- Vũ, xuống ăn cơm đi con.
- Dạ. – Nó ngồi dậy đi xuống lầu thì có tiếng chuông cửa reo. Mẹ nó định đi ra mở cửa thì nó nói:
- Mẹ, để con mở cửa cho. Mẹ làm tiếp đi.
- Ừm.
Nó đi ra cổng, mở cửa và thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Nó nói:
- Sao anh lại biết nhà tôi?
- Không khó để điều tra nhà một ai đó.
- À, thế xin hỏi bổn đại thiếu gia sao lại tới đây?
- Dẫn cô đi.
- Đi đâu?
- Về nhà tôi.
- Tại sao tôi phải đi?
- Thế cô muốn công ty ba mẹ cô phá sản à!
- Anh…
- Thôi, cô cứ đứng đó đi. Tôi vào trước.
Nó tức giận nghiến răng khèn khẹ:
- Anh giỏi lắm. Nhưng ba mẹ tôi sẽ dễ dàng để tôi đi đến nhà anh ở đâu.
Nó đóng cổng lại rồi vào nhà, nó như đứng chết trân tại chỗ khi thấy ba mẹ nó và hắn đang nói đùa rất vui vẻ với nhau. Hắn cứ liên tục vâng vâng dạ dạ khiến nó phải khiếp sợ, hắn lễ phép như thế từ lúc nào. Thấy nó vào, mẹ nó nói:
- Con định đứng đó làm tượng luôn à, đến đây ngồi đi.
- Dạ. – Nó bước đến ngồi xuống cạnh Uyên.
- Sao không nói với ba mẹ là con sẽ đến công ty của cậu Long đây làm việc?
- Dạ????
- Không phải sao?
Nó nhìn qua hắn thấy hắn đang cười một nụ cười rất ư là gian xảo rồi đưa tay lên cô rẹt ngang một đường. Nó thấy vậy trợn mắt nhìn hắn. Mẹ nó nói:
- Có chuyện gì vậy con?
- Dạ, không ạ. Con định một lát nữa sẽ nói với ba mẹ.
- À, ra thế.
Uyên nhìn nó khó hiểu nhưng vẫn im lặng. Mẹ nó tiếp:
- Thôi, cậu Long vào ăn cơm cùng nhà chúng tôi luôn.
- Thôi không cần đâu bác à.
- Cậu đừng có ngại, cậu vào ăn cơm cùng gia đình chúng tôi luôn rồi hãy đi.
- Dạ, nếu bác đã nói thế thì cháu sẽ ở lại dùng cơm nhưng bác có thể cho Lệ Vũ đi cùng cháu trong ngày hôm nay được không ạ?
- Cái gì? – Nó hét lên.
- Ấy, Lệ Vũ. Con làm gì mà hét lên thế?
- Dạ…
- Được không bác. – Hắn nói.
- Dĩ nhiên là được.
- Cháu cảm ơn.
- Ấy mẹ à, từ từ cũng được mà. – Nó vội từ chối.
- Cái con này, đi làm cho người ta mà ăn nói gì kỳ vậy. Hôm nay đi để quen việc luôn.
- Nhưng mẹ à…
- Không nhưng nhị gì nữa cả. Thôi bây giờ chúng ta cùng vào ăn cơm thôi.
- Dạ.
Hắn đứng lên đi theo mẹ nó, trước khi bước vào trong phòng bếp hắn không quên tặng cho nó một cái mỉm cười gian tà và cái lè lưỡi. Nó tức giận dậm chân nói:
- Tức quá hà.
Nói rồi nó cũng vào trong ăn trưa cùng mọi người. Khi ngồi xuống nó không quên đá vào chân hắn một cái đâu điếng. Hắn cũng chẳng vừa gì khi giơ chân đá lại nó một cái. Thế là trong lúc ăn, bên dưới bàn ăn vui vẻ có hai cái chân cứ đá qua đá lại mãi. Nó nhìn hắn bằng một ánh mắt hình viên đạn, bây giờ nó không muốn ăn cơm mà chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Còn hắn thì cứ nhìn nó bằng một ánh mắt ẩn nét cười như muốn nói với nó rằng:
“ Trương Lệ Vũ, cô thua rồi. ”
Sau khi ăn trưa xong, nó lên phòng dọn quần áo. Nhỏ cũng đi theo phụ, nhỏ hỏi:
- Có phải có chuyện gì không?
- Không có gì đâu.
- Mày định lừa ai.
- Không có gì đâu mà.
- Mày không lừa được tao đâu, tao là chị em cũng là bạn thân của mày đấy.
- Tao đã nói là không có gì mà.
- Có phải liên quan đến chuyện tai nạn lúc sáng không?
- Không phải.
- Được, vậy tao đi hỏi hắn.
- Đừng.
- Thế nói mau. Chuyện gì?
- Thôi được, tao kể. Chuyện là…
- Cái gì? Hắn ta muốn mày đến đó để trả nợ sao?
- Ừm.
- Để tao đi nói chuyện với hắn.
- Thôi, mày muốn công ty của ba mẹ bị phá sản sao?
- Nhưng…
- Không sao đâu, hắn sẽ không dám làm gì tao đâu.
- Ừm, nhưng mày nhớ cẩn thận đấy.
- Ừm.
Nó xách vali đi xuống lầu. Nó đến ôm lấy mẹ, ôm lấy ba rồi ôm lấy Uyên để chào tạm biệt. Nó cùng hắn đi ra xe. Sau khi hành lí đã được đặt lên xe, nó quay qua hắn nói:
- Sao anh lại đến nói với mẹ tôi như thế?
- Nếu không nói thế thì cô đã không đi theo tôi.
- Anh giỏi lắm.
- Không cần khen.
- Nhưng…
- Nhưng cái gì?
- Là đồ ngốc. – Nó đạp thẳng một cái vào chân hắn rồi bay thẳng lên xe. Nó cầm lấy cái cửa xe thật chặt.
- Ya, cái cô này. – Hắn tức giận đi đến bên cái cửa xe giật mạnh một cái khiến nó mất thăng bằng và…té đè lên nó.
- Này, tên lợi dụng. Anh bỏ cái tay anh ra khỏi người tôi ngay.
- Cô xem lại coi ai là người lợi dụng, cô đang đè lên tôi đó.
- Xì… - Nó lồm cồm bò dậy.
- Mau lên xe.
- Ờ.
Nó lên xe và bắt đầu cuộc cãi vã, hai người cứ liên tục chí chóe với nhau, chẳng ai chịu nhường nhịn ai cả. Bác tài xế lắc đầu nhìn hai người cãi nhau như hai đứa con nít, bác thầm nghĩ:
- Cậu chủ từ lúc nào đã biết cãi nhau với người khác, chắc cũng lâu lắm rồi mới thấy được cậu chủ nói nhiều và cười đấy, từ lúc chuyện ấy xảy ra.