Chúc Chúc vừa hô vừa chạy về phòng anh cả, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu đã bắt đầu rơi, bé không muốn anh ba biến mất như trong giấc mơ.
Bé vừa chạy đến phòng anh cả thì cửa phòng đã mở rồi.
Cố Thanh Diên nghe được giọng nói gấp gáp của em gái, nhìn thấy em gái hơi thở gấp ở ngoài cửa: "Chúc Chúc, đừng nóng vội, có chuyện gì nói rõ ràng xem sao."
"Anh cả, anh ba sắp chín rồi." Chúc Chúc bình tĩnh một chút, nói lại lần nữa.
Cố Thanh Diên: "???"
Cố Thanh Diên nghe không quá hiểu, nhìn bộ dáng vội vàng như vậy của bé thì chắc chắn là có chuyện gì đó, anh bước nhanh về phòng em ba.
Chúc Chúc đã rất nóng vội rồi, kéo tay anh cả ý nói mau chóng đi về phía phòng anh ba: "Anh cả, mau, mau!"
Cố Thanh Diên bị em gái đến trước giường em ba, nghe bé liên tục nói "nóng".
Anh nghiêm túc, đưa tay đặt lên trán em ba. Trán em ấy rất nóng, em ba sốt rồi.
Cố Thanh Uyển nghe được động tĩnh, nhanh chóng khoác áo ngoài, ra khỏi phòng đến phòng em ba, biết được em ba bị sốt thì bảo anh cả mau đi lấy xe, chỗ này đã có cô rồi.
"Thanh Uyển trông chừng một chút nhé." Cố Thanh Diên nói với em hai xong, nhanh chóng lấy áo khoác ngoài trên sofa ở phòng khách khoác lên người, mở cửa đi lấy xe.
Cố Thanh Diên nhìn em gái ở bên cạnh đã sợ đến ngây người, sau khi an ủi bé, bảo bé lát nữa nhớ đi theo mình.
Sau đó, cô khom người kiểm tra tình hình em ba một chút, thấy mặt cậu đỏ bừng, còn hơi mê sảng, sắp bị sốt đến mơ màng rồi, cô vội vàng dùng một vài biện pháp hạ nhiệt.
Chúc Chúc ngoan ngoãn đợi ở một bên, không gây phiền toái cho chị hai.
Cố Thanh Diên ngừng xe ở cửa, xuống xe bước nhanh vào nhà, đỡ em ba đã mơ mơ màng màng về phía xe.
Cố Thanh Uyển lấy một chiếc chăn ở bên, khoác lên cho em gái, nắm tay bé theo sát bên cạnh anh cả.
Cô dẫn em gái lên xe, ngồi phía sau chăm sóc cho em ba, tiếp tục giúp cậu hạ nhiệt.
Cố Thanh Diên ngồi vào ghế lái, lái về phía bệnh viện gần nhà nhất.
Tay nhỏ của Chúc Chúc vẫn luôn nắm chặt tay anh ba: "Chị hai, Chúc Chúc không muốn anh ba khó chịu."
Cố Thanh Uyển an ủi bé, để bé yên tâm: "Chúc Chúc đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Chúc Chúc gật đầu thật mạnh, hít hít mũi để nước mắt không rơi nữa: "Anh ba, có Chúc Chúc ở đây, anh ba sẽ không sao đâu."
Cố Thanh Diên nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, sau khi dừng xe, xuống xe cùng em hai đỡ em ba vào trong.
Tay của Chúc Chúc nắm chặt áo của chị hai, chân nhỏ bước nhanh, theo kịp bước chân của họ.
Cố Thanh Diên đưa em ba đến phòng cấp cứu, nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ cần tiêm thuốc hạ sốt rồi ở lại bệnh viện quan sát một thời gian, sau khi hạ sốt là có thể xuất viện.
Chúc Chúc nghe anh ba phải đi tiêm liền kéo tay chị hai: "Chị hai, tiêm sẽ đau sao?"
"Ừm… tiêm à..."
Cố Thanh Uyển nhất thời không tiện trả lời nên là mang em gái ra ngoài chờ đợi, để anh cả dẫn em ba đi tiêm.
Tay nhỏ của Chúc Chúc không ngừng nằm chặt, bé rất lo lắng cho anh ba đang ở bên trong, bé luôn thầm nói với chính mình là anh ba sẽ không sao.
Cố Thanh Uyển nhận ra bàn tay nhỏ trong tay mình vẫn không ngừng nắm chặt đến mức phiếm hồng, cô nhéo nhéo tay nhỏ trong tay, để chủ nhân của bàn tay nhỏ đó thả lỏng.
"Cạch... Cạch..."
Cố Thanh Uyển dẫn em gái nhanh chóng tiến lên hỏi thăm: "Anh cả, a Diệu sao rồi?"
"Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, ngủ một giấc là khỏe. Giờ ở bệnh viện quan sát thêm, chờ a Diệu tỉnh rồi tính tiếp."
Cố Thanh Duyên ôm em ba đã tiêm xong tiến vào giấc ngủ sâu, ôm cậu đi về khu nghỉ, động tác nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên ghế.
Chúc Chúc bò lên vị trí còn trống bên cạnh anh ba, ngồi xuống, kéo áo anh cả, khẽ hỏi.
Cố Thanh Diên nhìn em gái đầy vẻ lo lắng, khẽ xoa đầu bé, nhỏ giọng nói: "Chúc Chúc không cần lo lắng, không sao đâu."
Đôi mắt to của Chúc Chúc nhìn anh ba chằm chằm, lúc này trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.
"Ting."
"Ký chủ ơi, nhiệm vụ phụ đã mở."
"Nhiệm vụ phụ 11: Chăm sóc anh ba bị bệnh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ +2 điểm."
Chúc Chúc nghe được âm thanh của hệ thống, không cần hệ thống nói bé cũng sẽ làm như vậy.
Cố Thanh Diên nhìn thời gian, thấy đã rất muộn rồi, bảo em hai đưa em gái nhỏ về nhà, ở đây có anh lo rồi.
"Không muốn, Chúc Chúc không muốn về, không muốn, không muốn..."
Chúc Chúc nghe được lời muốn đưa mình về nhà, đầu nhỏ lập tức lắc như trống bỏi, miệng liên tục nói "không muốn".
Mông nhỏ của Chúc Chúc dính chặt lên chiếc ghế này, quyết không rời đi, muốn ở lại chăm sóc anh ba.
Cố Thanh Uyển nhìn em gái cố ý không muốn đi thì để bé ở lại là được rồi nhìn về phía anh hai ở bên cạnh.
Cố Thanh Diên khẽ thở dài một tiếng, để em gái ở lại.
Chúc Chúc thấy mình ở lại thành công, lấy chăn nhỏ khoác trên người mình đắp cho anh ba: "Anh ba, anh phải mau khỏe lên đó."
Bé nói xong, tay nhỏ nắm tay anh ba, muốn truyền ấm áp của mình sang cho anh.
Cố Thanh Diên ngồi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn em gái chăm chú, nhìn em gái tri kỷ như vậy, càng ngày càng cảm thấy đây chính món quà tốt nhất mà ông trời dành cho nhà họ.
Cố Thanh Uyển ngồi ở một bên, lau mồ hôi rịn ra trên trán của em ba.
"Chị hai, Chúc Chúc cũng muốn lau."
Cố Thanh Uyển nghe được giọng nói non nớt khe khẽ, nhìn tay nhỏ chủ động đưa ra của em gái nên đưa khăn giấy trên tay mình cho bé.
Chúc Chúc nhận khăn giấy, học theo động tác của chị hai, khẽ lau trán cho anh ba, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào nơi tiếp xúc giữa khăn giấy và trán, sợ mình không cẩn thận dùng lực quá mạnh, làm anh ba thức giấc, như vậy sẽ không tốt.
Cố Thanh Uyển nhìn bộ dáng nghiêm túc của em gái, ánh mắt bé sắp thành mắt gà chọi luôn rồi, cô duỗi tay qua xoa đầu nhỏ của em gái tỏ vẻ cổ vũ.
Chúc Chúc lau xong mồ hôi cho anh ba, nhìn thấy chăn bị trượt xuống liền vội vàng kéo lên đắp lại, tay nhỏ khẽ vỗ vỗ bên trên.
Cố Thanh Diệu cảm thấy choáng váng, trong lúc mơ màng cảm nhận có người chạm vào cậu, những động tác nhẹ nhàng này làm cho cậu rất yên tâm.
Chúc Chúc thấy mày của anh ba không còn nhíu lại nữa thì mỉm cười, tay nhỏ của bé càng thêm gắng sức khẽ vỗ về anh ba.
Bé thầm thì: "Anh ba ngoan nha. Chúc Chúc ở bên cạnh anh rồi, ngoan ngoan không sợ."
Cố Thanh Uyển bưng nước ấm đến, đưa cho anh cả và em gái, để bọn họ uống một chút.
Cố Thanh Diên nhận nước mà em hai đưa đến, một hơi uống cạn, đặt ly sang bên cạnh, nhìn em gái mắt to đã híp lại một nửa, đầu dần rũ xuống: "Chúc Chúc, nếu như em buồn ngủ thì qua bên anh cả ngủ."
Anh định đợi em gái nhỏ ngủ rồi sẽ âm thầm mang bé về nhà.
"Không buồn ngủ, Chúc Chúc không muốn ngủ. Chúc Chúc muốn ở cạnh anh ba."
Chúc Chúc vừa nghe thì lập tức thẳng eo, tay nhỏ chống đôi mắt to ra, biểu thị bây giờ mình rất tỉnh táo, không hề muốn ngủ chút nào.
"Thật không buồn ngủ?"
Cố Thanh Diên hơi buồn cười, nhìn em gái còn đang cứng rắn chống đỡ, duỗi tay khẽ vỗ lưng bé: "Chúc Chúc buồn ngủ thì ngủ đi, không cần ráng thức đâu, ngủ đủ rồi mới có sức chăm sóc anh ba chứ."
Chúc Chúc nghe anh cả nói vậy thì cảm thấy rất đúng, lại thêm bàn tay ấm áp vỗ sau lưng nên bé càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại đầu nhỏ rũ xuống.
Cố Thanh Diên nhìn em gái ngủ rồi thì đến gần bé một chút, khẽ ôm bé lên áp vào lòng mình ngủ.
Khi anh ôm em gái nhỏ vào trong lòng, liếc nhìn thấy một cánh tay của em gái nhỏ vẫn còn nắm chặt áo của em trai.
"Chúc Chúc, thật là... đáng yêu."
Cố Thanh Diên thấy em gái nắm rất chặt, nghĩ cứ để bé nắm là được, nếu không thì bé ngủ không yên.
Cố Thanh Uyển ngồi một bên, nhìn gương mặt đáng yêu khi ngủ của em gái trong lòng anh cả, cô cảm thấy ấm áp hơn mấy phần.
Cố Thanh Diên duỗi tay, sờ sờ trán em ba ở bên cạnh, nhiệt độ không còn cao như trước, thuốc hạ sốt đã có tác dụng.
Anh ngồi tại chỗ, mắt nhìn em gái chu miệng nhỏ nói mớ, bé toàn nói những thứ liên quan đến em ba, bé thật sự vô cùng vô cùng quan tâm em ba, đến khi ngủ mơ mà cũng không quên em ba.
"Ưm… Hả?"
Cố Thanh Diệu mở mắt ra, thấy ánh sáng có chút chói mắt, cậu giơ tay lên xoa xoa mắt, sau đó chớp chớp cái, để mình nhìn rõ hơn chút.
"A Diệu, em tỉnh rồi! Em cảm thấy thế nào? Còn chóng mặt không?"
Cố Thanh Diệu tỉnh táo hơn một chút thì nghe thấy giọng của anh cả, cậu lắc đầu và nhìn xung quanh, nháy mắt thì hiểu ra cậu đây là đang ở trong bệnh viện.
Cố Thanh Uyển đưa tay ra đặt lên trán em ba kiểm tra, xác nhận em trai đã hạ sốt thì lo lắng trong lòng cô mới tan đi.
Cố Thanh Diên nhìn em ba đã tỉnh lại và không có gì đáng ngại nữa nên đã yên tâm hơn nhiều, tuy nhiên anh vẫn đến chỗ bác sĩ hỏi thăm bệnh tình của em trai.
Anh ôm em gái trong lòng đứng dậy, chuẩn bị dẫn em ba đến chỗ bác sĩ.
Cố Thanh Diệu cũng đứng dậy theo, cảm nhận bên người có một lực kéo, nghiêng đầu nhìn thì thấy một bàn tay mũm mĩm nắm chặt áo mình, cậu nhìn theo bàn tay đó thì thấy đứa em gái rắc rối của mình đang ngủ ngon lành.
Cậu giơ tay khẽ bỏ bàn tay nắm áo mình xuống, lúc mê mang cậu hơi cảm nhận được hoàn cảnh bên ngoài cũng biết được cảm xúc an tâm đó đến từ đâu.
Quỷ nhỏ phiền phức, em đúng là phiền phức, có điều, cảm ơn em nhé.