Trợ lý Lý nghĩ, anh ta lớn hơn Cố tổng không quá mấy tuổi, cũng chỉ là tầm 20 đã bị gọi là chú rồi.
"Em gái nhỏ, anh không phải là chú. Anh chỉ lớn hơn anh trai em chút xíu thôi hà, em cảm thấy bây giờ em phải gọi anh là gì?"
Chúc Chúc huy động đầu của mình nghĩ nghĩ, cất tiếng vang dội ---
"Ừm... Phải gọi là bác (ở đây Chúc Chúc gọi là 大叔叔, còn ban đầu Chúc Chúc chỉ gọi là 叔 thôi)!"
"Phốc!"
Trợ lý Lý cảm giác tim mình bị dao đâm, muốn hộc máu.
"Ha ha ha."
Cố Thanh Diên nghe thấy câu trả lời của em gái, che miệng cười khẽ.
Trợ lý Lý cúi đầu nhìn em gái nhỏ không hiểu gì, nể tình bé đáng yêu nên thôi kệ, chú thì chú đi.
Chúc Chúc đặt những thứ mình xem không hiểu này trở lại, đến bên chỗ anh cả: "Anh cả ơi, Chúc Chúc có thể ra ngoài chơi không? Chỗ này chỉ có một mình anh cả làm việc à, Chúc Chúc muốn xem những người khác nữa."
Cố Thanh Diên biết em gái muốn đi xem những nơi khác của công ty, anh nhìn công việc trong tay, nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào.
"Chú Lý dẫn em đi tham quan công ty được không?"
"Dạ..."
Chúc Chúc nhìn trợ lý Lý gật gật đầu: "Dạ, chú ơi, chúng ta đi thôi."
Khóe miệng Cố Thanh Diên hơi giật giật, trợ lý Lý nhập vai chú cũng nhanh thật.
Sau khi trợ lý Lý nhìn về phía Cố tổng nhận được sự đồng ý của anh thì bảo em gái đi theo anh ta.
Chân nhỏ của Chúc Chúc bước đi bên cạnh trợ lý Lý, cùng đi vào "cái hộp to" để đi xuống dưới.
Trợ lý Lý nhìn em gái Cố tổng ngay cả tên cũng cảm thấy đáng yêu, anh ta đang nghĩ sao bé lại đáng yêu như này nhỉ, anh ta cũng muốn có một em gái đáng yêu như vậy, xin hỏi có thể nhận ở đâu?
"Đến rồi nè Chúc Chúc."
Anh ta nghe thấy tiếng thang máy, nhắc nhở Chúc Chúc nên ra ngoài.
Chúc Chúc đến nơi này, nhìn thấy nhiều người khác nhau, chỗ này có rất nhiều anh trai, chị gái nha.
Trợ lý Lý dẫn Chúc Chúc đến khu làm việc chung, bây giờ đang trong thời gian nghỉ giải lao nên mọi người đều đến đây nghỉ ngơi.
"Chú Lý, chỗ này có nhiều người quá."
Đôi mắt to tròn của Chúc Chúc xoay động không ngừng, nhìn hết thảy xung quanh.
"Xin chào bạn nhỏ nha."
Chúc Chúc nghe được âm thanh dễ nghe, ngẩng đầu lên thấy một chị gái đang cầm ly: "Chào chị ạ."
"Anh Lý, sao hôm nay lại đến chỗ này thế?"
Một thanh niên xuất hiện phía sau trợ lý Lý, quàng vai anh như thể hai người là anh em tốt.
"Tôi dẫn em gái Cố tổng đến chơi, nhân tiện thị sát công việc."
"Cái gì? Em gái Cố tổng?!"
Người thanh niên tỏ ra rất ngạc nhiên, nhìn bé còn không cao bằng chân của anh ta, đây chính là em gái bảo bối của Cố tổng!
Chúc Chúc cảm giác có người nhìn mình, đầu bé quay qua, đôi mắt linh động của bé nhìn vào người bên cạnh trợ lý Lý.
Người thanh niên nhìn bé quay đầu lại nhìn mình, nhìn đôi mắt to tròn linh động kia kìa, trái tim của anh ta như sắp tan chảy rồi. Bé, bé đáng yêu quá đi thôi!
Anh ta không nhịn được tiến lên hỏi: "Em gái nhỏ, em tên gì?"
"Em tên là Chúc Chúc." Chúc Chúc nói chuyện với anh trai kia.
Người thanh niên vừa nghe thì vui vẻ: "Chúc Chúc, em có biết em rất đáng yêu không?"
"Không biết?"
Người thanh niên nhìn Chúc Chúc ngốc nghếch, lấy bánh quy từ trong túi ra: "Cho bé đáng yêu bánh quy nè."
Chúc Chúc nhìn miếng bánh quy có chút do dự, bé nhìn đối phương vẫn nhét bánh quy về phía mình, tay nhỏ nhận bánh quy nói cảm ơn: "Cảm ơn ạ."
Thanh niên nghe được giọng nói non nớt, rồi dùng tay ôm tim mình, này quá đáng yêu rồi.
Tin tức truyền đi rất nhanh, hầu như tất cả mọi người trong công ty đều biết em gái bảo bối của Cố tổng đến rồi.
Chúc Chúc nhìn mình bỗng nhiên bị một đám người vây quanh, bé có chút ngại ngùng.
"Trời! Đáng yêu quá, nói là thiên sứ tôi cũng tin."
"Đây là em gái Cố tổng? Chẳng trách Cố tổng vô cùng thương bé, đổi là tôi, tôi cũng làm như vậy, quá đáng yêu rồi!"
"Em gái nhỏ, chỗ chị có đồ ăn vặt nè, em có muốn ăn không?"
"Nhìn khuôn mặt phúng phính này đi, nhìn mềm mại quá, muốn véo ghê."
...
Trợ lý Lý nhìn tình cảnh quá khoa trương rồi đi, còn có người của bộ phận khác cũng qua đây chỉ vì muốn xem phong thái của em gái Cố tổng.
Anh ta tiến lên kéo Chúc Chúc từ trong đám người ra ngoài, dẫn đến vị trí an toàn: "Thời gian giải lao hết rồi, nên làm việc thôi."
Mọi người ai cũng muốn chơi thêm với bé con đáng yêu này thêm một chút, ai ai cũng không muốn quay lại công việc của mình.
Bây giờ, Chúc Chúc vẫn còn đang ngơ ngác, trí nhớ bé chỉ dừng lại ở việc bé bị một đám người vây quanh, sau đó bé cũng không biết đã có chuyện gì.
Trợ lý Lý nhìn Chúc Chúc như vậy, còn may là anh ta kéo bé ra kịp thời, không thì chắc bị bọn họ lột sạch mất.
Chúc Chúc được trợ lý Lý đặt xuống, bé lắc lắc đầu, để mình tỉnh táo hơn chút: "Chú Lý, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Ừm..."
Trợ lý Lý nghĩ nghĩ, nhìn từng ánh mắt như sói như hổ xung quanh, anh ta nên dẫn Chúc Chúc ra khỏi chỗ này trước đã.
...
Trong phòng làm việc.
Cố Thanh Diên cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, nghe được tiếng gõ cửa thì tự nhiên nói: "Mời vào."
"Anh cả, anh cả, công ty này chơi vui quá! Anh nhìn này, nhìn này!"
Cố Thanh Diên nghe được âm thanh hưng phấn của em gái rất tò mò, rốt cuộc đã có chuyện gì mà em gái lại vui như vậy.
Anh vừa ngẩng đầu lên thì sững sờ, thấy trong lòng em gái ôm các loại đồ ăn vặt, trong ngực trợ lý Lý cũng ôm không ít.
"Đây là..."
Trợ lý Lý cười: "Cái này là..."
Chúc Chúc vui vẻ cướp lời: "Đây là những anh chị kia cho em đấy. Bọn họ cứ nói Chúc Chúc đáng yêu, sau đó cho Chúc Chúc đồ ăn ngon."
Bé ôm một đống đồ ăn ngon, đến bên cạnh anh cả, hơi kiễng chân lên đặt đồ ăn vặt lên bàn: "Anh cả cũng ăn đi."
Cố Thanh Diên liếc mắt nhìn số lượng đồ ăn vặt, cảm thấy sức mạnh của em gái thật là khủng bố.
Đây chính là cái gọi là “Sức mạnh của sự đáng yêu”.
Trợ lý Lý chứng kiến cảnh ra đời của “đoàn sủng”, lúc đó anh ta đi theo phía sau Chúc Chúc, càng đi càng giống như người hầu, là người hầu phụ trách cầm đồ ăn vặt, bé đến nơi nào cũng không có ai có thể chống đỡ, ai cũng rối rít chủ động dâng đồ ăn vặt cho bé.
Anh ta ôm đồ ăn vặt trong lòng, đặt vào nơi để đồ ăn vặt trước kia, nhìn biểu tình trên mặt của Cố tổng, rất có năng lượng mà nói: "Cố tổng, tôi đi làm việc đây."
Nói xong, trợ lý Lý khống chế tiếng bước chân rời khỏi phòng làm việc.
Tay nhỏ của Chúc Chúc móc một túi đồ ăn vặt trong đống đồ ăn vặt, mở ra bắt đầu ăn: "Oa! Ngon quá, anh cả cũng ăn đi, a..."
Cố Thanh Diên há miệng ăn đồ ăn mà em gái đút cho mình, cảm nhận mùi thơm trong miệng, dần dần bừng tỉnh.
Trời!!!
Em gái của anh được hoan nghênh quá rồi đi, bỗng nhiên cảm thấy đưa em gái đến công ty là một quyết định không lý trí, bé đáng yêu tuyệt thế như này phải giấu đi mới được.
Cố Thanh Diên nhìn em gái miệng nhai không ngừng động, càng nghĩ càng không hiểu tại sao em gái nhà anh lại đáng yêu như thế chứ.
Chúc Chúc ăn hết đồ ăn vặt trong tay, nhìn đồ ăn ngon gọi là bánh ngọt trước mặt, không kiềm được nuốt nước miếng.
Bé nhìn bánh ngọt nhìn vừa đẹp lại vừa thơm, không biết ăn vào sẽ là mùi vị như thế nào. Tay nhỏ của cầm thìa xúc một miếng nhỏ đưa vào miệng, bánh ngon tới nỗi không chỉ hai tay của bé lắc lắc mà đầu của bé cũng lắc lư theo.
"Ngon, ngon, ngon quá xá ngon."
Đôi mắt Chúc Chúc thoáng chốc sáng bừng lên, bắt đầu ăn miếng lớn bánh ngọt, nhanh chóng ăn hết miếng bánh ngọt này, đưa tay lấy miếng bánh ngọt tiếp theo trên bàn.
Miếng bánh ngọt này không giống miếng bánh ngọt trước, bên trên còn có mấy miếng kem bơ màu trắng.
Chúc Chúc dùng thìa nhỏ, khẽ động vào một cái màu trắng trên đó, thấy miếng màu trắng đó nhìn mềm mềm: "Anh cả, đây là cái gì? Nó mềm mềm nè."
"Đó là bơ."
"Bơ, oa, ưm..."
Chúc Chúc dùng thìa xúc một miếng bơ, ăn một miếng, mắt to nháy mắt hạnh phúc đến híp lại: "Ngon quá đi."
Bé ăn mấy miếng là hết cái bánh ngọt này, liếm bơ còn dính bên khóe miệng, duỗi tay về phía hai cái bánh mì, mỗi tay một cái, hai tay đều bận rộn.
Cố Thanh Diên nhìn em gái ăn hết hai cái bánh ngọt, lại ăn hai cái bánh mì, anh liếc nhìn bụng nhỏ của em gái, không biết sao bé có thể chứa hết những thứ này nhỉ.
"Chúc Chúc ăn xong hai cái bánh mì này là không thể ăn nữa nha."
"Tại sao ạ?"
Chúc Chúc vừa hỏi vừa gặm bánh mì trong tay.
"Vì ăn quá nhiều sẽ mập, sẽ có nhiều thịt nhiều mỡ."
Chúc Chúc nghe anh cả nói xong thì tay nhỏ cầm bánh mì của bé hơi dừng lại, động tác nhai trong miệng cũng dừng lại, mắt trừng lớn, nhìn về phía anh cả đang cười dịu dàng.
Vẻ mặt bé sững sờ: "Sẽ mập, nhiều thịt, xong rồi... Chúc Chúc sắp mập mập rồi."
Cố Thanh Diên nhìn miệng nhỏ hơi giương lên, bên trong còn có bánh mì, hai má phồng lên, bé đây là bị “sét đánh ngang tai” mà.
Anh cười dịu dàng nói: "Chúc Chúc chỉ cần không ăn nhiều thì sẽ không mập như vậy."
Chúc Chúc tựa như không nghe được lời của anh cả, bây giờ trong đầu của bé chỉ có hai từ "mập mạp" và "nhiều thịt".
Bé nuốt miếng bánh trong miệng, đặt bánh mì đã cắn được một nửa xuống, vội vàng nhéo thịt trên người mình.
"Anh cả, không hay rồi. Chúc Chúc nhiều thịt rồi, Chúc Chúc mập rồi, như vậy thì không xinh nữa rồi."
Cố Thanh Diên nhìn em gái nắm chỗ này, nhéo chỗ kia, miệng không ngừng nói mình mập rồi.
Chúc Chúc đưa tay lên khuôn mặt phúng phính, thịt trên đó cũng mềm mại, bé nhích gần về phía anh cả, mặt nhỏ ghé qua: "Anh cả mau nhìn Chúc Chúc đi, có phải Chúc Chúc mập lên rất nhiều không?"
Cố Thanh Diên cúi đầu nhìn kỹ, nhịn không được ý cười, anh cố ý làm bộ nghiêm túc, véo thịt trên mặt em gái, nghiêm túc nhìn kỹ mặt em gái.
Chúc Chúc nhìn anh cả như vậy, trong lòng căng thẳng vô cùng, trong đầu không ngừng suy nghĩ tùm lum thứ.
Anh cả nghiêm túc như vậy, có phải là Chúc Chúc thật sự mập không? Mập thêm nhiều thịt, rất rất nhiều sao? Hay là...
"Phì."
Cố Thanh Diên cười thành tiếng, nhìn đôi mắt đen nhánh của em gái không ngừng xoay tròn suy đoán, chắc hẳn đang nghĩ linh tinh gì rồi.
"Chúc Chúc không mập, vẫn như lúc trước."
"Phù phù."
Chúc Chúc nghe mình không mập lên, thân thể căng thẳng lúc trước lập tức thả lỏng, bàn tay nhỏ vỗ vỗ ngực mình: "Không mập là được. Chúc Chúc không có xấu đi, vui quá đi."
Khi bé nói "vui vẻ", đồng thời cũng cầm đồ ăn lên, ăn từng miếng từng miếng, bé cảm thấy đồ ăn này còn ngon hơn lúc trước nhiều.
Cố Thanh Diên ở bên cạnh, yên tĩnh nhìn em gái, trong đầu anh đang nghĩ là sau này nên nuôi bé tham ăn một cách khoa học như thế nào.
...
Buổi tối.
Chúc Chúc theo anh cả rời khỏi công ty, về nhà ăn cơm cùng cả nhà.
Sau khi bữa tối vui vẻ kết thúc, Chúc Chúc ngồi trên sofa ở phòng khách, nhìn thấy một tiết mục thú vị.
Bé thấy bên trong có rất nhiều bạn nhỏ, trên người mấy bạn đó mặc váy rất xinh đẹp, bạn này đi hết một vòng thì đổi sang bạn nhỏ khác, bé cảm giác như vậy rất xinh đẹp, bé rất muốn giống vậy.
Chúc Chúc nghĩ là làm, bé nhảy xuống khỏi sofa, đi đến phòng của chị hai, kéo cô từ trong phòng ra ngoài, tay nhỏ chỉ vào hộp màu đen.
"Chị hai, cái này, cái này, Chúc Chúc cũng muốn xinh đẹp."
Cố Thanh Uyển bị em gái vội vàng kéo đến phòng khách, cô nhìn theo tay em gái chỉ, đó là một buổi diễn thời trang trẻ em, người mẫu nhí mặc những chiếc váy khác nhau và đang đi trên sân khấu.
"Chúc Chúc muốn chiếc váy nhỏ này sao?"
"Dạ, muốn xinh đẹp." Chúc Chúc nghe chị hai nói như vậy liền gật đầu thật mạnh.
Cố Thanh Uyển nắm bàn tay mềm mại của em gái: "Chúc Chúc đi theo chị hai nào."
Chúc Chúc được chị hai dẫn đến một căn phòng, đồ trong căn phòng đó làm cho hai mắt bé sáng bừng lên.
"Chị hai ơi, trong này có nhiều váy đẹp quá đi!"
Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến phòng thay đồ, bên trong để rất nhiều đồ của em gái: "Chúc Chúc muốn mặc cái nào nè."
"Chúc Chúc muốn mặc hết, được không ạ?"
Cố Thanh Uyển nghe em gái nói như vậy, nhìn mấy tủ quần áo: "Được chứ."
Chúc Chúc nhìn trong tủ đồ có nhiều váy đẹp như vậy, còn có cả quần áo, bé bắt đầu từ những chiếc váy lấp lánh trước đây.
Cố Thanh Uyển lấy những chiếc váy bồng bềnh kiểu công chúa từ trong tủ ra: "Chị hai mặc cho em nha."
Cô giúp em gái thay một chiếc váy công chúa màu trắng phớt hồng, dẫn bé đến cái gương ở bên cạnh: "Chúc Chúc mặc đẹp quá."
Chúc Chúc nhìn chiếc gương to trước mặt, cả người bé đều có thể soi vào trong gương, bé xoay một vòng: "Đẹp quá, Chúc Chúc thích."
"Em đội thêm cái này lên nè."
Chúc Chúc nhìn trong gương thấy trên đầu mình có thêm một đồ vật phát sáng lung linh: "Oa! Xinh xinh."
Cố Thanh Uyển đeo vương miện nhỏ cho em gái: "Chúc Chúc, như này em chính là công chúa nhỏ rồi."
"Công chúa nhỏ?"
Chúc Chúc giơ tay nhỏ lên, sờ sờ đồ vật xinh đẹp trên đầu này: "Như là công chúa nhỏ, vậy Chúc Chúc là công chúa nhỏ còn chị hai là công chúa lớn."
Bé nói rồi gỡ vương miện nhỏ trên đầu xuống, đội lên đầu chị hai đang khom người đứng bên cạnh bé.
Cố Thanh Uyển cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phúng phính mềm mại của em gái: "Công chúa nhỏ Chúc Chúc đáng yêu quá."
"Công chúa lớn chị hai cũng xinh đẹp."
Chúc Chúc học theo lời của chị hai nói ra, giây tiếp theo bé nghe thấy tiếng "Tít", sau khi nghe được âm thanh này thì thấy chị hai nhìn về phía cái hộp màu đen nhỏ.
Bé cảm thấy tò mò dò đầu lại gần: "Chị hai, sao trong đây lại có một Chúc Chúc nữa vậy?"
"Đây là ảnh, chị hai dùng điện thoại chụp hình ảnh xinh đẹp của Chúc Chúc đó."
"Ồ..."
Chúc Chúc cảm thấy cái này rất thần kỳ: "Chị hai, Chúc Chúc cũng muốn xinh đẹp hơn nữa."
"Được, chúng ta thay bộ đồ khác, chị hai bảo đảm sẽ chụp cho em những tấm ảnh thật xinh đẹp."
"Dạ chị, xinh đẹp."
Chúc Chúc gật đầu nhỏ đồng ý, theo chị hai quay lại nơi đó, đi thay bộ váy xinh đẹp tiếp theo.
Thời gian sau đó.
Cố Thanh Uyển vừa trải qua một buổi biểu diễn thời trang, cô giúp em gái thay đổi trang phục nhiều phong cách khác nhau, còn giúp bé phối trang sức nhỏ, bảo bé nhìn vào ống kính để ghi lại những hình ảnh xinh đẹp đáng yêu.
Chúc Chúc cầm gậy tiên nữ nhỏ màu hồng, sau khi pose vài dáng thì chạy bước nhỏ đến bên chị hai, xem mình trong điện thoại có đẹp hay không.
"Chị hai, Chúc Chúc muốn thêm mấy bức làm động tác này nữa."
"Được."
Cố Thanh Uyển bảo em gái quay lại vị trí cũ, cô chụp từ mọi góc độ.
"Chúc Chúc nhìn qua đây, đẹp lắm, như vậy rất đẹp."
Chúc Chúc thay đổi dáng khác nhau, còn có một vài dáng mà chị hai dạy bé, chị nói làm như vậy sẽ xinh đẹp.
...
Ban đêm.
Chúc Chúc nằm trên giường trong phòng mình, bên cạnh là con thỏ bông màu trắng, bé ôm nó trong lòng mặt vùi vào nó, sao cũng không ngủ được.
"Không ngủ được sao? Chúc Chúc."
Cố Thanh Uyển muốn qua nhìn xem em gái đã ngủ chưa, khẽ mở cửa phòng bước vào, thấy bóng dáng nhỏ trên giường kia đang lăn qua lăn lại.
"Chị, chị trong đầu Chúc Chúc toàn là quần áo xinh đẹp."
Chúc Chúc nghe được giọng nói của chị hai, bé ngừng động tác nhìn cô gật gật đầu.
Cố Thanh Uyển đi vào trong phòng, ngồi bên giường: "Chúc Chúc, chị hai hát cho em nghe, được không?"
"Được ạ." Chúc Chúc ôm thỏ bông, đôi mắt to chớp chớp, nhìn chị hai.
Cố Thanh Uyển đắp chăn cho em gái, khẽ vỗ vỗ bé, bắt đầu hát.
Giọng hát của chị hai rất hay, khi nghe chị hai hát thì Chúc Chúc cảm thấy rất ấm áp thoải mái, đôi mắt dần dần khép lại.
Cố Thanh Uyển nhìn em gái dần đi vào giấc ngủ sâu, nghe được bé phát ra tiếng hít thở đều đều thì dừng hát, khẽ nói câu “ngủ ngon” sau đó đứng dậy bước ra ngoài đóng cửa lại.
...
Cố Thanh Uyển về lại phòng mình, ngồi vào ghế trước bàn trang điểm, cô chuẩn bị lau sạch thuốc rồi lên giường đi ngủ.
Cô nhìn bản thân mình trong gương, con ngươi chợt to ra, không dám tin vào hình ảnh trên gương, hình như mấy chấm đỏ trên mặt cô đã nhạt đi rất nhiều so với trước kia.
Cố Thanh Uyển soi đi soi lại trong gương, xác nhận mình không hoa mắt nhìn nhầm, quả thật màu sắc của những chấm đỏ đã nhạt đi nhiều.
"Thuốc này hiệu quả không tồi."
Cô bôi thuốc lên chấm đỏ trên mặt, tâm tình không tệ, khẽ ngâm nga vài câu hát trong miệng và đi ngủ ngay khi bôi thuốc xong.
...
Sáng sớm hôm sau.
Chúc Chúc ăn sáng xong, âm thanh của hệ thống hiện lên trong đầu.
"Ting."
"Ký chủ ơi, nhiệm vụ phụ đã mở."
"Nhiệm vụ phụ 7: Ký chủ tặng bạn tốt một món quà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cộng 1 điểm."
Chúc Chúc nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ thì lập tức nghĩ ra mình nên làm như nào để hoàn thành nhiệm vụ, bé ăn sáng xong liền đi tìm Hữu Hữu.
...
"Anh cả, chúng ta đi thôi, đi tìm Hữu Hữu chơi."
Cố Thanh Diên vừa ăn sáng xong đã bị em gái nói muốn tìm Hữu Hữu chơi kéo đi.
Chúc Chúc mang giày xong, đứng ở cửa dậm chân tại chỗ, hoạt động một chút, đến lúc đó đợi anh cả xong rồi là bé có thể trực tiếp đi ra ngoài.
Bé thấy anh cả xong rồi, lập tức kéo tay anh, chân nhỏ bước “cộp cộp cộp” về phía nhà của Hữu Hữu.
"Hữu Hữu ơi, Chúc Chúc đến tìm cậu chơi nè."
Cố Thanh Diên bị em gái kéo đi, anh chưa từng biết đôi chân ngắn của em gái kia có thể đi nhanh đến như vậy.
Chúc Chúc ở đó đợi một lúc thì thấy bạn tốt Hữu Hữu của bé. Bé nắm lấy tay cậu bé, dẫn cậu bé đến thảm cỏ cách “công viên thiếu nhi” không xa. Bây giờ, chỗ này đã có không ít bạn nhỏ đang chơi rồi.
"Hữu Hữu, chúng ta qua bên kia xem đi."
Chúc Chúc nắm tay Hữu Hữu, chỉ về một hướng: "Hữu Hữu, chúng ta đi thôi."
"Ý? Hử... Hữu Hữu, sao cậu không đi vậy?"
Chúc Chúc thấy Hữu Hữu không nhúc nhích, bé khó hiểu nhìn cậu bé, thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào phía sau mình.
Đầu nhỏ của bé cố gắng suy nghĩ chút, vẫn không hiểu tại sao Hữu Hữu lại như vậy, không đi cùng bé sang kia chơi: "Hữu Hữu, chỗ đó của Chúc Chúc có gì sao?"
Hữu Hữu hơi nghiêng đầu nhỏ, nhìn về phía sau lưng Chúc Chúc, nâng ngón tay trỏ lên chỉ.
"Chúc Chúc, có đuôi... đuôi?"