Chúc Chúc nghe tiếng nói đang vang lên trong đầu nhưng không hiểu rõ lời của nó có ý nghĩa gì, bé chỉ biết rằng có một "đồ xấu xa" sắp đến đây.
Cố Thanh Diên kêu em gái tiếp tục ngồi đi, anh mở cửa cho.
Tô Ninh Manh đứng trước cửa, cô ta rất hồi hộp và vô cùng hứng khởi khi nghĩ chỉ lát nữa thôi là cô ta có thể hút may mắn của Cố Thanh Diên.
Một tháng trước, khi Tô Ninh Manh tỉnh dậy, cô ta phát hiện mình đã sống lại và còn liên kết với một [Hệ thống Khí Vận]. Hệ thống nói với cô ta rằng nó có thể hút may mắn của người khác, nhưng điểm yếu là mỗi tháng chỉ có thể hút ba người.
Khi Tô Ninh Manh biết cô ta có thể hút may mắn của người khác thì người đầu tiên cô ta nghĩ đến là Cố Thanh Diên.
Ở kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, lớp trưởng trường cấp ba tổ chức buổi họp lớp và trong buổi họp lớp ấy, cô ta đã dũng cảm thổ lộ với Cố Thanh Diên nhưng bị anh từ chối.
Lại bất ngờ bị người khác chứng kiến khoảnh khắc đấy, khiến cô ta xấu hổ bỏ chạy ra ngoài và xui xẻo bị xe đâm chết.
Tô Ninh Manh cho rằng việc sống lại và hệ thống này là sự đền bù của trời cao ban cho cô ta, thế nên cô ta muốn thay đổi số phận và khiến Cố Thanh Diên hối hận về việc từ chối tình cảm của mình.
Ngay trong ngày tỉnh dậy, Tô Ninh Manh đã đến nhà họ Cố với ý đồ hút hết may mắn của Cố Thanh Diên, nhưng khi đó anh không có ở nhà, trong nhà chỉ có Cố Thanh Uyển và ba mẹ anh.
Tô Ninh Manh thấy hình ảnh gia đình hạnh phúc trước mắt, cô ta nhớ lại tình cảnh gia đình của mình nên ghen tức đến đỏ mắt, vì thế cô ta đã hút lấy may mắn của ba người họ.
Do mất hết may mắn, ba người Cố Thanh Uyển liên tục bị vận rủi đeo bám rồi lần lượt xảy ra chuyện không may.
Hôm qua, ba lần hút may mắn của Tô Ninh Manh đã được làm mới lại. Cô ta lập tức đến nhà họ Cố để hút may mắn của Cố Thanh Diên, nhưng anh vẫn không có ở nhà.
Vì vậy, cô ta đã hút may mắn của Cố Thanh Diệu đang ở nhà. Sau đó, qua cuộc trò chuyện với Cố Thanh Uyển, cô ta biết rằng sáng nào Cố Thanh Diên cũng ăn sáng ở nhà.
Tô Ninh Manh nghe thấy thế nên quyết định đến nhà họ Cố vào bữa sáng để có thể hút may mắn của Cố Thanh Diên, giải quyết một vướng mắc trong lòng cô ta.
"Cạch!"
Tô Ninh Manh nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta thu lại sự nham hiểm nơi đáy mắt, điều chỉnh biểu cảm trên mặt và lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Chào buổi sáng anh cả Cố, em đến tìm Thanh Uyển ạ."
"Buổi sáng tốt lành, vào đi." Cố Thanh Diên nhẹ nhàng gật đầu nói.
Tô Ninh Manh nói: "Dạ, em làm phiền rồi."
Cùng lúc đó, trong tâm trí của cô ta đang lo lắng liên hệ với hệ thống, cô ta phát hiện rằng mình không thể hấp thụ được may mắn của Cố Thanh Diên.
Hệ thống nhanh chóng trả lời cô: "Thông qua kiểm tra thì đối phương là con cưng của vận mệnh, nếu ký chủ muốn hấp thụ may mắn của đối phương thì phải chạm vào đối phương trong 5 giây."
Tô Ninh Manh: "! ! !"
Khóe miệng của Tô Ninh Manh hơi run rẩy, trước đây khi cô ta hấp thụ may mắn thì không cần tiếp xúc cơ thể mà chỉ cần đứng bên cạnh đối phương là đủ.
Đầu óc của cô ta nhanh chóng tính toán, trong lòng nảy ra một ý định.
Tô Ninh Manh định giả vờ ngã xuống để nhào tới Cố Thanh Diên rồi làm ra vẻ yếu đuối để có thêm thời gian tiếp xúc.
"Úi da, anh cả Cố, em..."
"A a a! Anh cả ơi, không tốt rồi!"
Hai âm thanh khác nhau cùng vang lên.
Cố Thanh Diên nghe được giọng nói trong trẻo của em gái, anh phản xạ có điều kiện nhanh chóng xoay người lại, sải bước chân dài đến bên cạnh em gái và hỏi: "Chúc Chúc sao vậy?"
Chúc Chúc nóng nảy nhìn anh cả nhà mình, bé giơ hai tay nhỏ lên: "Anh cả bế em đi, em muốn về phòng. Chúc Chúc có việc muốn nói với anh nha."
Cố Thanh Diên nghe vậy cũng mơ hồ bế em gái lên.
Ở cửa lớn, Tô Ninh Manh thấy không phải Cố Thanh Diên đón lấy cô ta mà là mặt đất cứng ngắt, cô ta cho rằng mình có thể khống chế bản thân đảo mình, nhưng rõ ràng cô ta không khống chế được.
Ngay giây tiếp theo "Ầm" một tiếng, Tô Ninh Manh đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Cố Thanh Uyển thấy Tô Ninh Manh ngã xuống, cô vội vàng đứng dậy đi tới nâng cô ta lên: "Cậu ổn không Ninh Manh?"
Tô Ninh Manh được Cố Thanh Uyển đỡ lên, cô ta che cái cằm đau, cố gắng cười một cái: "Thanh... Thanh Uyển, mình không sao đâu, cậu đừng lo."
Cố Thanh Uyển dìu Tô Ninh Manh đi vào phòng khách thì gặp Cố Thanh Diên đang bế Chúc Chúc đi tới.
Tô Ninh Manh vẫn chưa nghĩ ra cách chạm vào Cố Thanh Diên trong vòng 5 giây thì trông thấy anh hình như muốn quay về phòng, cô ta không thể không gọi: "Anh cả Cố..."
"Anh cả, mau mau!"
Chúc Chúc ôm chặt anh, hối thúc anh bằng giọng trẻ con, bé muốn tránh xa "đồ xấu xa" đó một chút.
"Rồi, rồi, rồi. " Cố Thanh Diên cưng chiều nói, anh không nghe được giọng của Tô Ninh Manh và bế em gái đi thẳng về phòng.
Cố Thanh Uyển đứng bên cạnh nghe thấy tiếng gọi anh cả của Tô Ninh Manh, cô dò hỏi: "Ninh Manh à, cậu tìm anh trai của mình có việc gì không?"
"Không có gì." Tô Ninh Manh vừa dõi theo hình bóng của Cố Thanh Diên vừa lắc đầu.
Thấy vậy, Cố Thanh Uyển dẫn Tô Ninh Manh vào phòng của mình: "Ninh Manh à, tự nhiên ngồi nhé."
Nét mặt của Tô Ninh Manh có hơi hoảng hốt, cô ta đang nghĩ về cách giải quyết vấn đề kia, hoàn toàn không để ý đến người đối diện đang nói gì.
Cố Thanh Uyển nhìn thấy Tô Ninh Manh không trả lời mình và hình như cô ta đang suy nghĩ gì đó thì dò hỏi: "Ninh Manh à, cậu đang nghĩ gì vậy? Có việc gì cần mình giúp không?"
"Mình không nghĩ gì cả. Thanh Uyển à, mình không sao đâu. Đúng rồi, gần đây cậu có ổn không?" Tô Ninh Manh lấy lại tinh thần vội xua tay.
"Thanh Uyển đừng buồn quá, mặt của cậu sẽ đẹp trở lại thôi. Cậu đừng suy nghĩ linh tinh..." Tô Ninh Manh an ủi.
Mặt khác.
Sau khi Cố Thanh Diên bế em gái đến phòng, anh cúi người thả em gái đứng trên đất rồi hỏi: "Chúc Chúc muốn nói gì với anh cả thế?"
"Chúc Chúc không thích chị gái hồi nãy." Chúc Chúc ngẩng khuôn mặt tròn như bánh bao lên, nghiêm túc nói.
Cố Thanh Diên nghe thấy thì có chút nghi ngờ: "Tại sao Chúc Chúc không thích chị gái đó vậy?"
"Vì chị ấy hư hỏng ạ." Chúc Chúc chống nạnh nói.
Cố Thanh Diên mỉm cười, bảo em gái đọc truyện cổ tích đi còn anh thì lấy điện thoại, định gọi cho em ba thêm lần nữa.
Mấy giây sau, cuộc gọi được kết nối, Cố Thanh Diên nhanh chóng nói: "A Diệu, em sắp về chưa? Bên đó ổn không? Alo? Alo..."
Cố Thanh Diên không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ đầu dây bên kia, anh lặp lại thêm vài lần nữa, phía kia điện thoại vẫn yên tĩnh, sau đó cuộc gọi bị ngắt kết nối.
-
Trong một phòng khách sạn nào đó.
Cố Thanh Diệu ngồi trên giường, tay phải cầm điện thoại vẫn giữ tư thế đang gọi điện thoại, cậu há to miệng, khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Cố Thanh Diệu: "! ! !"
Lâu sau cậu cũng không thể nào bình tĩnh được vì cậu bị mất tiếng rồi. Vừa nãy khi anh cả gọi đến, dù cậu kêu to đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể phát ra chút âm thanh gì.
Cố Thanh Diệu không tin rằng mình bị mất tiếng dù trước đó không hề có triệu chứng nào.
Cậu cố gắng làm bản thân bình tĩnh, nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua, cậu còn nhớ --
Hôm qua cậu lấy lý do đi sinh nhật của một người bạn để ra ngoài nhưng thực ra là cậu định đi giải tỏa cảm xúc một chút. Cậu cảm thấy rất khó chịu vì khuôn mặt của chị hai đã bị hủy, ba mẹ gặp tai nạn hôn mê bất tỉnh trở thành người thực vật.
Những chuyện xảy ra trong thời gian này khiến cậu cảm thấy rất buồn bực. Cậu muốn tìm một nơi để giải tỏa cảm xúc của mình nên đã chọn một nơi ít người và yên tĩnh để chơi bóng rổ thật lâu.
Đến nửa đêm, sau khi chơi bóng xong, Cố Thanh Diệu cảm thấy hơi khát nên đã đi đến máy bán hàng tự động ven đường và mua một chai nước uống.
Mua nước xong, cậu tùy tiện tìm một khách sạn ở gần đó, dự định ở đó một đêm tới sáng hôm sau mới quay về...
Sau khi nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua, Cố Thanh Diệu đặt tay lên cổ họng của mình, tại sao ở đây lại không thể phát ra tiếng?!
Cậu càng cố gắng để bản thân bình tĩnh nhưng càng muốn bình tĩnh thì lại càng căng thẳng, cảm giác như là nội tâm đang chống lại cậu.
Cố Thanh Diệu không khống chế được bàn tay đang run rẩy, cậu gửi tin nhắn cho anh cả, nói cho anh biết tình hình của mình và gửi định vị.
Anh cả trả lời cậu ngay lập tức, yêu cầu Cố Thanh Diệu ở yên tại chỗ, anh sẽ đến ngay.
Sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cố Thanh Diệu cúi đầu thấy cuộc gọi đó là từ anh cả, cậu nhanh chóng nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng của anh cả.
"A Diệu, em đừng lo lắng, không có việc gì đâu, mất tiếng chỉ là vấn đề nhỏ. Hiện nay y học rất phát triển nên không có gì phải lo lắng cả..."
Cố Thanh Diệu nghe thấy giọng an ủi của anh cả, cậu dần dần bình tĩnh lại, bước hai chân mềm nhũn đi mở cửa phòng ra một chút.
Sau đó, cậu quay lại ngồi ở vị trí cũ, nhìn xuống đôi tay đang run rẩy không kiểm soát được, đầu óc lại bắt đầu hỗn loạn.
Cố Thanh Diên nhận được tin nhắn từ em ba, anh nhanh chóng đọc mấy lần, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng, đi nhanh đến phòng của em hai, gõ cửa bảo cô ra ngoài một chút.
Cố Thanh Uyển thấy anh cả đến gọi cô ra ngoài, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, cô nhận ra có việc lớn nên vội vàng đứng dậy đi về phía anh.
Tô Ninh Manh thấy nét mặt của hai anh em, cảm giác chắc xảy ra chuyện lớn gì rồi, cô ta lặng lẽ theo sau, muốn biết là có chuyện gì.
Cô ta trốn ở góc tường, nghe được họ đang nói gì mà A Diệu đã gặp rắc rối.
Tô Ninh Manh nghe được vài từ khóa, cô ta nhớ lại hôm qua mình đã hút đi may mắn của cậu nhóc tên là "Cố Thanh Diệu".
Nghe tới đó, Tô Ninh Manh cảm thấy không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Bây giờ trong lòng cô ta đang mừng thầm nên cô ta lo sợ rằng nếu không kiểm soát được biểu hiện của mình, lỡ đâu bị bại lộ thì cô ta cũng xong luôn.
Tô Ninh Manh tiến lên vài bước, giả vờ như có việc đột xuất phải đi: "Anh cả Cố, Thanh Uyển, đột nhiên em có việc gấp, em xin phép về trước."
Cô ta vẫy tay với hai người, quay lưng đi xuống lầu, đi đến cửa chính, càng gần cửa, bước chân của cô ta càng nhanh, khóe miệng cũng không kìm nén được mà nhếch lên.
Bây giờ trong lòng Cố Thanh Uyển vô cùng hoảng sợ, cô vừa mới biết Cố Thanh Diệu xảy ra chuyện. Anh cả bảo cô ở nhà chăm sóc em gái cho tốt nhưng cô không đồng ý, cô cũng muốn đi cùng, đương nhiên cô cũng sẽ dẫn em gái theo và trông nom bé thật tốt.
Cố Thanh Diên nhìn vào ánh mắt em hai cũng đành nhượng bộ vì anh hiểu rằng cô cũng đang lo lắng cho em ba.
Cố Thanh Uyển nỗ lực làm cho bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại, cô lấy khẩu trang đeo lên, sau đó vào phòng, kéo lấy tay nhỏ của em gái.
Cô dịu dàng nói: "Chúc Chúc, chúng ta đi tìm anh ba của em. Tới đó em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh chị hai nha."
"Dạ, Chúc Chúc sẽ ngoan ngoan ạ."
Chúc Chúc nghe lời gật đầu đáp rồi theo sau chị hai ra khỏi nhà. Đồng thời, âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu bé --
"Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ (*) 1, cộng 2 điểm."
(*) Nhiệm vụ phụ: hay còn gọi là “nhiệm vụ phụ tuyến” là nhiệm vụ phát sinh thêm, có hoặc không liên quan với nhiệm vụ chính tuyến do kịch bản hoặc cốt truyện ban hành.
"Điểm có thể sử dụng của ký chủ là 2 điểm."
"Ting, chúc mừng ký chủ nhận được gói quà cho người mới: một Bùa Bảo Hộ, một Bùa Mơ Đẹp, một Bùa Đuổi Muỗi, một Nước Linh Tuyền."
Chúc Chúc trước hết không quan tâm tiếng nói trong đầu, bé nhìn chằm chằm vào anh cả đang nhấn một cái trên tường rồi nghe thấy một tiếng "bíp", một "hộp lớn" xuất hiện trước mắt.
Thấy anh cả đi vào "hộp lớn" đó, sau đó chị hai cũng kéo lấy tay nhỏ của bé đi vào đó.
Sau đó, Chúc Chúc thấy cánh cửa của "hộp lớn" này đóng lại, trước khi bé kịp nhìn kỹ toàn bộ hộp lớn, thì cơ thể bé đã cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.
Chúc Chúc sửng sốt, bé "soạt" một cái, nhanh chóng ôm chặt chân của chị hai.
Cố Thanh Uyển cảm nhận được em gái ôm chặt chân mình, cô nghĩ rằng em gái bị tiếng động của thang máy dọa sợ. Cô vuốt nhẹ vào cái đầu tóc mềm mại của bé và bảo bé đừng sợ.
Cố Thanh Diên đang nói chuyện với em ba. Anh dịu dàng an ủi để ổn định tâm trạng của cậu. Khi thang máy vừa dừng, anh lập tức ra ngoài và đi thẳng đến chỗ đậu xe.
Vì cần phải lái xe, Cố Thanh Diên đưa điện thoại của mình cho em hai để cô tiếp tục an ủi em ba và giúp cậu ổn định tâm trạng.
"Chúc Chúc, lên xe đi em." Cố Thanh Uyển nói.
Chúc Chúc nhìn vào thứ gọi là "xe" trước mặt. Bé nhanh chóng dò xét một chút, nghe được giọng của chị thì bé vội bò lên xe và ngồi ngay ngắn.
Cố Thanh Uyển thấy em gái đã ngồi ổn, cô cũng lên xe và ngồi bên cạnh em. Sau đó, cô tiếp tục ổn định tâm trạng của em ba.
Cố Thanh Diên thấy họ đã ngồi ổn định, anh lái xe đi đến chỗ em ba.
Chúc Chúc thấy cái "xe" trước mặt còn có thể di chuyển, đã thế tốc độ cũng nhanh, bé nhìn xung quanh mọi thứ đều là những thứ bé chưa từng thấy, bé cảm thấy rất mới lạ.
. . .
Cố Thanh Diên lái xe đến địa điểm em ba gửi, anh dừng xe và nhanh chóng đi vào khách sạn và lên tầng.
Cố Thanh Uyển cũng kéo tay bé con nhà mình đi theo.
Rất nhanh, Cố Thanh Diên đến cửa phòng mà em ba nói, anh thấy cửa không khóa liền đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là hình bóng quen thuộc.
Cố Thanh Diên lập tức sải bước đi tới, đỡ Cố Thanh Diệu đang ngồi đờ đẫn lên, cậu như mất đi linh hồn, giờ đây cậu như một con rối gỗ không có sức sống.
Cố Thanh Uyển nhìn thấy em ba mất hồn như vậy, trong lòng cô rất đau xót.
Chúc Chúc nhìn thấy khuôn mặt giống hệt với "anh Bạch Trạch" kia, đầu nhỏ của bé nghiêng sang một bên, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm.
"Anh Bạch… Bạch Trạch."
—