Quản Phong nhìn Tô Thất Thất từ trước mặt mình đong đưa qua, đối với Tô Thất Thất này, Quản Phong cảm thấy có vẻ kỳ quái, vẫn nghĩ đến nàng là người Đại Kỳ quốc hoặc là người của Bạch Mân, Bạch Viện hoặc là gian tế người nào khác phái tới, phi thường lo lắng cho an nguy của Doãn Trường Ninh, nhưng Tô Thất Thất mặt dày mày dạn ở bên người Doãn Trường Ninh như vậy cũng có ba tháng, Quản Phong xem nàng hành động nhiều nhất là ở bên tai Doãn Trường Ninh không ngừng nói Thiên Hương công chúa bề ngoài là xinh đẹp như thế nào, đáng yêu như thế nào, như thế nào … Như vậy hoặc như vậy, theo như Quản Phong biết, đừng nói Tôn Tiểu Lăng không phải là khuê nữ của Tôn Thái Thường tự, cho dù là phải, lấy thân phận khuê nữ của Thái Thường kia cũng rất khó nhìn thấy công chúa trong thâm cung, Tô Thất Thất kia ngôn ngữ hình dung mỹ nhân thật sự thiếu thốn, nói đến nói đi chỉ vài câu như vậy, cho nên mọi người đều thuộc làu làu: Ôi, tướng quân gia của nô tỳ nha, Thiên Hương công chúa bề ngoài thực mới kêu là xinh đẹp đó, nhân xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có dung mạo chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, giống y như là tiên tử!
Nhưng vì Tô Thất Thất như vậy, chủ tử nghiêm túc ít khi tươi cười của Quản Phong kia mỗi ngày đều bị chọc cười ha ha.
Doãn Trường Ninh buông bút đánh gãy lần thứ bảy trong ngày Tô Thất Thất khen Thiên Hương công chúa:“Tôn Tiểu Lăng, ngươi trước kia thường xuyên nhìn thấy Thiên Hương công chúa sao?”
Tô Thất Thất vừa nghe vội nói:“Hồi bẩm tướng quân gia, nô tỳ thân phận này sao có thể nhìn thấy nhân vật như công chúa vậy!”
Doãn Trường Ninh nhìn Tô Thất Thất liếc mắt một cái hỏi:“Vậy ngươi mỗi lần nói bộ dáng nước bọt bay tứ tung, bổn soái còn tưởng rằng ngươi mỗi ngày đều gặp chứ!”
Tô Thất Thất nhân tiện nói:“Tướng quân gia ngài đây là không biết đi, Thiên Hương là đệ nhất mỹ nhân Đại Kỳ quốc, nô tỳ gặp qua một lần đã muốn kinh vì thiên nhân, nếu mỗi ngày lại gặp kia….”
Doãn Trường Ninh nhìn Tô Thất Thất nhịn không được hỏi:“Vậy ngươi sẽ như thế nào?”
Tô Thất Thất suy nghĩ vài câu dường như cũng không thỏa đáng, do dự một hồi mới nói:“Vậy sẽ tự thẹn không bằng!”
Doãn Trường Ninh “Xì” một tiếng cả cười nói ra:“Bằng bộ dáng này của ngươi, chẳng lẽ còn có cái gì có thể so được?”
Doãn Trường Ninh không chán ghét Tô Thất Thất, chính hắn cũng rất buồn bực, một nha đầu thô tục, xấu xí, lại không có kiến thức gì, nhưng có Tô Thất Thất bên người, làm cho hắn tự dưng cảm thấy thoải mái, những áp lực này ở trên người hắn hết thảy dường như đều trở nên không trầm trọng như vậy, muốn nam hạ hay không, muốn về triều hay không cũng trở nên không còn áp lực như vậy.
Thời tiết dần dần ấm lại, Doãn Trường Ninh biết mất đi cơ hội tốt nhất để tác chiến, tuy có chút bực mình, nhưng nhìn Tô Thất Thất như con khỉ đen nhỏ bận bận rộn rộn, tâm tư Doãn Trường Ninh rốt cuộc không chán nản giống như trước kia nữa.
Thất Thất biết chuyện một hơi đoạt lấy Ngô thành biến thành chuyện không có khả năng, báo thù hoàn toàn trở nên vô vọng, mới biết được người như Doãn Trường Ninh cùng Bạch Viện vậy, cũng có rất nhiều chuyện không thể nói một là là một, nàng thất vọng, bực mình, thống khổ, buồn bực, thậm chí cảm thấy Doãn Trường Ninh đã không còn gì hay mà lợi dụng, vì thế Thất Thất vẫn ân cần trở nên lười nhác lên.
Quản Phong cùng tất cả thân binh cũng không biết làm thế nào ngày lại thay đổi, khi Doãn Trường Ninh dần dần quen sai sử Thất Thất, Thất Thất này cư nhiên héo mi, một lần, Doãn Trường Ninh kêu Thất Thất, không thấy người, một tỳ nữ vội nói Thất Thất không thoải mái, Doãn Trường Ninh nghe xong, bảo Quản Phong mời thầy lang bắt mạch hỏi chẩn cho Thất Thất, Quản Phong đi theo Doãn Trường Ninh thời gian không tính là ngắn, đây là lần đầu tiên bên người Doãn Trường Ninh, cũng không biết Tô Thất Thất này làm như thế nào khiến cho hắn mê muội.
Thất Thất đang nằm ở trên giường giả bệnh, đã thấy một tỳ nữ mang theo một thầy lang đi đến, Thất Thất xoay người ngồi dậy, tỳ nữ kia vội nói:“Tiểu Lăng tỷ tỷ, chủ tử mời thầy lang cho ngươi!” Mấy tháng nay Thất Thất đắc thế, tỳ nữ này thấy người người đều đổi tên nàng thành “Tiểu Lăng tỷ tỷ”, cũng không kể tuổi của nàng có lớn hơn các nàng hay không, điều này làm cho Thất Thất có chút lâng lâng, vì thế nói chuyện cũng có phần hống hách, thật sự làm nổi bật tư thế người cầm đầu các tỳ nữ.
Thất Thất sửng sốt một chút hỏi:“Mời thầy lang, mời thầy lang cho ta làm cái gì?”
Tỳ nữ kia vừa nghe nhân tiện nói:“Vừa rồi chủ tử gia kêu tỷ tỷ đó!”
Thất Thất lại càng không hiểu được hỏi:“Bảo ta sẽ mời thầy lang cho ta!”
Tỳ nữ nhân tiện nói:“Tỷ tỷ không ở, cho nên còn có người nói tỷ tỷ thân thể không thoải mái, chủ tử gia vừa nghe bảo Quản đại nhân mời thầy lang chẩn đoán cho tỷ tỷ!”
Thất Thất thiếu chút nữa té xỉu, thầy lang kia bắt mạch cho Thất Thất hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, đừng nói hắn thật đúng là không từng sờ qua mạch bác như vậy, rõ ràng là trúng độc rất nặng, lại còn sống, rõ ràng là một phụ nữ, làm thế nào sờ mạch trái kia lại so với mạch phải nặng hơn, thầy lang mơ hồ, nhưng nghĩ là một tỳ nữ hạ đẳng, vì thế miệng liền nói là phong hàn nhập thể, khai phương thuốc, dặn nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, thu tiền khám liền chuồn mất.