Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Nó, Uyên và Đức bước vào. Đức nhìn hắn đang tức giận ngồi trên giường, cười khà khà nói:
- Bạn hiền của tôi ơi, sao bạn tức giận thế hả?
- Tao đang chán vô cùng. Chừng nào tao được xuất viện thế? – Hắn hỏi.
- Chiều... – Đức cà rỡn nói.
- Chiều nay hả? – Mắt hắn sáng lên.
- Đúng vậy, là chiều nhưng không phải chiều nay mà là chiều mai. – Đức cười nói.
- Mày…dám giỡn với ông à. – Hắn tức giận nói.
- Sao lại không? Ông này dạo này cùi bắp quá rồi. – Đức cười khà khà nói.
- Mày… - Hắn tức ọc máu nói.
- Thôi, hai người đừng giỡn nữa. – Nó cắt ngang cuộc đùa giỡn của hắn và Đức. Nó cầm một chén cháo đến trước mặt hắn – Anh ăn đi.
- Cảm ơn. – Hắn cầm lấy chén cháo trong tay nó rồi nhìn nó bằng một ánh mắt tràn đầy yêu thương khiến hai người kế bên có cảm giác kì lạ. Hình như có chuyện gì đó không đúng thì phải. Uyên hết nhìn nó rồi lại nhìn hắn, nói:
- Hai người có chuyện gì mờ ám phải không?
- Mờ ám…mờ ám gì đâu chứ? – Nó giật mình.
- Còn nói không, rõ ràng quá rồi còn gì? Hai người bắt đầu từ lúc nào thế hả? – Uyên nói.
- Ờ, thì… - Nó không biết nói làm sao.
- Lâu rồi. Tụi bây nhiều chuyện quá. – Hắn liếc xéo Uyên và Đức khiến cả hai người lạnh cả sống lưng.
- Xía, giấu diếm bạn bè. Tội vô cùng nặng. Phải phạt thôi. – Đức đưa tay vuốt vuốt cằm làm ra vẻ suy tư.
- Bây giờ mày muốn tự nhảy xuống hay là để tao thảy mày xuống. – Hắn cầm chén cháo điềm tĩnh ăn nói với Đức.
Đức nuốt nước miếng cái ực, ở đây là tầng 10, nếu nhảy xuống thì chắc cũng chẳng còn mạng đâu. Anh vẫn còn yêu đời, yêu Uyên lắm, chưa muốn chết sớm vậy đâu. Anh cười khà khà nói với hắn:
- Thôi, tao không giỡn nữa. Tao xin lỗi, tha cho tao đi.
- Tạm tha.
Cả căn phòng bật cười trước sự trẻ con của hắn và Đức. Uyên và Đức ở chơi chút rồi cũng về, trả lại không gian cho hắn và nó. Hắn đưa chén cháo đã ăn không còn một giọt cho nó, nói:
- Vũ, chúng ta quen nhau cũng được một tuần rồi mà đúng không?
- Đúng. – Nó vừa dẹp chén cháo vừa lười biếng nói với hắn. Nó thừa biết hắn đang định muốn nói gì rồi, cả tuần cứ lải nhải suốt mà không cảm thấy chán.
- Vậy thì chúng ta đổi cách xưng hô đi. Xưng tôi – anh, tôi – cô xa cách quá. Chúng ta đổi thành anh – em đi. – Hắn nói.
- Không. – Nó từ chối phũ phàng.
- Sao vậy?
- Không thích, nghe ngượng miệng lắm.
- Ngượng miệng cái gì? Uyên và Đức cũng vậy đấy thôi, có sao đâu.
- Đó là chuyện của Uyên và Đức nhưng tôi thì không quen.
- Có sao đâu, chúng ta thử một lần thôi. Sẽ không còn cảm thấy ngượng nữa đâu.
- Không, tôi nói không là không.
- Bực bội, giận.
Hắn nói rồi kéo chăn nằm xuống quay lưng lại với mặt nó, tỏ ý là giận. Hắn nằm im, hắn biết thế nào một hồi nó cũng sẽ năn nỉ hắn mà thôi. Nhưng sao đợi mãi mà chẳng nghe nó nói gì thế này, hắn quay lại nhìn, phát hiện nó đang chăm chú vào một quyển truyện tranh mà chẳng để ý đến hắn. Hắn tức giận ngồi dậy nhìn nó:
- Chẳng quan tâm thật vậy luôn đó hả? Anh giận thật đó.
- Tùy anh. – Nó nhún vai tỏ ra không quan tâm nói.
- Em…em quá đáng lắm. – Hắn ôm một bụng lửa giận nằm xuống kéo chăn lại.
Nó nhìn hắn tức giận mà đột nhiên mắc cười. Ôm bụng cố nén để không bật cười ra tiếng. Hắn lại giở trò trẻ con nữa rồi. Lớn rồi mà cứ y như là con nít vậy khiến nó đành lắc đầu bó tay, nó chịu thua rồi. Nó nói:
- Được rồi. Anh – em thì anh – em.
Hắn quay phắt người lại, nhìn nó ánh mắt mừng rỡ:
- Thiệt hả?
- Thiệt. – Nó nói.
- Em không gạt anh chứ?
- Em không gạt anh.
Hắn mừng rỡ cười toe toét như con nít khiến nó lắc đầu bó tay, sau này lại phải khổ dài dài với cái tính trẻ con này của hắn rồi…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài của mình và cả những truyện mà mình sưu tầm được nữa. Mời các bạn ghé đọc!