Thất Thất vốn thử tìm vận may mà đến, không nghĩ tới mấy năm nay chuyện không hay ho gặp nhiều, cuối cùng thông thuận một ít, nàng vừa lên lầu hai, đã thấy Trân đại nương tử mang theo người đi ra, Thất Thất vươn tay tháo hoa nghênh xuân xuống thuận tay ném, thoáng chốc chạy lên.
Phương Trân Châu hôm nay có khách quý, đi ra vốn là đi đón khách quý, không nghĩ tới bỗng từ bên hông thoát ra một hắc tiểu tử vừa đen vừa gầy, Phương Trân Châu đang có chút tức giận muốn răn dạy những quy nô này, không nghĩ tới hắc nha đầu lẻn đến bên người nàng cư nhiên nhỏ giọng kêu một tiếng:“Trân đại nương tử!”
Phương Trân Châu sửng sốt một chút, “Trân đại nương tử” kia mình đã có vài năm không dùng qua, không nghĩ tới lần này mới về Đồng thành không tới hai ngày, cư nhiên khiến cho người ta nhận thức ra, đương nhiên, Đồng thành hiện tại thuộc sở hữu của Đại Chu quốc, nàng tính ra cũng không có gì đáng sợ, chỉ là ở trong trí nhớ của mình dường như không có người nào như hắc tiểu tử đây vậy, vì thế ngừng bước chân nói:“Thanh Thường, các ngươi trước đi ‘Phượng đồng ốc’ hầu hạ quý nhân, ta một hồi sẽ đến!”
Thất Thất mới nhìn rõ bên người Phương Trân Châu còn có một cô gái xinh đẹp ăn mặc loè loẹt, cô gái kia ánh mắt ngả ngớn nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, bày ra vòng eo rất nhỏ đi ngang qua rồi, Phương Trân Châu mới chuyển hướng Thất Thất nói:“Xin hỏi khách quan xưng hô như thế nào?”
Thất Thất nở nụ cười một chút nói:“Nô tỳ thầm có chuyện muốn nói cùng nương tử!”
Phương Trân Châu nghe Thất Thất tự xưng nô tỳ có chút buồn bực, nhìn dáng dấp thì giống như nô tỳ, nhưng cử chỉ so với nô tỳ bình thường lớn mật hơn nhiều lắm, chẳng lẽ là chịu chủ tử gia kia sai sử, vì thế liền đem Thất Thất mời vào phòng mình, Thất Thất kỳ thật cũng là chữ “Nô tỳ” này dùng thuận miệng, trong khoảng thời gian ngắn sửa không qua cửa.
Tiến vào phòng Phương Trân Châu, Thất Thất liền có chút hâm mộ nói:“Không nghĩ tới mấy năm nay Trân đại nương tử không cần bán rượu nữa, sống cư nhiên xa xỉ như vậy!”
Phương Trân Châu bất động thanh sắc nói:“Xưng hô ngươi như thế nào!”
Thất Thất nhân tiện nói:“Cứ kêu nô tỳ Tiểu Lăng là được!”
Phương Trân Châu nghe Thất Thất tự xưng “Nô tỳ” có chút giật mình, nhưng tên này lại không nhớ rõ mình nhận thức từ khi nào, vì thế lạnh mặt nói:“Vậy Tiểu Lăng cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Thất Thất cười nói:“Trân đại nương tử, nô tỳ cũng sẽ không hại người, ngươi gấp cái gì, Tiểu Lăng gần đây trong tay túng thiếu, nương tử có thể tìm cho nô tỳ việc gì đó hay không, để cho nô tỳ trám miệng, chỉ thế thôi!”
Phương Trân Châu nghe xong hừ một tiếng nói:“Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng sao?”
Thất Thất thở dài nói:“Nô tỳ nhiều năm không gặp Trân đại nương tử, vừa chợt thấy chỉ cảm thấy Trân đại nương tử vẫn còn thân thiết giống như năm đó, muốn đến tìm nơi nương tựa, cầu miệng cơm ăn, Trân đại nương tử thu hay không thu lưu cũng không sao!”
Phương Trân Châu không biết vì sao nghe xong lời này của Thất Thất có chút động dung nói:“Tuy rằng ta không biết ngươi là ai, tuy nhiên, ta có thể cho ngươi cơ hội, về sau ngươi liền ở lại trong ‘Bách hoa lâu’ chạy chân đi!”
Thất Thất nở nụ cười một chút nói:“Vẫn là Trân đại nương tử tốt, chỉ là thân thể nô tỳ bị người ta tàn nhẫn đạp hư, làm gì cũng không được, chạy chân này cũng sợ không quá như ý Trân đại nương tử!”
Phương Trân Châu thấy Thất Thất đang cười, cho dù mặt đen cũng có vẻ thân thiết, bình thủy tương phùng, Thất Thất có thể nói với nàng một phen như vậy, Phương Trân Châu không biết vì sao đau lòng cho Thất Thất, nhưng Thất Thất tự xưng là “Nô tỳ”, nàng vẫn có chút lo lắng sẽ gây chuyện, nhưng ngẫm lại một xấu nô như vậy, không nhất định là nô bộc được sủng ái của nhà ai, còn có chỗ dựa vững chắc sau lưng mình, hẳn cũng không cần kiêng kị, một hồi lâu mới nói:“Bách hoa lâu ta nuôi ngươi một cái người rảnh rỗi cũng không thiếu chút tiền để không này!”
Thất Thất vừa nghe lập tức đứng lên nói:“Đa tạ Trân đại nương tử, nô tỳ tương lai nếu có thể cá muối xoay người, nhất định không quên ân thu lưu hôm nay của Trân đại nương tử!”
Phương Trân Châu nhìn gương mặt đen kia của Thất Thất, cũng không trông cậy vào nàng có thể cá muối xoay người báo đáp cái đại ân gì, thản nhiên nói:“Về sau ngươi ngay ở phòng bếp làm giúp việc đi!”
Thất Thất liền vui phơi phới ngay cả phủ đại tướng quân cũng không trở về, đêm hôm đó ở lại trong chỗ Phương Trân Châu tìm cho nàng!
Lưu quản sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tô Thất Thất sáng sớm trang điểm xinh đẹp ra cửa cư nhiên vừa đi không về nữa, Tô Thất Thất rốt cuộc là nô tỳ có khế ước, mặc dù không quan trọng, cấp trên phân phó cũng chả hiểu ra sao, giống như quản hay không quản đều không hề gì, lại không cho ràng buộc nàng đi ở, lại thường xuyên có người hỏi dò, đột nhiên vừa đi như vậy, tương lai bề trên hỏi tội xuống dưới, Lưu quản sự cũng sợ thừa nhận không nổi, nhân công của hắn vốn đã ít đi, càng không muốn để cho Tô Thất Thất dạng nô tỳ như vậy làm to chuyện, vội viết một phong thơ mang đi Thượng Dần thành Hâm vương phủ: Nô tỳ Tôn Tiểu Lăng vào ngày 6 tháng ba, rời phủ mà đi, đến nay chưa từng quay về!