(@thuy_trang89 type)
Đọc xong, Mark nhảy khỏi giường. Nó nện gót tới lui, từ bàn tới giường. Một hành động hoàn toàn vô ích, nhưng nó không thể nghĩ ra một việc làm nào khác. Bàn tay ướt sũng mồ hôi, nó phải bỏ nhật ký xuống vì sợ chữ bị nhòe. Hàng ngàn ý nghĩ lộn xộn trong đầu, chẳng có ý nghĩ nào là hay ho cả. Nhưng chỉ có một vấn đề hệ trọng nhất.
Saint Dane đã tới Trái Đất Thứ Hai.
Tên quỷ sứ đó không khiêu khích Bobby chỉ để đùa. Hắn đã tới đây. Mark tin chắc điều đó. Saint Dane biết Courtney có bạn trai. Tên anh chàng này là gì nhỉ? Wimpley? Whipple? Wittle? Dù là gì thì Saint Dane phải có mặt ở đây mới có thể biết được chứ. Đây có phải là khởi đầu âm mưu kiểm soát Trái Đất Thứ Hai của hắn không? Cho đến lúc này, Mark vẫn nuôi hy vọng: bằng việc cứu Trái Đất Thứ Nhất, các Lữ khách đã cứu tất cả ba lãnh địa Trái Đất. Nhưng bây giờ hy vọng đó đã trở thành thất vọng. Mark biết, nếu Saint Dane có mặt tại đây thì không chỉ để rình mò, theo dõi Courtney. Hắn đã có những âm mưu. Âm mưu xấu xa. Chỉ mình Mark biết sự thật đó. Courtney không biết. Bobby và Loor thì đang bị kẹt sâu mấy dặm trong lòng đất, trên một tử đảo – nơi sắp tung ra một cuộc đột kích để tiêu diệt Batu – bộ tộc bảo vệ cho những con người văn minh của Zadaa được an toàn, tránh khỏi sự tàn phá của những kẻ cướp tàn bạo ăn thịt người. Saint Dane sắp chiến thắng thêm một lãnh địa nữa, và đang hướng mắt tới Trái Đất Thứ Hai.
Dự tính của Mark – xem chương trình Trung Tâm Hài kịch rồi đi ngủ - không còn nữa. Nó không biết bao giờ mới có thể thư giãn và ngủ lại được. Nó cảm thấy phải làm một việc, nhưng không biết là việc gì, Mark nhìn đồng hồ. Gần nửa đêm rồi. Nên gọi Courtney không? Sẽ nói gì? “Chào, sao rồi? Hẹn hò vui không? À này, bạn có vô tình gặp Saint Dane trong trường không? Bobby và Loor sắp chết rồi. Saint Dane có trong trường không? Bobby và Loor sắp chết rồi. Saint Dane nói với họ là hắn đã gặp bạn cặp kè với anh bạn mới. Ngủ ngon nhé!”
Mark biết là nó phải kiềm chế. Mỗi khi bị hồi hộp là đầu óc nó không thể suy nghĩ minh bạch được chuyện gì. Để tỉnh táo, nó phải ra ngoài, đi loanh quanh khu phố. Cả chục lần. Hai chục lần. Nó đem theo cà rốt để nhai ngấu nghiến. Đêm khuya không có ai ngoài đường. Kể cả những người dắt chó đi dạo. Rất tốt. Nó không thiết chuyện trò. Chỉ cần không khó. Đi bộ làm nó bình tĩnh lại để quyết định một việc. Phải gọi cho Courtney. Qua điện thoại, nó cảm thấy cô đủ bình tĩnh để đón nhận tin này. Vấn đề là, nó nên cho cô biết đến đâu về Bobby? Không thể nói dối vụ nhật ký được nữa. Chắc chắn là không rồi. Nhưng còn cách nào khác để nói về Saint Dane? Cuộc trò chuyện sẽ khó lắm đây.
Mất mấy tiếng đồng hồ căng thẳng suy nghĩ xem nên nói gì với Courtney cho đúng. Mark quyết định không đi vào chi tiết tình trạng hãi hùng trên Zadaa. Nó và Courtney cũng sẽ không giúp được gì, nên nó nghĩ là không cần phải làm cô lo lắng. Một mình nó lo đã đủ cho cả hai rồi. Nó sẽ bịa chuyện để cô biết có rắc rối trên Zadaa, nhưng không quá chi tiết về những hiểm nguy Bobby và Loor đang gặp phải. Thậm chí, nó quyết định cho cô biết một chút về tình cảm của Bobby đối với Loor. Courtney có quyền được biết. Dù sao, Bobby cũng đã nghĩ là cô có đọc nhật ký. Ngoài ra nếu Courtney hỏi thêm về Batu và Rokador, nó lại phải nhắc tới Loor. Tuy có vẻ quanh co, nhưng Mark nghĩ làm vậy là đúng, để làm cô bớt phần lo lắng và lên tinh thần.
Mark trở lại nhà với một câu chuyện đã vạch trong đầu, sẵn sàng để kể cho Courtney nghe. Nó vào phòng ngủ, chộp lấy điện thoại di động và… một điều đập vào mắt nó. Có thể vậy sao? Không, không thể nào. Nhưng điều đó đang hiển hiện ngay trước mắt nó.
Đồng hồ trên radio (Clock radio: loại radio có cả chức năng đồng hồ điện tử) hiển hiện con số: 2:05.
Không cách gì gọi Courtney quá khuya như thế này được. Tốt nhất là chờ đến sáng mai. Sáng sớm mai. Nó bỏ điện thoại xuống lại bàn học mà không ngó qua lấy một cái, và đặt báo thức sáu giờ sáng. Courtney sẽ bực mình vì gọi quá sớm, nhưng ngay sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, cô sẽ không bắt lỗi nó. Sáu giờ là tốt. Trước sáu giờ vẫn còn là đêm.
Mark lại cầm điện thoại lên. Nó muốn để lên bàn cạnh đầu giường, để khi đồng hồ báo thức reo, nó có thể gọi ngay. Nó đặt điện thoại kế bên chiếc radio-đồng hồ. Sẵn sàng. Vẫn mặc quần áo, Mark lên giường, cố ngủ. Nhưng không thể. Đầu nó vẫn không chịu ngủ. Nó cứ lan man tưởng tượng chuyện gì đang xảy ra cho Bobby và Loor. Thời gian như chậm lại. Nó cứ liếc nhìn đồng hồ trên radio.
2:44… 2:45…2:46…
Thời gian. Khái niệm về những lãnh địa tồn tại trong những thời gian khác nhau là một điều khó hiểu. Zadaa tồn tại trong tương lai của Trái Đất Thứ Hai? Hay trong quá khứ xa xưa? Chiến tranh giữa các bộ tộc sắp xảy ra, hay đã có từ nhiều thế kỷ trước? Hay tất cả cùng tồn tại một lúc? Đó là một khái niệm kỳ lạ nhất, nhưng lại có thể tin được nhất. Vì Halla được giải thích là mọi sự - tất cả thời gian tất cả nơi chốn tất cả loài người. Mọi sự đã là, hoặc sẽ là, mọi sự cùng nhau tồn tại. Đó là một trong những lý do Lữ khách có thể tới những lãnh địa cần đến họ. Dù quyền năng tối thượng nào đang cai quản tất cả những điều đó, thì quyền năng đó đã biết cách điều khiển thời gian. Chính xác hơn, biết cách kiểm soát sinh hoạt qua thời gian. Vì vậy, Mark và Courtney đã có thể ở trên Eelong một tháng, và trở về Trái Đất Thứ Hai chỉ sau khi ra đi mất phút. Mark nghĩ, điều đó cũng cho phép Saint Dane vun vút qua lại các lãnh địa. Gây rối nơi này, rồi rình mò ngay nơi khác. Với Mark, dường như thời gian là đại dương mênh mông mà người ta có thể bơi bất cứ hướng nào. Và rồi nó cũng thấy, càng nghĩ về tất cả khái niệm kỳ lạ đó, nó càng ít cơ hội tìm được giấc ngủ.
3:58… 3:59…4:00…
Ước gì nó có thể vung chân tay làm mấy sải bơi tiến tới trong biển thời gian và nhảy ngay tới 6:00. Khi đồng hồ điện tử nhảy tới 5:00, Mark không chịu nổi nữa. Ra khỏi giường, nó quyết định giết giờ cuối cùng bằng máy tính. Nó mở trang Web, tìm Stansfield ở Berkshire Mountains, Massachussets. Nó tìm được ngay, và tham quan một vòng. Mark thấy đây là một nơi thật lý tưởng để qua một mùa hè. Nó thắc mắc không hiểu Saint Dane cũng cảm thấy giống thế không.
Sau cùng, đồng hồ nhảy tới 5:30, Mark thấy thế là đủ lắm rồi. Nó đã tập đi tập lại “bài diễn văn” sẽ nói với Courtney cả ngàn lần. Nó phải gọi điện. Nó rời máy tính, ngồi lại xuống giường. Bây giờ thật sự phải nói, nó lại phân vân.
Mark cầm điện thoại lên rồi… lại đặt xuống.
Nó phải tự thuyết phục mình một lần nữa là đang làm một việc đúng. Nó cầm điện thoại lên, đặt xuống, rồi lại cầm lên. Tới giờ rồi.Số của Courtney cài ở phím nhanh: #1. Sau cùng, Mark nhìn màn hình điện thoại để biết chắc là điện thoại đã mở… rồi bật kêu lên:
- Tin nhắn?
Trước đây chưa bao giờ Mark nhận được tin nhắn qua điện thoại di động. Nó không hiểu ai lại gọi cho nó. Và khi nào? Nó luôn bỏ điện thoại trong túi, sao lại không nghe gì? Nhìn mấy chữ nhấp nháy, nó không biết mở lại tin nhắn ra sao. Lục lọi bàn học bừa bộn, Mark tìm cuốn sách hướng dẫn, lật qua phần tiếng Pháp, Tây Ban Nha, Nhật tới phần hướng dẫn bằng Anh ngữ. Sau cùng nó tìm thấy núm bấm để mở tin nhắn, vào lúc gần… sáu giờ. Mark phì cười chính mình. Cuối cùng thì nó cũng đến được cái “mốc” sáu giờ.
Giọng ghi âm sẵn trong điện thoại nói:
- Tin nhắn đã gửi hồi bảy giờ bốn mươi lăm tối hôm qua.
Mark nhận ra lúc đó nó đang ăn dưới nhà, hèn chi nó không nghe thấy chuông. Mark nghe tiếp. Một tiếng “píp” rồi tiếp theo đó là tin nhắn. Những gì nghe được làm nó muốn đổ rầm xuống sàn.
Đó là Courtney. Giọng yếu ớt, nhưng chính là giọng Courtney. Cô hổn hển nói:
- Mark… hắn… đang… ở đây.
Một tiếng píp nữa nổi lên và giọng thu sẵn nói:
- Kết thúc tin nhắn.
Mark trừng trừng nhìn điện thoại, tim đập thình thịch. Nó bật đi bật lại tin nhắn. Không còn nghi ngờ gì nữa. Courtney đang gặp nguy hiểm, và nó lo sợ nguyên nhân do đâu. Mark bấm lại số của Courtney, nhưng chỉ nghe giọng ghi âm:
- Số bạn gọi không liên lạc được.
Mark muốn quăng ngay cái điện thoại đi. Trừ khi ở trong lớp, còn thì Courtney luôn mở điện thoại. Nhưng mới sáu giờ sáng, chưa lớp nào học giờ này. Có chuyện rất, rất rắc rối đang xảy ra rồi.
Cảnh sát! Gọi ngay cho cảnh sát địa phương. Đúng rồi!!!
Không được! Nói gì với họ đây? Nói là nó nghĩ bạn nó đang gặp rắc rối? Rắc rối vì chuyện gì? Một con quỷ có khả năng nhảy qua các hành tinh để hủy hoại vũ trụ? Nó nghĩ đến chuyện báo người mất tích, nhưng vì sao nó biết cô mất tích? Mà thật sự cô có bị mất tích không? Nó không biết. Họ sẽ cười vào mũi nó quá điện thoại. Ít nhất họ cũng thây kệ nó. Nó nghĩ, có thể ba má nó giúp được. Định rời phòng tìm ba má, nhưng nó đứng khựng lại vì cũng không biết sẽ yêu cầu ông bà làm gì.
Càng nghĩ, Mark càng thấy chỉ còn một cách. Nó phải tới Stansfield càng sớm càng tốt. Nó cần gặp Courtney để cùng nhau giải quyết. Không ai khác biết những gì hai đứa biết. Không ai khác có thể giúp được. Hai đứa cần sát cánh bên nhau.
Đã có kế hoạch, Mark cảm thấy dễ chịu hơn. Nó lên mạng kiểm tra lịch trình xe buýt giữa Stony Brock, Connecticut và Derby Falls, Massachussets. Nó sẽ nói với ba má là Courtney mời tới đó chơi vài ngày. Nếu ông bà không cho đi, nó vẫn đi. Không muốn cãi lời ba má, nhưng có những vấn đề khẩn cấp lớn hơn. Hậu quả sẽ giải quyết sau. Dù sao ba má cũng dễ năn nỉ hơn Saint Dane.
Kết hợp cả những tuyến xe buýt và xe điện nhanh nhất thì cũng quá khuya mới tới được Derby Falls. Mười hai tiếng! Theo bản đồ, nếu đi ô tô thì chỉ mất ba tiếng. Mark tính tới khả năng nhờ má nó lái xe đưa đi. Rồi một ý tưởng chợt đến, làm nó rùng mình, nhưng không còn cách nào khác nữa. Cầm điện thoại lên, nó kiểm tra những cuộc gọi tới. Không nhiều. Mark dễ dàng tìm ra ngay. Trước khi kịp đổi ý, nó nhắm mắt bấm nút gọi.
Hai tiếng sau, Mark ngồi trên chiếc xe phóng hết tốc lực về hướng học viện Stansfield.
Sau tay lái là Andy Mitchell.