Trân đại nương tử lời nói vừa dứt, liền lại đưa ra một văn tiền, Tô Thất Thất vừa nghe lấy ít đi một văn mừng phơi phới thò tay ra tiếp, xoay người, phát hiện nhóm kiệu phu trên mấy bàn rượu kia được chuyện vui, đã đi mất bảy tám phần, chỉ còn một cái bàn có một người đàn ông mặc áo vải màu xanh ngồi lên, nhìn qua bên mặt bề ngoài cực kỳ đoan chính, chỉ là môi hơi có chút thâm đen, khiến cho người đàn ông vốn đoan chính, nhìn thêm vài phần nham hiểm tàn độc.
Tô Thất Thất cảm thấy người đàn ông này cùng mấy người dân lao động bình thường có chút không giống nhau, thậm chí không giống với con người ở nơi này, tuy nhiên việc này đối với Tô Thất Thất mà nói, đây không phải là chuyện bản thân nên đi quan tâm, nàng quăng đồng tiền, đồng tiền kia bay lên trên không, lại tiếp về trong tay, một cái không tiếp được, cái đồng tiền kia rớt trên mặt đất, Tô Thất Thất vội đuổi theo, đồng tiền ngừng lại dưới cạnh bàn, nàng vội vàng bò xuống dưới, lại thấy một đôi chân mang giày, các kiệu phu vốn là không có tiền mua giày, ngày thường đều chân trần, xa xỉ nhất ở khu này cũng chỉ có thể mang giầy rơm, cho nên mang giày nhất định không phải kiệu phu.
Tô Thất Thất nhặt lên đồng tiền, lại thấy bên cạnh giày có một bãi màu đỏ gì gì đó, nhìn kỹ rõ ràng là máu, lại theo hướng lên trên nhìn, bên trên giày thấy máu kia đã muốn tẩm ẩm ướt vạt áo ngoài, Tô Thất Thất sợ đến mức tim đập mạnh, vội vàng bò ra, đón nhận một đôi mắt rét lạnh, ánh mắt của người đàn ông kia đúng là cùng các kiệu phu không hợp nhau, chẳng qua là môi của người đàn ông càng thêm đen.
Tô Thất Thất được chân truyền của mỗ mỗ: Không xen vào chuyện bao đồng, chuyện đâu đâu đừng quản! Vì thế vội vàng bò ra, biến.
Xách bầu rượu muốn đi, lại nghe có người lớn tiếng nói:“Mọi người hướng bên kia lục soát, qua bên này lục soát!”
Người đàn ông kia từ bên hông kéo xuống một khối đồ vật ở trước mặt Tô Thất Thất lắc lư một cái, Tô Thất Thất thấy thứ đồ kia mặc dù không lớn, nhưng lại xanh biếc long lanh lóng lánh, biết đây là thứ tốt, lời mỗ mỗ dặn dò mặc dù ở bên tai, nhưng cuộc sống bần hàn làm cho Tô Thất Thất tổng kết ra một điều khác: Không xen vào chuyện bao đồng, chuyện đâu đâu đừng quản, có tiền mấy cái khác đừng bàn!
Tô Thất Thất một phen đoạt lấy món đồ trong tay người đàn ông, người kia chính là vừa ngồi một chút liền phát hiện nha đầu này có vài phần dáng dấp kiểu con buôn tham tiền, thấy Tô Thất Thất cầm ngọc bài, khóe miệng hơi có chút cong lên, Tô Thất Thất nhìn một chút chất ngọc kia, biết bản thân phỏng đoán không sai, liền ở bên cạnh người đàn ông ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền nhìn đến lão Tôn Đầu phòng tuần bộ mang theo người đuổi lại đây.
Lão Tôn Đầu thấy Thất Thất còn nói một tiếng:“Tiểu nha đầu, hôm nay làm thế nào còn có lòng dạ thảnh thơi cùng người ta ngồi ở chỗ này uống rượu!”
Tô Thất Thất không được tự nhiên nở nụ cười một chút nói:“Tôn đại thúc, uống rượu phải có lòng thanh thản!” Vì thế giơ tay lấy cái chén trên bàn, người đàn ông kia cũng cực kỳ phối hợp đem một cái ly rót đầy rượu đưa cho Tô Thất Thất, lão Tôn Đầu nhìn thấy nhân tiện nói:“Ngươi một nha đầu buông thả, dám hẹn người uống rượu, chờ thúc thúc hết bận, trở về nhất định nói cho mỗ mỗ ngươi, thuận tiện trừng trị ngươi một hồi!”
Tô Thất Thất vội nói:“Thúc, này không phải là tuổi còn nhỏ sao, trăm ngàn đừng nói cho mỗ mỗ ta, không uống nữa được chưa?”
Lão Tôn Đầu còn muốn nói cái gì đó, lại nghe có người nói:“Đầu nhi, người mặc đồ trắng đó chạy về hướng bên kia!”
Lão Tôn Đầu vội vàng ngừng nói:“Ở đó, lúc trở về sẽ tìm ngươi tính toán sổ sách!” Nói xong mang theo một đội nguời hướng vào trong hẻm đuổi theo, lão Tôn Đầu vừa biến mất, lập tức có một người lại đây nói cái gì đó với người đàn ông áo xanh, Tô Thất Thất nghe được trong miệng người nọ dường như có hai chữ “Đại nhân”, Tô Thất Thất ở nơi này lâu như vậy, chưa từng thấy qua “Đại nhân”.
Người đàn ông kia đứng lên, cũng không quay đầu lại đi mất rồi, một người đàn ông khác vội vàng từ trong ngực moi ra một ít bạc vụn ném lên trên bàn, cũng đuổi đi theo, môi người đàn ông kia đã thôi phát đen, bước về phía trước tựa hồ như liếc mắt nhìn Tô Thất Thất một cái.
Chờ hai người hoàn toàn đi xa, Tô Thất Thất mở lòng bàn tay ra nhìn, một khối ngọc bài xanh biếc, buộc một dây tơ màu đỏ cực kỳ đơn giản, liền sinh ra ánh sáng rực rỡ không gì sánh được, biết nó thật sự thuộc về chính mình, Tô Thất Thất mừng rỡ mặt mày hớn hở, lại nghe Trân đại nương tử kêu:“Thất Thất, đó là cái gì?”
Tô Thất Thất vừa nghe nghe tiếng, vội đem cái xanh biếc kia giấu ở trong lòng bàn tay, đã thấy Trân đại nương tử chỉ vào chỗ người đàn ông kia vừa ngồi, rõ ràng là một vết máu, Tô Thất Thất mặc dù tuổi không lớn, nhưng cũng biết được nhận tiền của người cùng người tiêu tai, vì thế hết sức trượng nghĩa nói:“Ta vừa rồi không cẩn thận ngồi một chút!”
Trân đại nương tử vừa nghe, thu hồi tay có chút kinh ngạc, sau đó cười nói:“A, thì ra Thất Thất thành đại cô nương, còn không mau về nhà dọn dẹp dọn dẹp!”
Tô Thất Thất nghe được chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy chạy, nếu lại về trễ, mỗ mỗ không có rượu uống nhất định sẽ nói mình cố ý không mua rượu cho bà uống, muốn khát chết bà.