- Sếp có phải nhận nhầm người rồi không?
Trạch Dương không ngờ có người nói dối một cách trắng trợn như vậy. Dù Thẩm Di Hòa có che hết gương mặt nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu là anh đã nhận ra ngay.
- Cậu rất giống một người yêu cũ của tôi.
Thẩm Di Hòa chột dạ nói to
- Vậy chắc chắn tôi không phải người quen của sếp rồi. Tôi là nam nha.
- Ồ, ra tôi nhầm.
- Sếp nhầm như vậy thật tai hại.
Thẩm Di Hòa vội vàng đi về phía đồng nghiệp, trốn phía sau mọi người. Giám đốc bất chợt cười lên lấy lòng
- Đôi khi tôi cũng giật mình, Thẩm Di Hòa thật sự rất đẹp.
Đẹp cả nhà ông. Hắn ghét nhất ai nói hắn đẹp. Nhìn trên xuống dưới, trái phải có chỗ nào hắn giống con gái mà bị nghe lời khen tặng tệ hại như vậy chứ.
- Thẩm Di Hòa.
Trạch Dương gọi tên hắn với nụ cười đáng sợ. Mọi người tự động dạt ra hai bên, chừa cái mặt hắn ra cho sếp mới. Hắn muốn may miệng của ông chủ hắn, hết chuyện để nói hay sao lôi tên hắn ra.
- Tôi thấy tên này hay nên mới đổi, chứ trước đây tôi tên Hào Kiện.
Trạch Dương hiểu rồi. Cậu nhóc này đang muốn né tránh y. Đã vậy, sao phải cho cậu nhóc này toạn nguyện được.
- Hai tuần này tôi cần người hiểu rõ nơi này hỗ trợ sinh hoạt. Trợ lý của tôi khá bận nên cậu giúp đỡ tôi được không?
Thẩm Di Hòa phản bác ngay
- Trạch tổng chắc chắn không thích nhìn thấy tôi. Nên chắc...
- Sao tôi lại không thích nhìn thấy cậu? Tôi có thể không thích nhiều thứ nhưng gương mặt người yêu cũ của tôi thì không nằm trong số đó.
- Tôi không...
Giám đốc ngay lập tức bịt miệng tên ngốc lại, đe dọa đủ cho Thẩm Di Hòa nghe
- Cậu mà không làm vừa lòng Trạch tổng thì cậu chết chắc với tôi.
Sau đó giám đốc đẩy Thẩm Di Hòa lên phía trước
- Cậu ấy sẽ là tốt. Trạch tổng cứ yên tâm.
Trạch Dương hờ hững quay đi. Giám đốc như đẩy Thẩm Di Hòa đang ngơ ngác đi theo Trạch Dương. Ông không biết vì sao Trạch tổng lại chú ý đến Thẩm Di Hòa, dù cho có giống người yêu cũ thì giới tính khác biệt rõ ràng nha. Cho nên mới nói, người tài giỏi đôi khi có suy nghĩ thật khác người. Ông lại nhìn sang Thẩm Di Hòa, cậu nhóc này cũng quá xui xẻo rồi. Giám đốc thì thầm dụ dỗ Thẩm Di Hòa
- Cậu cố chịu đựng. Chừng hai tuần Trạch tổng rời khỏi đây tôi sẽ tăng lương cho cậu.
Thẩm Di Hòa cảm thấy nguy hiểm chết người rình rập. Đã vậy, hắn phải mặc cả
- Tăng lương ngay được không? Sếp thấy anh ta đâu có ưa gì tôi, tối thiểu sếp phải cho tôi tiền thuốc men trước.
- Trạch tổng sẽ không bạo hành nhân viên.
Cái này thì chưa thể nói trước đâu, thời còn đi học Trạch tổng đạo mạo của ông là chuyên gia đánh nhau đó.
Trạch Dương thăm hết các phòng ban. Thẩm Di Hòa đi theo sau đoàn người, cố gắng làm cho mình mờ nhạt hết sức có thể. Đến khi Trạch Dương vào phòng làm việc riêng, chỉ còn lại trợ lý Lập Thành cùng Thẩm Di Hòa. Trạch Dương ngồi vào bàn làm việc, lật xem tài liệu vừa nói
- Báo cáo về các nghệ sĩ đã xong chưa?
Trợ lý Lập Thành mặt lạnh lên tiếng.
- Khoảng ba giờ sẽ xong.
Trạch Dương không nhìn Lập Thành một giây nào, đuổi người.
- Cậu đi làm việc của cậu đi.
- Vâng sếp.
Lập Thành quay lưng bước đi hướng ra cửa. Thẩm Di Hòa nhẹ nhàng theo sau, có điều hắn chưa đi được bao xa thì nghe thấy giọng lạnh lùng của Trạch Dương.
- Cậu đi đâu?
Thẩm Di Hòa dừng bước, quay người lại, cười lấy lòng
- Tôi đi theo trợ lý Thành làm việc.
- Cậu là trợ lý sinh hoạt của tôi, cậu có nhớ không?
- Tôi lúc nào cũng nhớ.
- Cậu không đi theo tôi mà đi theo cậu ta làm gì?
Lập Thành ra khỏi phòng từ lúc nào, không hề quay đầu lại, giống như trong phòng không có chuyện gì xảy ra. Thẩm Di Hòa biết chắc Trạch Dương muốn gây khó dễ cho mình. Bây giờ hắn chỉ muốn ra khỏi phòng này ngay.
- Tôi đi lấy cà phê cho sếp.
- Trước lúc đó cậu tới đây một chút.
Thẩm Di Hòa chợt run lên, báo động trong não liên tục nhấp nháy. Còn hơn nửa ngày mới hết giờ làm việc, không thể trốn. Bước chân Thẩm Di Hòa chậm chạp nhích từng chút một theo ánh nhìn lạnh lùng của Trạch Dương, rồi dừng lại trước bàn làm việc của Trạch Dương. Trạch Dương không rời mắt khỏi Thẩm Di Hòa, ra lệnh.
- Qua đây. Đứng bên cạnh tôi.
Thẩm Di Hòa bổ não ra đến đoạn cậu bị sếp tổng bạo hành đến mức nằm bệnh viện, rồi thì báo chí chụp được bức ảnh cậu mặt mày đầy máu, tiếp đó... Trạch Dương lạnh giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Di Hòa.
- Đang nghĩ linh tinh cái gì?
Thẩm đi Hòa dừng lại bên cạnh Trạch Dương, im lặng nghe phán quyết.
- Cậu chiều nay không cần làm gì. Chỉ cần tìm kiếm điều này cho tôi là được.
- Điều gì?
- Cậu tên Hạo Kiện phải không?
Thẩm Di Hòa không ngờ anh chơi trò không nhận ra nhau như thế này. Có phải chăng anh thật sự không nhớ đến cậu. Có phải chăng anh không hề muốn gây khó khăn cho cậu trong thời gian này?
- Trạch tổng muốn gọi tôi thế nào cũng được.
Trạch Dương thấy ánh cười của cậu càng cảm thấy bực bội. Anh chưa từng thấy người nào có thể vô tâm đến mức này.
- Bây giờ cậu tên gì?
Thẩm Di Hòa khó khan trả lời.
- Thẩm... Di Hòa.
Trạch Dương tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Tên như tên người yêu cũ của tôi.
Trạch Dương quay lại với máy tính, vừa mở máy vừa nói
- Tôi cho cậu xem cái này.
- Cái gì sếp?
Trạch Dương mở một tập tin trong máy lên. Một loạt hình ảnh xuất hiện. Đập vào trong mắt Thẩm Di Hòa là hình ảnh của cậu những năm đại học. Thẩm Di Hòa ngẩn người hình ảnh của cậu được Trạch Dương phóng to.
- Đây là người yêu cũ của tôi. Cậu thấy có giống cậu không?
Thẩm Di Hòa im lặng, tay miết vào nhau đầy lo lắng. Trạch Dương nhìn Thẩm Di Hòa, rồi nhìn bàn tay đang tự làm đau mình của cậu. Anh cảm thấy có chút không nỡ. Trạch Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, ngăn cho cậu tự làm bản thân đau.
- Tên giống, khuôn mặt giống. Cậu xem suy nghĩ của cậu và người yêu cũ của tôi có giống nhau không?
Thẩm Di Hòa rút tay ra khỏi tay Trạch Dương, lúng túng nói.
- Chắc chắn không giống.
Thẩm Di Hòa lùi lại phía sau, cách xa Trạch Dương một đoạn. Trạch Dương khó chịu khi Thẩm Di Hòa từ chối tiếp xúc thân mật với mình, giọng quay lại với vẻ lạnh nhạt vốn có.
- Trước khi tan làm gửi cho tôi đáp án.
- Đáp... đáp án gì sếp?
Trạch Dương nghiến răng nói từng chữ.
- Khi.người.yêu.cũ.làm.như.không.quen.biết.mình.thì.phải.làm.sao?