Cẩn thận cất giày và chìa khoá, nàng xách đống nguyên liệu vừa mua ngoài chợ đi thẳng vào bếp. Phải nói đi chợ vào sáng sớm là điều vô cùng tuyệt vời, tất cả nguyên liệu đều là hàng tươi mới. Chưa kể còn có thể mua được vài thứ có giới hạn trong ngày, chẳng hạn như quả tim heo mà Quý Ninh Hinh nhanh chân lẹ tay mua được kia.
Đôi bàn tay thoăn thoắt sơ chế nguyên liệu, Quý Ninh Hinh không tốn bao công sức đã bày ra một nồi tim heo hầm hạt sen vô cùng thơm ngon. Hạt sen bùi, béo và ngậy tươi mát hoà cùng với tim heo dai giòn lại có tác dụng chữa mất ngủ, vị nước hầm ngọt tự nhiên khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn ngay.
Quý Ninh Hinh nấu xong, nắn nót để lại tờ giấy ghi chú trên bàn, nhắc nhở người mẹ dạo này khó ngủ của nàng sau khi dậy nhớ ăn sáng. Xong đâu vào đấy nàng mới đi vào phòng tắm gội, thay một bộ đồ gọn gàng. Mắt thấy việc đã xong đâu vào đấy, Quý Ninh Hinh mới từ từ tản bộ đến tiệm cà phê trong con hẻm nhỏ của mình.
Tiết trời hôm nay thật lý tưởng, là một ngày lặng gió, ấp ám, bầu trời không một gợn mây. Chỉ một màu xanh lơ nhẹ ẩn sau những tia nắng của buổi sớm mai, thật phù hợp với món bánh mới mà hôm nay Quý Ninh Hinh sẽ cho ra mắt trong thực đơn của tiệm. Thỉnh thoảng đi trên đường sẽ bắt gặp được người quen, Quý Ninh Hinh đều vô cùng lễ phép mỉm cười chào hỏi chọc người yêu thích.
Mất 10 phút để có thể đến được nơi yêu thích của mình – Nhất Niệm Quán. Đây là đứa con tinh thần do một tay Quý Ninh Hinh gây dựng. Là một quán cà phê nhỏ nấp mình trong một con hẻm khá yên tĩnh và ít người qua lại. Đúng là một nơi đối lập hoàn toàn và khó có thể tìm thấy giữa thành phố hoa lệ và náo nhiệt này. Hầu hết khách ghé qua đều là những con người mộng mơ thích khá phá những thứ mới lạ tình cờ phát hiện ra nơi này. Sau đó vì yêu thích phong cách nàng bày trí nên dần dà trở thành khách quen.
Tra chìa khoá vào ổ, nhẹ đẩy cánh cửa đi vào, có vẻ cô bé phụ việc vẫn chưa đến. Quý Ninh Hinh cất túi xách, đeo tạp dề, cầm lên khăn tay bắt đầu lau dọn bàn ghế, chính thức mở cửa đón khách.
Không gian của Nhất Niệm Quán không to, được chia thành 2 tầng. Trong góc tầng trệt là quầy pha chế nhỏ, vừa đủ cho 2 người đứng. Phía trước trồng rất nhiều hoa cỏ, nhưng chủ yếu là những loại có sức sống cao. Tầng trệt không được bố trí nhiều bàn ghế, chỉ vài bộ đặt ở trong góc, đối diện quầy pha chế sẽ có một bức tường bằng kính trong suốt, bạn có thể ngồi ở đây nhìn ra bên ngoài.
Tầng 2 có vẻ thoáng hơn, bàn ghế bày biện khá nhiều, hơn nữa nó còn có một khu riêng biệt để làm gốm. Những phần tường còn lại được bổ khuyết bằng những kệ sách rất to chứa vô số thể loại từ tiểu thuyết tình cảnh ngọt ngào đến trinh thám hình sự, kể cả lịch sử, kinh doanh, không thiếu thứ gì. Tất nhiên là nó không to, vì đây vẫn là một căn tiệm nhỏ.
Những món trong thực đơn của Nhất Niệm Quán luôn được đánh giá cao, đó cũng là bí quyết làm cho khách hàng sẽ lui tới nhiều lần. Nhưng Quý Ninh Hinh lại đặt ra một quy định lạ lùng rằng khách hàng ghé qua không được giới thiệu Nhất Niệm với người khác. Nàng tin rằng những ai tìm được nơi này đều là có duyên, và nàng không quá thích sự ồn ào náo nhiệt. Dù sao thì đây vẫn là góc nhỏ yên bình mà Quý Ninh Hinh thật vất vả mới tìm được.
"Chị Ninh Hinh, chị đến rồi ạ"
Một thanh âm ngọt ngào dễ nghe cất lên từ cửa làm Quý Ninh Hinh phải dừng lại động tác đang làm. Người vừa đến kia là cô bé phụ việc duy nhất trong cửa tiệm. Lý Niệm Doanh là tân sinh viên vừa trúng tuyển vào trường đại học gần đó, cô nàng đã vô cùng mê mẩn nơi này kể từ khi vừa đến đây, sau đó ngày ngày ngồi ở Nhất Niệm ăn vạ, muốn Quý Ninh Hinh nhận mình vào làm nhân viên chạy vặt. Không thể từ chối sự nhiệt huyết này, cộng thêm thấy cô bé thật thà dễ mến nên Quý Ninh Hinh gật đầu đồng ý. Từ đó Nhất Niệm như trở nên sinh động hơn hẳn.
"Ừm, chị vừa mới đến không lâu. Hôm nay chị muốn thử món mới"
Hai mắt Lý Niệm Doanh sáng lên một cái đầy vẻ chờ mong. Phải biết cô mê mẩn những món Quý Ninh Hinh làm ra như thế nào. Từ ngày ăn thử bánh ngọt ở đây, Lý Niệm Doanh luôn không thể tìm được cái bánh mình ưng ý ở những cửa hàng khác.
Quý Ninh Hinh buồn cười với vẻ mặt Lý Niệm Doanh bày ra, để những chuyện còn lại cho cô làm, nàng rửa sạch tay bước vào phòng bếp.
Loay hoay hơn một giờ đồng hồ trong bếp, Quý Ninh Hinh quay trở ra với thành quả trong tay là một chiếc bánh pho mát vô cùng đẹp mắt. Kết cấu bánh thật nhiều lớp, một lớp pho mát xen kẽ một lớp kem với mức trái cây, phía trên cùng cho thêm một vài lát dâu làm điểm nhấn.
"Chị, người đó lại đến rồi"
Vừa ra tới quầy pha chế, Lý Niệm Doanh đã nhanh bước đến nói khẽ vào tai Quý Ninh Hinh, ánh mắt ra hiệu nàng nhìn về góc bàn đối diện nơi hai người đang đứng.
Tầm mắt nhìn theo hướng được nhắc đến, quả thật Quý Ninh Hinh có thể trông thấy một dáng người quen thuộc ngồi ở đằng kia. Người này thật lạ, hơn một tháng nay mỗi ngày đều đặn đến và ngồi duy nhất ở chiếc bàn đó, đúng chiếc ghế đó. Gọi đúng một món Mojito rồi cả buổi chỉ nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính, thỉnh thoảng sẽ cuối xuống vẽ vời. Đến khi chán chê rồi thì tính tiền và ra về, kỳ lạ hơn nữa là mỗi lần như vậy, người đó đều để lại những bức tranh mình đã vẽ. Điều khiến Quý Ninh Hinh bất ngờ và khó hiểu nhất đó chính là những bức tranh ấy đều là vẽ không gian của Nhất Niệm.
Trong vô thức, Quý Ninh Hinh cầm đĩa bánh trong tay bước tới, đợi đến khi nhận ra thì đã đứng bên người nọ tự bao giờ. Lấy lại tinh thần, nàng nở một nụ cười nhẹ, khẽ đặt đĩa bánh lên bàn, thành công lôi kéo được sự chú ý của đối phương. Như thấy được sự nghi hoặc từ trong đôi mắt của người nọ, Quý Ninh Hinh lên tiếng giải thích.
"Đây là món bánh mới hôm nay tiệm cho ra mắt, xem như là món quà tri ân dành tặng cho vị khách thân thiết đến đây đều đặn trong thời gian qua. Quý khách dùng ngon miệng nhé"
Cảnh Hạ Vũ có hơi chút bất ngờ với sự việc vừa diễn ra, nhanh chóng lấy lại tinh thần hướng Quý Ninh Hinh nói một câu cảm ơn. Quý Ninh Hinh đáp lại bằng một nụ cười lịch sự rồi lại quay vào trong.
"Chị, em chưa được thử mà"
Lý Niệm Doanh thấy nàng quay lại liền cất tiếng phàn nàn.
"Nào, trong bếp còn đấy, muốn ăn thì em tự vào mà lấy, đứng đây la cái gì"
Nhìn bóng dáng nhỏ bé phụng phịu đi vào bếp, Quý Ninh Hinh bất giác nở một nụ cười cưng chiều, như một người chị có đứa em tinh nghịch.
Cảnh Hạ Vũ rời đi không lâu sau đó. Không ngoài dự liệu của Quý Ninh Hinh, lúc dọn bàn nàng vẫn thấy được bức tranh nhỏ mà cô để lại. Lần này là vẽ món bánh lúc nãy nàng vừa tặng, chỉ có điều hôm nay người kia còn phá lệ viết kèm ở phía dưới dòng chữ "Bánh rất ngon, cảm ơn chị".
Quý Ninh Hinh nhìn theo hướng Cảnh Hạ Vũ vừa đi, cười khẽ một cái, cảm thấy con người này cũng khá thú vị...