Chúc Chúc từ phòng của anh ba quay trở lại phòng của mình, bé đi học cách gấp giấy khác để tặng cho những người mà mình thích.
...
Buổi chiều.
Chúc Chúc nhớ đến anh cả từng nói với bé về nhà trẻ, bé muốn biết nhiều hơn về nhà trẻ nên kéo chị hai ngồi trên ghế sofa trong phòng khách để hỏi.
"Chị hai, nhà trẻ có vui không ạ? Có nhiều thứ ngon không ạ? Những bạn nhỏ đó có thích Chúc Chúc không? Chị hai có thể cùng..."
Cố Thanh Uyển nghe em gái nói không ngừng, cô nhất thời không biết phải trả lời câu nào trước.
"Chúc Chúc à, không cần phải vội vàng hỏi như vậy, em hỏi từ từ thôi nào."
"Dạ."
Chúc Chúc hỏi từng câu từng câu về toàn bộ vấn đề mà bé muốn biết.
"Ừm... Chị nghĩ Chúc Chúc nhất định sẽ được mọi người trong nhà trẻ chào đón."
Cố Thanh Uyển trả lời từng câu hỏi của em gái xong, sau đó nghĩ đến một ít vật dụng cần chuẩn bị trước khi đi nhà trẻ: "Chúc Chúc nè, chị hai dẫn em đi mua ít đồ dùng khi đi nhà trẻ được không?"
"Dạ được ạ."
Chúc Chúc nghe ra ngoài mua đồ, ngay lập tức vui vẻ, bé muốn đi ngay bây giờ.
Cố Thanh Uyển nói với em ba ở là mình ra ngoài, rồi kéo lấy tay em gái đi đến cửa hàng.
"Oa! Nhiều đồ quá đi."
Chúc Chúc theo chị hai vào một cửa hàng, bên trong có rất nhiều rất nhiều đồ, trong chốc lát bé chẳng thể nào nhìn hết được.
Cố Thanh Uyển dẫn em gái đi thẳng đến nơi bán đồ cần mua. Đó là khu vực đồ dùng trẻ em, cô đưa bé con đi mua cặp sách: "Chúc Chúc thích cái nào nè?"
"Ừm..."
Chúc Chúc ngẩng đầu nhỏ nhìn đủ loại cặp sách trên kệ, đôi mắt to lướt qua: "Cái này, Chúc Chúc muốn cái này."
Cố Thanh Uyển nhấc tay cầm xuống chiếc cặp sách hình thỏ nhỏ màu hồng phấn mà em gái chỉ: "Chúc Chúc đeo lên cho chị xem nào."
Chúc Chúc đeo cái cặp sách hồng đó, nhìn vào gương bên cạnh: "Đẹp quá, Chúc Chúc thích cái này."
Bé đeo cặp sách, tạo một vài dáng, tay nhỏ vươn ra sau để bóp bóp cái tai dài của con thỏ nhỏ, thấy xúc cảm cũng không tệ lắm nên lại bóp thêm mấy cái nữa.
Cố Thanh Uyển thấy em gái có lẽ thích cái cặp sách này, vậy vấn đề cặp sách đã được giải quyết nhưng vẫn còn những vật dụng khác như ly uống nước, khăn mặt, khăn lau tay v.v... vẫn chưa mua.
Cô kéo lấy tay nhỏ của em gái: "Chúc Chúc, chúng ta đến đó đi."
"Dạ."
Chúc Chúc vâng lời và gật đầu nhỏ, chân ngắn lon ton theo sát bên cạnh chị hai.
...
Chạng vạng tối, từng cơn gió lạnh thổi đến.
Chúc Chúc đeo cặp sách nhỏ hình thỏ nhỏ, bên trong có một số vật dụng mà Chị hai nói là cần thiết, bé thật sự giống như một chú thỏ nhỏ, nhảy nhót về nhà.
Cố Thanh Uyển bảo em gái ngồi xem tivi trong phòng khách, còn cô thì đi sắp xếp những vật dụng mới mua.
Chúc Chúc ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, xem phim hoạt hình trên tivi trước mặt, trong lòng bé rất mong đợi việc đi nhà trẻ.
Bé đang xem phim hoạt hình thì nghe thấy tiếng mở cửa, bé biết đây là anh cả về nhà. Ngay lập tức, bé nhảy xuống ghế sofa, chân ngắn bước thật nhanh, chạy vào phòng mình, bé muốn lấy chú thỏ nhỏ tặng cho anh cả.
Cố Thanh Diên vừa từ công ty về nhà thì thấy em gái đang chạy nhanh đến gần anh: "Chúc Chúc, chậm lại tí, có chuyện gì mà vội vã thế?"
"Anh cả, hờ hờ~"
Chúc Chúc chạy đến trước mặt anh cả, thở hổn hển mấy cái, giơ chú thỏ nhỏ trong tay lên trước mặt anh: "Anh cả, đây là chú thỏ mà Chúc Chúc tự làm đó, Chúc Chúc làm cho anh cả đó ~ tặng anh cả."
Cố Thanh Diên nhận lấy chú thỏ nhỏ trong tay em gái, nhìn tờ giấy được gấp ra hình dáng con thỏ trong tay: "Đẹp lắm, anh cả nhất định sẽ trân trọng nó."
"Dạ, anh cả làm việc vất vả."
Chúc Chúc ôm chân của anh cả một cái, sau khi cọ cọ mặt thịt mấy lần thì chạy trở về sofa để xem tiếp phim hoạt hình của mình.
Cố Thanh Diên nhìn em gái đáng yêu, trong giây lát anh cảm thấy toàn bộ mệt mỏi của cả ngày đã tan biến.
Anh đi vào phòng ăn và nhẹ nhàng đặt chú thỏ nhỏ lên bàn.
Tiếp theo, anh cởi áo vest, nhấc tay tháo cà vạt xuống, tùy tiện để nó lên trên ghế, bắt đầu tháo nút cài tay áo, vừa đi vào phòng bếp vừa xắn tay áo lên, chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Chúc Chúc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp, bé biết bữa tối sắp xong rồi, cẩn thận chờ tới lúc anh cả kêu ăn cơm.
"Có thể ăn cơm rồi."
Cố Thanh Diên bưng ra món ngon đã làm xong, thấy em ba đã ngồi ở đây, hai em gái đang đi tới.
Cố Thanh Diệu cầm theo chú thỏ nhỏ mà em gái tặng, đặt nó lên bàn trước mặt mình, muốn để cả anh cả và chị hai đều thấy, muốn khoe khoang chú thỏ nhỏ này là em gái tự gấp cho cậu.
Cố Thanh Uyển đến phòng ăn, trước tiên bận bịu giúp đỡ đem ra những thứ còn thiếu trên bàn.
Chúc Chúc leo lên vị trí riêng của mình, tay nhỏ đã cầm bộ đồ ăn, món ngon thơm phức thật sự quá hấp dẫn.
Cố Thanh Diên bưng đồ ăn thơm ngon ra, ngồi lên ghế, bảo bọn họ có thể bắt đầu ăn.
Tay Cố Thanh Diệu cố ý chạm vào chú thỏ nhỏ, đẩy nó về phía trước một chút, để anh cả và chị hai chú ý đến nó.
Cố Thanh Uyển nhìn thấy có một chú thỏ nhỏ ở bên cạnh em ba: "A Diệu, đây là chú thỏ nhỏ mà Chúc Chúc tặng cho em phải không?"
Cố Thanh Diệu gật đầu, thấy rằng chị hai đã chú ý đến đây, trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy một chút kiêu ngạo.
"Chỗ chị cũng có một con màu hồng, có phải Chúc Chúc gấp siêu dễ thương không?"
Cố Thanh Uyển nhìn vào chú thỏ nhỏ màu trắng chỗ em trai, nhớ chú thỏ nhỏ màu hồng nhạt em gái gấp cho, cô vẫn còn đang giữ trên người.
Cô cũng lấy ra đặt lên bàn và so sánh với chú thỏ nhỏ của em trai một chút, cả hai đều rất dễ thương.
Cố Thanh Diệu nhìn vào những chú thỏ nhỏ giống nhau chỉ khác mỗi màu thì ngơ ra một chút.
Cố Thanh Diên thấy hai chú thỏ nhỏ trên bàn nên cũng lấy ra chú thỏ nhỏ màu xanh dương đặt lên bàn: "Anh cũng có, Chúc Chúc gấp không tệ."
Cố Thanh Diệu thấy anh cả và chị hai cũng có một chú thỏ nhỏ, vừa nhìn là biết đó em gái làm, cậu bỗng cảm thấy chú thỏ em gái tặng cho cậu trước đó không còn đặc biệt nữa.
Cậu lập tức buồn bực muốn tự kỷ, không phải đã hứa là đặc biệt gấp riêng cho cậu sao?
Cố Thanh Diệu nghĩ rằng cậu là người đặc biệt ở trong lòng em gái, không ngờ em gái lại mưa móc rải đều (*).
(*) Vũ lộ quân triêm (mưa móc rải đều): đối đãi với mọi người/sự việc bình đẳng như nhau.
Chúc Chúc đang dùng muỗng nhỏ vét cơm, bé rất vui vẻ ăn từng miếng cơm, từng miếng thức ăn, hoàn toàn không biết là đang có một cuộc chiến không khói súng âm thầm diễn ra trên bàn ăn.
Bé thấy anh ba không ăn, dường như tâm tình anh không tốt, bé cầm thìa nhỏ lựa một miếng sườn mà bé nghĩ là ngon nhất trong tất cả đồ ăn và múc nó cho anh ba.
Cố Thanh Diệu nhìn trong chén của mình có thêm một miếng xương sườn, tâm trạng tốt lên một chút.
"Anh ba ăn đi, Chúc Chúc đã ăn thử rồi, rất ngon đấy." Chúc Chúc nhìn anh ba bằng đôi mắt to và nói.
Cố Thanh Diệu nhìn em gái cho cậu xương sườn, tâm trạng cậu lại tốt hơn chút nữa.
Lúc này, cậu cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, mong đợi cậu mau ăn đi từ trong mắt của em gái.
"Anh ba mau ăn đi, cái này ăn rất ngon ó." Chúc Chúc nói, còn ăn thêm một miếng ngay trước mặt anh ba, tỏ vẻ miếng thịt này ăn ngon biết bao.
Cố Thanh Diệu nhìn em gái rồi chậm rãi mở miệng ăn miếng sườn kia.
Lông mày cậu nhíu lại nhưng cảm thấy ăn cũng ngon, sau đó cậu thấy em gái cười rất vui vẻ, đúng lúc này, trong chén của cậu lại có thêm một miếng sườn.
"Anh ba ăn đi, Chúc Chúc sẽ ăn cùng với anh."
Chúc Chúc thấy anh ba đã ăn thì vội vàng cho anh thêm một miếng khác, nhìn anh cười và cùng anh thưởng thức món ăn ngon này.
Cố Thanh Diệu ăn miếng sườn mà em gái cho cậu, khóe miệng luôn treo nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cảm thấy em gái đối xử với anh như một người đặc biêt, không giống người khác.
"Anh cả, chị hai, cái này dành cho anh chị, ăn ngon lắm á."
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu Cố Thanh Diệu không được bao lâu thì em gái đã gắp sườn cho anh cả và chị hai, tâm trạng của cậu giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn, đột ngột tuột xuống.
Bé ngốc Chúc Chúc này, khi nào mới chú ý đến cậu nhiều hơn chứ.
Miệng nhỏ của Chúc Chúc không ngừng nhai, bé chìm đắm trong thế giới của mình và món ngon, anh cả nấu quá ngon rồi.
...
...
Thời gian trôi đi nhanh chóng.
Chúc Chúc đã cùng ba mẹ vượt qua một khoảng thời gian dài, hôm nay là ngày họ xuất viện về nhà.
Trong bàn tay nhỏ của bé mang theo một ít hoa hoa xinh đẹp, bé muốn tặng hoa cho ba mẹ.
"Ba mẹ, đây là hoa hoa của Chúc Chúc tặng hai người, Chúc Chúc đã nghiêm túc chọn những đóa hoa đẹp nhất nhất nhất đó, tặng cho ba mẹ."
Ba Cố nhìn con gái dễ thương của mình, nhận bó hoa từ bàn tay bé nhỏ: "Ừm, rất đẹp."
"Mẹ ơi, đây là hoa hoa dành cho mẹ." Chúc Chúc giơ cao bàn tay nhỏ, đưa hoa hoa tới.
Mẹ Kiều cười híp mắt: "Cám ơn Chúc Chúc, mẹ thích lắm."
"Ba, đi chậm lại."
Cố Thanh Diên tiến lên dìu ba Cố vừa xuất viện, chuẩn bị lên xe, bảo ba đi chậm lại vì cơ thể chỉ tốt hơn chút thôi.
Cố Thanh Uyển dìu tay mẹ Kiều: "Mẹ, cẩn thận dưới chân nha."
Cố Thanh Diệu dẫn em gái lên xe, bảo bé ngồi vào xe.
Chúc Chúc ngồi giữa ba và mẹ, hai bàn tay nhỏ nắm chặt hai bàn tay lớn, cảm thụ ấm áp của tay ba mẹ.
Cố Thanh Diên ngồi vào ghế lái, khi mọi người đã ngồi ăn ổn, anh khởi động xe và lái về nhà.
...
Chúc Chúc vừa về tới nhà thì đã chờ không nổi, chạy về phòng và cầm hộp bảo bối của mình đến, muốn cho ba mẹ xem.
Bé mang theo hộp bảo bối đến phòng khách, nhìn ba mẹ ngồi trên ghế sofa rồi đặt hộp trên bàn trà và mở nó, lấy ra những món bảo bối xinh đẹp.
"Ba ơi, cái này cho ba nè."