ngay. Chưa bao giờ mình thắc mắc về điều này… cho đến khi Loor chết. Hay… không chết.
Có khả năng phục hồi mau chóng không là điều làm mình lập dị. Quan trọng hơn là mình muốn biết vì sao. Bình phục quá nhanh như thế là không bình thường. Sống lại từ cõi chết cũng không bình thường. Saint Dane là một Lữ khách với khả năng thách thức trí tưởng tượng. Tụi mình cũng là Lữ khách, nhưng không có khả năng giống thế. Hay tụi mình cũng có? Thú thật, ngồi đây, mình đang cố thử thay đổi thành người khác. Nhưng không thành công. Chỉ cảm thấy mình ngốc.
Tuy nhiên, mình không thể nào bỏ qua sự thật. Loor chết. Rồi không chết. Mình đã làm điều đó, hay cô ấy tự làm, hay hai đứa phối hợp? Mình không biết. Nhưng điều đó đã xảy ra. Và từ đó đưa đến một câu hỏi lớn nhất, khó khăn nhất: mình có phải là người không?
Đừng cười nhạo mình. Người không sống lại từ cõi chết. Người đau ốm bệnh tật. Người không có khả năng dụ hoặc. Và hơn hết, người không phóng quanh Halla cố gắng ngăn chặn Saint Dane. (Mình biết, hai bạn đã làm thế, nhưng hai bạn không được phép làm). Còn những câu hỏi khác nữa. Điều gì đã xảy ra với gia đình mình? Cậu Press bảo, ba má mình không là cha mẹ thật sự của mình. Vậy thì là ai? Mình từ đâu tới? Vì sao lại sống ở Stony Brook? Vì sao toàn bộ hồ sơ về sự tồn tại của gia đình mình đều biến hết? Vô lý, đúng không? Không Lữ khách nào biết họ từ đâu tới. Tất cả đều được cho biết cha mẹ họ đều không phải là cha mẹ sinh học của họ, nhưng chẳng bao giờ được cho biết cha mẹ thật của họ là ai. Mình đã phải tạm quên những thắc mắc này để tập trung vào Saint Dane. Bây giờ, chúng trở lại ám ảnh mình.
Nhắc đến Saint Dane. Chính hắn đã đưa mình tới lãnh địa Quillan. Thật ra là hắn mời mình. Hay làm cho mình được mời. Nhật ký này mình đang viết trong phòng riêng. Đây là một lâu đài kỳ quái với hai nhân vật có tên là Veego và LaBerge. Lâu đài cứ như hiện ra từ chuyện cổ tích của anh em nhà Grimm, nhưng mình đang ở trong một căn phòng giống như rạp xiếc. Tường sọc vàng và đỏ tía; trần phủ toàn bong bóng; mình đang viết trên cái bàn trông như một bàn tay khổng lồ; còn giường trông như đang bềnh bồng trong không khí. Không biết cái gì nâng nó lên cao như vậy. Ồ, còn nữa: trong phòng có đến mấy trăm búp bê. Toàn búp bê hề. Mình ghét hề!
Mình sắp dự bữa ăn tối với chủ nhân, vì vậy phải chấm dứt nhật ký này. Chưa biết điều gì sẽ dành cho mình tại đây, ngoài ác mộng về hề. Nhưng mình cảm thấy chắc chắn, đây là nơi mình nên có mặt. Saint Dane đưa mình tới đây vì một lý do. Mình cần tìm hiểu điều đó là gì.
Như mình đã viết trước đây: xin hai bạn phải thận trọng. Dù hắn đang làm gì trên Trái Đất Thứ Hai, giả dụ hắn thật sự ở đó, mình phải tin đó chỉ là những màn khởi đầu. Mình tin hai bạn sẽ không bị rắc rối. Đó không là phong cách của hắn. Hắn không muốn đập hai bạn, mà là đập mình.
Cuộc phiêu lưu trên Zadaa đã thay đổi mình trên nhiều phương diện. Hiểu bản thân mình thêm vài điều, khám phá ra những vấn đề mới và đáng lo ngại. Trên hết, mình vẫn nghĩ là chúng mình đang tiến gần đến chiến thắng Saint Dane. Hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi hột. Không, hắn bắt đầu hoảng loạn. Việc của mình là phải tiếp tục giữ áp lực này. Đó là những gì mình sẽ làm.
Nhớ và thương yêu hai bạn rất nhiều.
Và… chúng ta tiến bước.
CHẤM DỨT NHẬT KÍ # 23