- Cậu nên về nhà.
Thẩm Di Hòa nhìn sang hướng khác, coi lời nói của Lập Thành giành cho mình như không hề tồn tại. Lập Thành không nói thêm, mở cửa bước vào trong nhà. Hắn muốn đóng cửa lại trước khi Thẩm Di Hòa bước vào nhưng Thẩm Di Hòa đã nhanh tay chặn cửa lại, mặc cho cửa kẹp vào tay.
Lập Thành cảm thấy đau đầu. Hắn không quen việc động tay chân với Thẩm Di Hòa, lời nói lại không có tác động. Lập Thành đành đứng yên nhìn Thẩm Di Hòa bước vào nhà. Thẩm Di Hòa quan sát hành động của Lập Thành, nhận thấy hắn dè chừng trong việc đối xử với mình. Thẩm Di Hòa tự tin hơn trong hành động. Thẩm Di Hòa vừa bước vào phòng khách liền chạy lên tầng hai. Trong khi chờ đợi cậu đã quan sát rất nhiều căn biệt thự này. Và cậu nhận thấy có một căn phòng ở tầng hai, cửa sổ hướng ra biển, nơi đó thích hợp cho người dưỡng bệnh.
Thẩm Di Hòa đang mở cửa thì bị Lập Thành ngăn lại. Qua cánh cửa mở hờ, Thẩm Di Hòa nhìn thấy Trạch Dương đang ngồi dựa lưng nhìn ra biển. Lập Thành nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản tầm nhìn của Thẩm Di Hòa. Nhưng chỉ cần nhìn thấy sơ qua thôi, lòng Thẩm Di Hòa đã cảm thấy đau. Lập Thành đứng chắn ở cửa, nhỏ giọng để tránh phiền cho người bên trong
- Cậu ấy nói với tôi, cậu ấy không muốn gặp lại cậu. Cho nên cậu về nhà đi.
Thẩm Di Hòa đã phần nào đoán được lý do mình không thể gặp Trạch Dương một năm nay, ngoài lý do Trạch Dương không muốn gặp cậu thì không có lý do nào khác. Vậy nhưng, Thẩm Di Hòa không cam lòng
- Không đi. Tôi phải gặp Trạch Dương.
- Cậu gây ra bao nhiêu chuyện cho cậu ấy rồi. Giờ thì để cậu ấy được yên. Đừng để tôi dùng biện pháp mạnh.
- Dựa vào cái gì mà muốn tôi đi. Chuyện một năm trước không phải tôi làm, tôi phải nói rõ với Trạch Dương.
Bất chợt, tiếng nói trầm thấp từ trong phòng vang lên.
- Để em ấy vào.
Lập Thành nghe thấy liền thở dài, ánh mắt không mấy vui vẻ mà né sang một bên. Thẩm Di Hòa mở cửa bước vào.
Trạch Dương yếu đuối hơn nhiều so với một năm trước. Sắc mặt nhợt nhạt, người gầy đi thấy rõ. Thẩm Di Hòa bước đến bên giường, tham lam nhìn gương mặt của Trạch Dương. Cậu giơ tay lên, muốn chạm vào gương mặt ấy nhưng bị cánh tay Trạch Dương chặn lại. Trạch Dương mệt mỏi hỏi
- Em muốn gì đây? Tôi đã cho em tự do. Em còn quay lại làm gì?
Thẩm Di Hòa bắt lấy tay Trạch Dương, ngồi xuống bên giường, kéo gần hơn khoảng cách với anh. Trạch Dương mệt mỏi đến mức không thể né tránh. Thẩm Di Hòa giải thích
- Một năm trước em không tham gia vào bất cứ kế hoạch nào của bất cứ ai. Em bị oan.
Trạch Dương rút tay khỏi tay Thẩm Di Hòa. Hắn cứ nghĩ Thẩm Di Hòa sẽ hiểu được nổi lòng của hắn. Điều hắn sợ không phải bị phản bội.
- Nếu muốn giải thích chuyện đó thì không cần. Tôi đã chẳng còn quan tâm.
Thẩm Di Hòa muốn nói thêm nhưng Trạch Dương ngăn lại
- Khi tôi bị đâm lần đầu tiên, tuy rất đau nhưng tôi vẫn có thể đứng dậy. Ngay cả lí do em phản bội tôi cũng bỏ sang một bên. Chỉ vì muốn gặp em. Muốn bảo vệ em. Nhưng khi bị đâm lần hai, tôi đã hiểu ra nhiều thứ. Em từ lâu đã có gia đình của riêng mình. Em bảo vệ gia đình của mình chẳng có gì là sai. Mà tôi, nực cười làm sao. Gia đình mà tôi muốn vốn chẳng hề có.
- Trạch Dương.
- Khi biết mình còn sống, nhiều lần tôi đã muốn tìm em. Nhưng tôi không dám. Mỗi lần nghĩ đến việc nếu bản thân bị bỏ lại một lần nữa tôi lại sợ. Tim tôi đau vô cùng.
Thẩm Di Hòa tiến lại gần, ôm lấy người Trạch Dương, nước mắt bất chợt rơi. Cậu đã làm những gì với Trạch Dương, khiến một người ngạo mạn như Trạch Dương lại trở nên yếu đuối như thế này. Thẩm Di Hòa không ngừng lập lại
- Xin lỗi… xin lỗi…
- Khi em phải lựa chọn giữa tôi với một ai đó. Tôi lại chợt nhận ra người được chọn luôn không phải là tôi. Cứ nghĩ đến nó, tôi lại hoảng sợ.
- Xin lỗi…
- Tôi không muốn cảm giác bị vứt bỏ thêm một lần nào nữa.
Thẩm Di Hòa hôn lên môi Trạch Dương, khẳng định
- Cho em một cơ hội được không? Sau này chỉ chọn một mình anh.
Trạch Dương luôn cảm thấy khắp người đều đau nhức, tinh thần càng không ổn định khiến hắn không thể ngủ giấc ngủ trọn vẹn. Điều dưỡng đã một thời gian dài nhưng cơ thể lại không tiến triển khả quan. Tinh thần của Trạch Dương thường ở trong trạng thái mơ hồ. Khi nhìn thấy Thẩm Di Hòa, hắn còn không dám tin là sự thật. Chỉ khi Thẩm Di Hòa ôm hắn, hắn mới có chút thả lỏng người.
Trạch Dương nhắm mắt, không thể cưỡng nổi giấc ngủ đang kéo đến. Hắn tự hỏi lượng thuốc hôm nay có phải nhiều hơn mọi ngày không?
Thẩm Di Hòa cảm thấy sợ hãi khi Trạch Dương không phản ứng. Khi nhìn lại, Trạch Dương đã nhắm mắt ngủ. Lập Thành bước vào, đỡ Trạch Dương nằm xuống.
- Để cậu ấy ngủ. Cậu ra ngoài tôi có chuyện muốn nói.