- Ngồi đó đến khi nào?
Thẩm Di Hòa coi như biết bộ mặt vô lại của Trạch Dương, tức giận nhưng rồi cũng phải ra khỏi xe. Trạch Dương tiếc nuối
- Phải chi em không chịu ra khỏi xe.
Thẩm Di Hòa mỉa mai.
- Trạch tổng cứ thích nói đùa. Tôi sao dám không nghe lời.
Trạch Dương đóng cửa xe, thản nhiên đi trước.
- Em biết thân biết phận như vậy tôi càng vui mừng.
Thẩm Di Hòa đi theo phía sau, vừa đi vừa chỉnh lại quần áo trên người. Tối nay cậu biết phải ở lại nhà của Trạch Dương nên buộc phải gọi điện cho Hào Kiện biết. Trạch Dương nhấn nút thang máy, chờ Thẩm Di Hòa không tình nguyện vào rồi nhấn nút tầng. Thẩm Di Hòa mở điện thoại ra, gọi điện. Trạch Dương khó chịu.
- Gọi cho ai?
Thẩm Di Hòa liếc mắt khinh thường, không thèm trả lời. Trạch Dương lấy ngay điện thoại từ tay Thẩm Di Hòa nhưng cậu đã nhanh tay giấu nó sau lưng. Trạch Dương bực tức
- Ở trước mắt tôi mà dám gọi điện cho hắn. Cậu không xem tôi ra gì phải không?
- Chẳng lẽ gọi sau lưng anh?
- Tối thiểu phải như vậy.
Thẩm Di Hòa gọi điện cho Hào Kiện thông báo mình không về nhà tối nay. Trạch Dương lắng nghe không thấy gian tình gì thì quay lại với bộ mặt lạnh nhạt thường ngày. Bước vào căn hộ của Trạch Dương, Thẩm Di Hòa nhìn quanh. Đó là căn hộ mở với phòng khách thông với bếp, có thể quan sát toàn thành phố từ trên cao, còn có một hồ bơi nhỏ ở ngoài. Trạch Dương gọi một cuộc điện thoại cho Lập Thành, sau đó quay sang hỏi Thẩm Di Hòa
- Em có muốn tắm chung không?
- Không muốn. Tôi sẽ tắm sau.
- Lát nữa có người đưa đồ tới. Em nhớ mở cửa lấy.
Trạch Dương bỏ vào phòng tắm. Thẩm Di Hòa lén lút lắng nghe, thấy Trạch Dương thật sự tắm thì nhanh chóng mở cửa một trong hai phòng trong phòng. Cửa không khóa giúp Thẩm Di Hòa vào dễ dàng, bên trong là phòng là việc. Thẩm Di Hòa lo lắng nhìn về phía buồng tắm một chút rồi vội vàng bước nhanh vào.
Thẩm Di Hòa đi đến trước bàn làm việc, lục tìm xung quanh nhưng không thấy bất cứ cái gì. Thẩm Di Hòa suy nghĩ một chút rồi mở máy tính của Trạch Dương lên. Máy tính có cài mật khẩu. Thẩm Di Hòa không ngờ Trạch Dương cài mật khẩu, trước đây chưa bao giờ hắn bảo mật thứ gì. Cậu suy nghĩ một lúc các mật khẩu Trạch Dương có thể dùng. Thẩm Di Hòa thử vài cái mật khẩu để mở máy, lo lắng liếc nhìn ra cửa, hiện tại cửa phòng đang yên ắng.
Lập Thành nhấn chuông nhưng không có ai mở cửa, anh đành lấy chìa khóa ra mở. Lập Thành bước vào, không có ai trong phòng khách. Anh cầm khá nhiều đồ trên tay, đi hướng về phòng làm việc của Trạch Dương. Mở cửa phòng ra, anh nhìn thấy Thẩm Di Hòa đang đứng xem sách ở kệ sách. Lập Thành đi đến gần, đặt đồ đạt lên trên bàn, nói
- Tôi nhấn chuông nhưng không ai mở cửa.
Thẩm Di Hòa cười ôn hòa, áy náy nói
- Tôi ở trong này nên không chú ý. Cửa không khóa sao?
- Có khóa nhưng tôi có chìa khóa.
Thẩm Di Hòa thấy lạ, có chìa khóa còn nhấn chuông làm gì? Sau đó như đọc được suy nghĩ của cậu, Lập Thành trả lời
- Nếu có người ở nhà thì tôi không tự tiện bước vào. Tôi tới đưa đồ cho cậu.
Lập Thành đặt túi đồ lên bàn làm việc, liếc nhìn máy tính rồi thản nhiên nói
- Mật khẩu là ngày sinh của cậu.
Thẩm Di Hòa chợt run lên. Lập Thành không chờ Thẩm Di Hòa phân minh thì đi ra ngoài. Thẩm Di Hòa im lặng đi theo phía sau. Lập Thành đi thẳng ra cửa
- Tôi về đây.
Nói xong, Lập Thành đi về. Thẩm Di Hòa ngồi lại ghế trong phòng khách. Một lát sau, Trạch Dương ra khỏi phòng tắm, chiếc khăn trên đầu ngồi xuống sàn nhà quay lưng về phía Thẩm Di Hòa.
- Lau tóc cho tôi.
Thẩm Di Hòa lo lắng chuyện vừa rồi nên nghe theo lời Trạch Dương, nhẹ nhàng lau tóc cho anh. Trạch Dương vui vẻ.
- Em nghe lời như vậy phải tốt hơn không?
Thẩm Di Hòa dịu giọng
- Tôi có bao giờ chống đối anh.
Trạch Dương quay đầu lại, muốn hôn lên môi Thẩm Di Hòa nhưng cậu nghiêng mặt tránh né khiến anh chỉ hôn được lên cổ cậu. Trạch Dương không dừng lại, tiếp tục hôn dọc xuống nhưng Thẩm Di Hòa đẩy mạnh anh ra. Thẩm Di Hòa vội vàng đứng dậy, lúng túng nói
- Tôi đi tắm.
Trạch Dương lạnh nhạt, đứng phắt dậy bỏ đi sau khi bỏ lại câu nói
- Vậy mà nói không chống đối.
Thẩm Di Hòa tắm xong, quần áo từ túi đồ Lập Thành đưa. Trong căn hộ này chỉ có hai phòng, một phòng là phòng làm việc, vậy chỉ có một phòng ngủ. Thẩm Di Hòa đành bước vào phòng ngủ của Trạch Dương. Anh đang nằm ở trên giường, có vẻ giận dỗi. Thẩm Di Hòa phân vân giữa việc nói chuyện với anh hay không thì Trạch Dương bực tức nói
- Còn không tới đây? Chẳng lẽ em không thấy tôi tức giận.
Thẩm Di Hòa mặc kệ sự vô lý của Trạch Dương, dè chừng nói
- Tôi sẽ ngủ ở phòng khách.
Trạch Dương ngồi bật dậy, giọng lạnh lùng
- Em không thấy tôi ở trên giường chờ em sao? Em còn đòi ngủ ở đâu?