- Mời vào. – Một giọng nói hiền hòa từ trong vọng ra.
Nó và Uyên bước vào, thầy hiệu trưởng lại cất giọng ôn hòa:
- Hai em là học sinh mới phải không?
- Dạ vâng. – Nó nói.
- Em nào là Trương Lệ Vũ?
- Dạ, là em.
- Em là học sinh nhận được học bổng phải không?
- Dạ.
- Thầy rất ấn tượng với bài làm của em đấy?
- Dạ, em cảm ơn thầy, thầy đã quá khen em rồi mà thầy có thể cho em hỏi là lớp của tụi em là lớp nào không ạ?
- À, lớp của các em là lớp 11A1, các em cứ đi theo cô giáo chủ nhiệm là được.
- Dạ.
Đúng lúc ấy, từ phía cửa bước vào một cô giáo xinh đẹp, cô khẽ nói:
- Dạ, thầy. Đây là hai học sinh mới ạ?
- Đúng vậy. Bây giờ cô dẫn hai em lên lớp đi.
- Dạ.
Cả ba cô trò bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô giáo trẻ quay qua mỉm cười nói:
- Cô tên là Thủy, Trần Lệ Thủy. Các em có thể gọi cô là cô Thủy.
- Dạ.
- À mà cô vẫn chưa biết tên của các em.
- Em là Lâm Phương Uyên.
- Dạ, em là Trương Lệ Vũ.
- Lệ Vũ? Nước mắt của mưa sao?
- Dạ, đại loại là thế đấy cô à.
- Tên em là mưa, vậy em có thích mưa không?
- Em rất thích mưa cô à, vì khi ngắm mưa hay hòa mình vào mưa thì em luôn có một cảm giác bình yên đến lạ thường.
- À, thế à. Thôi, đến lớp rồi, chúng ta sẽ trò chuyện với nhau sau nhé!
- Dạ vâng ạ.
Cô Thủy bước vào lớp còn nó và Uyên thì đứng bên ngoài. Cô bước đến bục giảng, giọng lớp trưởng dội lên như bom tấn:
- Cả lớp nghiêm.
- Chúng em chào cô ạ. – Cả lớp đồng thanh.
- Cô mời các em ngồi xuống. – Cô Thủy nhẹ nhàng. – Hôm nay, cô sẽ giới thiệu với các em hai học sinh mới.
- Ai vậy cô? hay nữ vậy cô? – Cả lớp bắt đầu nhao nhao.
- Các em trật tự nào. – Cô quay qua chỗ nó và nhỏ nói. – Mời hai em vào. – Nó cùng Uyên bước vào lớp, đứng kế bên cô.
- Hai em giới thiệu bản thân đi.
- Chào các bạn, mình tên là Lâm Phương Uyên. Mong các bạn ủng hộ. – Uyên cười tươi cộng với cái nháy mắt tinh nghịch đã làm xao xuyến bao trái tim.
- Chào các bạn, còn mình tên là Trương Lệ Vũ. Mong các bạn sẽ ủng hộ mình. – Nó nở một nụ cười nhẹ nhàng để lộ chiếc răng khểnh rất duyên.
- Lệ Vũ? – Một cô nàng cất tiếng.
- Ừm.
- Bạn là học sinh nhận học bổng phải không?
- Ừm, đúng vậy.
- Wow, đúng là người vừa đẹp vừa tài. – Cô bạn ấy tiếp tục.
- Cảm ơn bạn đã quá khen.
- Nhưng hồng nhan thì bạc mệnh đấy.
- Mình nghĩ chắc là không đâu vì mình sống rất vui vẻ mà, không đến nổi bạc mệnh đâu mà mình thấy bạn cũng xinh đẹp ấy mà.
- Ý bạn là gì? – Cô nàng bắt đầu nổi cáu.
- Mình đâu có ý gì đâu, chỉ khen bạn đẹp thôi mà.
- Bạn…hãy nhớ đấy.
- Dĩ nhiên là mình phải nhớ bạn rồi. À, mà mình vẫn chưa biết tên bạn ấy nhỉ?
- Bạn ấy tên là Khánh, Nguyễn Lan Khánh. – Một chàng trai vui vẻ giới thiệu.
- Cảm ơn bạn rất nhiều.
- Mà hai em muốn ngồi ở đâu. – Cô Thủy lên tiếng.
- Dạ, tụi em muốn ngồi ở hai bàn trống ấy. – Cả nó và nhỏ đều đồng thanh chỉ tay về hai bàn phía cuối dãy. Tất cả đều nhìn tụi nó bằng ánh mắt ngạc nhiên và có phần gì đó lo sợ.
- Hai em chắc chứ?
- Vâng ạ.
- Được, hai em cứ ngồi ở đấy.
- Dạ, vậy bây giờ em có thể về chỗ chứ thưa cô? – Uyên nói.
- Được.
Cả hai cô nàng đều bước đến chỗ ngồi, vừa ngồi xuống Uyên đã quay lại nói với nó:
- Lúc nãy, mày làm hay lắm.
- Có gì đâu. – Nó cười tươi.
- Quá giỏi nữa là đằng khác ấy.
- Ừm, thôi tao ngủ đây. Lúc tối chẳng ngủ được nên bây giờ buồn ngủ quá.
- Ừm, ngủ đi. – Uyên nói rồi quay lên.
Nó gục mặt xuống bàn và bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ nó nghe tiếng cô Thủy đang nói với một giọng nam lạnh mà nó rất quen.
- Sao hai em đến trễ thế?
- Dạ, tại tụi em gặp tai nạn thưa cô.
- Ừm, thôi các em về chỗ đi.
Hắn cùng anh bước đến chỗ ngồi, hắn thả chiếc cặp rơi tự do trên mặt bàn rồi ngồi bắt chéo chân với khuôn mặt u ám, hắn quay qua hỏi một bạn ngồi kế bên:
- Tên?
- Vũ. – Bạn ấy có vẻ sợ hãi.
- Đầy đủ.
- Trương Lệ Vũ.
- Ừm.
Hắn quay qua nó thấy nó ngủ úp mặt xuống bàn nên chẳng thấy được mặt, hắn đưa tay khẽ gõ bàn của nó…không động tĩnh, gõ lần hai…vẫn không động tĩnh, gõ lần ba…kết quả vẫn thế. Hắn tức giận đưa chân đạp thẳng vào chân nó:
- Á. – Nó khẽ rên.
- Dậy. – Hắn nói.
Nó ngóc đầu dậy, đưa tay dụi mắt rồi quay qua hắn định làm một trận thì…
- Là anh. – Nó ngạc nhiên.
- Thì ra là cô. – Hắn cũng thoáng ngạc nhiên.
- Ừm. – Nó chỉ “ ừm ” rồi định gục mặt xuống bàn tiếp tục ngủ nhưng đột nhiên có một cuốn tập chặn ngang mặt.
- Chưa nói xong, ai cho cô ngủ. – Hắn khá ngạc nhiên khi nó là người đầu tiên không có bất cứ một động tĩnh gì trước hắn, nó thờ ơ đến quá đáng.
- Còn chuyện gì để nói? – Nó nói.
- Ai cho cô ngồi ở đây?
- Cô Thủy.
- Ừm, rồi bây giờ cô tính sẽ bồi thường xe cho tôi như thế nào?
- Không bồi thường.
- Tại sao?
- Không phải lỗi của tôi.
- Thế cô nghĩ sao khi đột nhiên tôi đang chạy trên đường thì đột nhiên có một chiếc xe chạy đến và đâm thẳng vào xe tôi.
- Thế à, thế anh muốn bao nhiêu tiền.
- Không muốn tiền.
- Thế muốn gì?
- Chưa nghĩ ra.
- Thế thì từ từ tính còn bây giờ cho tôi ngủ được rồi chứ?
- Được rồi.
Hắn vừa dứt lời thì nó liền gục mặt xuống bàn ngủ, nó đã mệt lắm rồi. Hắn lắc đầu, khẽ nói:
“ Rất giống heo.”
Hắn nói rồi cũng gục mặt xuống bàn ngủ luôn. Còn về phần nhỏ và anh ở trên thì chẳng im lặng tí nào khi…cả hai cứ chí chéo mãi.
- Này, cô kia. Ai cho cô ngồi ở đây hả?
- Đây là bàn chung chứ không phải bàn của riêng, nếu anh thích ngồi một mình thì đi mà mua một cái bàn để ngồi đi.
- Cô đúng là cái đồ đanh đá.
- Anh vừa nói cái gì?
- Đanh đá đấy, nghe chưa?
- Có giỏi thì nhắc lại lần nữa.
- Cô là đồ đanh đá.
- Đanh đá này. – Nhỏ giơ chân đá thẳng một cái vào chân anh.
- Á. Cô đúng là cái đồ cọp cái.
- Anh muốn chết à?
- Chưa đâu.
- Thế thì im lặng.
- Tôi có miệng thì tôi nói.
- À, thế à. – Uyên định đưa tay đánh một cái vào bụng Đức cho anh im cái miệng thì đã bị anh dùng tay gạt ra.
- Người ta nói quân tử động khẩu không động thủ đấy nhé! – Đức châm chọc.
Thế là, trong lớp 11A1 có hai bàn dãy cuối kỳ lạ. Bàn trên hiện đang có một chàng trai và một cô gái chí chéo với nhau làm rần rần cả cái lớp còn bàn dưới có cũng có một chàng trai và một cô gái nhưng nó im lặng hơn nhiều, không có bất kỳ một tiếng động nào khì cả hai đều đã chìm vào giấc ngủ.