- Tôi muốn hỏi ông một chuyện. Nếu ông trả lời thì tôi sẽ kí.
Trạch Khải nhìn Trạch Dương với ánh mắt thương hại
- Tao sẽ trả lời nếu mày kí trước.
Trạch Dương nhìn về phía người đang cầm tờ di chúc. Người đó lập tức đưa tờ di chúc tới. Trạch Dương không cần suy nghĩ mà kí luôn vào sấp giấy tờ. Trạch Dương đưa giấy tờ cho Trạch Khải, mỉm cười
- Bây giờ thì trả lời được rồi chứ?
Trạch Khải cảm thấy Trạch Dương không đơn giản mà thoải mái kí như vậy. Nhưng kiểm tra đầy đủ lại không thấy bất cứ vấn đề nào. Hắn nhìn vào biểu hiện thản nhiên của Trạch Dương, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Có điều, hắn mặc kệ. Chỉ cần Trạch Dương chết, người anh trai và đứa cháu bất tài kia chẳng phải là mối lo ngại gì. Suy nghĩ thoáng hơn, Trạch Dương vui vẻ nói chuyện
- Mày muốn biết điều gì trước khi chết?
- Tôi chỉ muốn biết cái video ông đưa tôi xem từ đâu mà có.
Trạch Khải có suy nghĩ cao xa hơn cũng không ngờ Trạch Dương đưa ra một câu hỏi vô dụng như vậy vào lúc này. Hắn cảm thấy đứa cháu này có phải có vấn đề nhận thức sự việc không?
- Mày đang muốn tao nói gì? Rằng tên đó không phản bội mày hay tao nhân đạo buông tha không gây hại cho hắn? Trạch Dương ơi Trạch Dương. Đã chết một lần thì mày phải khôn hơn chứ.
Trạch Dương tức giận lao nhanh về phía trước nhưng ngay lập tức bị đá ngã. Trạch Khải lùi về phía sau, cười lớn. Hắn đưa sắp tài liệu cho đàn em rồi lấy một con dao tiến đến gần Trạch Dương. Trạch Dương bị hai tên khác nhấn đầu xuống đất. Trạch khải ngồi xuống, nói
- Dù sao phải cám ơn mày. Trong nhiều năm đã giải quyết sạch sẽ toàn bộ mọi chuyện ở công ty giúp tao.
Trạch Khải đột ngột tức giận, nắm lấy đầu Trạch Dương nhìn mình
- Nhưng mày có hỏi ý kiến của tao chưa mà làm hả? Những thứ tao gây dựng lại bị một tên nhãi như mày hủy mất.
Trạch Dương cười
- Vậy ông có hỏi tôi trước khi xây dựng đế chế rác của ông không? Cái thứ đồ bỏ đó tôi dọn cũng rất là mệt.
Trạch Khải nhấn mạnh đầu Trạch Dương xuống đất. Trạch Dương cảm thấy đầu trở nên ông ông mơ hồ. Trạch Khải vẫn tiếp tục nói
- Ông già đến chết cũng muốn tao chết theo. Đối với ông ta công ty mới quan trọng, những kẻ khác không là cái gì. Nhưng bây giờ ông ta làm được gì? Để lại toàn bộ cho một đứa cháu bất tài như mày.
Trạch Khải giật đầu Trạch Dương lên, kề con dao vào cổ Trạch Dương
- Mày muốn chết theo kiểu nào? Cứ việc chọn. Coi như tình cảm của ông chú này giành cho mày.
—————–
Thẩm Di Hòa nghe điện thoại từ Trạch Dương xong liền hỗn loạn. Trạch Dương nói cậu lừa hắn thêm lần nữa nghĩa là gì? Hạo Kiện thở phào nhẹ nhỏm khi mọi chuyện diễn ra theo đúng những gì hắn muốn. Trạch Dương thế nào hắn không quan tâm, Trạch Dương có chết cũng không liên quan gì đến hắn và Thẩm Di Hòa. Chỉ cần hắn và Thẩm Di Hòa rời đây, hắn sẽ xóa sạch thông tin liên quan đến Trạch Dương, để tên đó rơi vào dĩ vãng.
Hạo Kiện tỏ vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, bình thản hỏi
- Anh. Mình đi khỏi đất nước này một thời gian có được không?
Thẩm Di Hòa nhíu mày, nghi ngờ
- Tại sao?
- Trạch Dương chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng ta. Tạm thời chúng ta ra nước ngoài một thời gian. Mọi thứ em đã chuẩn bị.
Kết nối hết mọi chuyện, Thẩm Di Hòa cảm thấy có điều gì không tốt ở đây. Đầu tiên cậu bị nhốt trong nhà không thể ra, sau đó Hạo Kiện về nhà với những vết thương. Thẩm Di Hòa không muốn nghi ngờ điều gì những lời Hạo Kiện nói. Có điều, lúc trước khi Hạo Kiện về, điện thoại ngay lúc đó lại reo lên. Mọi chuyện tiến triển giống như đã được sắp xếp từ trước. Cuối cùng, lời nói của Trạch Dương vang lên bên tai cậu.
Thẩm Di Hòa nắm chặt điện thoại trong tay, lãng tránh ánh mắt của Hạo Kiện
- Anh đi chuẩn bị đồ một chút.
Nói xong, Thẩm Di Hòa đi vào phòng khóa cửa bên trong. Cậu nhanh tay gọi điện vào số điện thoại vừa rồi nhưng số điện thoại đã bị tắt. Cậu lại gọi vào số điện thoại của Trạch Dương. Sau một lúc, có người bắt máy
- Thẩm Di Hòa?
- Tại sao lại là anh? Trạch Dương đâu?
Lập Thành nhíu mày. Hắn vừa về công ty, lại được nghe nói Trạch Dương đã ra ngoài. Đã vài tiếng đồng hồ mà Trạch Dương vẫn chưa về, nhưng mà hắn còn nhiều việc nên không mấy bận tâm. Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn mới biết Trạch Dương để điện thoại trong phòng làm việc. Hắn và Trạch Dương có một quy định, điện thoại của cả hai đều có gắn định vị và là vật mà không được rời khỏi bản thân. Nếu một trong hai người không giữ điện thoại trong người, có nghĩa đã có chuyện. Thẩm Di Hòa gọi đến hắn càng khẳng định có chuyện chẳng lành. Lập Thành lập tức hỏi
- Trạch Dương không có ở đây. Cậu ấy có liên lạc với cậu không?
Lập Thành ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng xuống phòng giám sát. Thẩm Di Hòa nhận ra có gì đó không ổn trong lời nói của Lập Thành
- Cách đây mười phút.
- Trạch Dương nói điều gì?
- Anh ta gọi bằng video nhưng lại che camera rồi nói với tôi là có phải lừa anh ấy một lần nữa?
- Gửi cho tôi số điện thoại gọi cho cậu.
Lập Thành không nói gì thêm liền cúp máy. Hắn ra lệnh cho nhân viên mở đoạn video giám sát từ sáng.
Thẩm Di Hòa liền cảm thấy lạnh dọc sống lưng. Những điều kì lạ không thể hiểu từ sáng đến giờ đã có một cách giải thích.