Những người trong đoàn sinh viên nước ngoài nói, người để lại cho họ ấn tượng nhiều nhất chính là Cảnh Hạ Vũ cùng Quý Ninh Hinh. Họ bày tỏ mong muốn một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy những tác phẩm tuyệt vời của Cảnh Hạ Vũ xuất hiện ở các phòng triển lãm lớn trên thế giới. Cũng muốn được thưởng thức tài nấu ăn của Quý Ninh Hinh, hi vọng nàng có thể có được thương hiệu riêng của mình.
Náo nhiệt qua đi, nhịp sống lại trở về bình đạm như thường ngày.
"Chị, làm sao lại ngồi ngẩn người suốt vậy"
Đây đã là lần thứ mười trong buổi sáng Lý Niệm Dao thấy chị chủ nhà mình thở dài.
Từ sáng Quý Ninh Hinh chạy đến mở cửa quán, lúc đầu vẫn còn vui vẻ trò chuyện cùng nhân viên. Sau đó đi về phía quầy pha chế nhìn điện thoại, chẳng biết trông thấy cái gì mà đứng hình mất một lúc.
Kể từ đó, nàng cứ ngồi ở một chỗ thừ người ra. Cái khăn trong tay lau tới lau lui có một vị trí, đến mức nó bóng loáng có thể làm gương soi. Đã vậy tay kia còn chống cằm nhìn xa xăm, không ngừng thở dài.
Nhân viên trong tiệm vô cùng thắc mắc, Lý Niệm Dao nhịn không được cũng đi đến xem tình hình. Nếu còn để tình trạng này tiếp diễn, khác vừa vào cũng bị bộ dạng này của nàng doạ cho chạy mất.
Quý Ninh Hinh nghiêng đầu nhìn Lý Niệm Dao một cái, xong rồi lại quay về chỗ cũ đăm chiêu.
"Ây da, sáng sớm ai chọc chị vậy? Có vấn đề gì nói ra bọn em cùng nghĩ cách xem"
Đám nhân viên thích hóng chuyện trong quán cũng không giả vờ nữa, bỏ hết việc trong tay đi chạy lại vây quanh Quý Ninh Hinh chờ nàng kể chuyện.
Trông cái bộ dạng bà tám của mấy đứa nhỏ trong quán, Quý Ninh Hinh bất lực không thôi. Nghẹn một hồi lâu mới nói ra được mấy chữ.
"Chẳng phải còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của Hạ Vũ rồi sao?"
Trong đầu mấy người xung quanh hiện tại ngập tràn dấu hỏi. Đây chính là rối rắm trong lòng Quý Ninh Hinh từ sáng đến giờ sao?
"Chỉ vậy thôi hả?"
"Chứ em muốn hỏi chuyện gì nữa? Chuyện này chưa đủ quan trọng sao?"
"Đủ, đủ rồi"
Thật sự không còn gì để nói chị chủ nhà họ nữa.
Lý Niệm Dao biết Quý Ninh Hinh u mê Cảnh Hạ Vũ từ lâu rồi, bày tỏ mình đã quen với việc này. Những người còn lại mặc dù vừa vào quán làm việc không lâu, nhưng nhìn vào biểu hiện của nàng cũng hiểu được phần nào. Cũng không ý kiến.
"Thế chị định làm gì?"
Lý Niệm Dao đại diện hỏi.
"Không phải chị đang nghĩ sao?"
"Không phải, ý em là chị định tổ chức thế nào cho cậu ấy?"
"Thì chị đang nghĩ mà"
Một bầy quạ đen lần lượt bay qua, mang theo âm thanh quác quác ầm ĩ trong đầu mấy đứa nhỏ.
"Hay cứ tổ chức một bữa tiệc theo kiểu truyền thống cho cậu ấy đi. Mời những người thân thiết ăn một bữa là được. Dù sao em thấy cậu ấy cũng không quá thích ồn ào hay lãng phí"
Nghe Lý Niệm Dao nói xong, Quý Ninh Hinh như được khai sáng. Đúng rồi, điều đơn giản vậy mà sao nàng lại không nghĩ ra nhỉ, từ sáng đến giờ cứ ở đó mà xoắn xuýt gì không biết.
"Dao Dao giỏi quá đi, tăng lương"
Quý Ninh Hinh vui vẻ đứng lên, dùng tay xoa hai má Lý Niệm Dao đến đỏ ửng. Cô nàng dùng ánh mắt như nhìn đứa ngốc nhìn chị chủ của mình, ghét bỏ đẩy tay nàng ra.
"Mấy đứa, nghĩ giúp chị xem nên nấu món gì bây giờ?"
Nàng dùng ánh mắt hưng phấn quét một vòng xung quanh. Nào ngờ nhận lại một gáo nước lạnh của nhỏ lính ruột.
"Không biết, chị theo đuổi người ta thì chị tự nghĩ đi"
Lý Niệm Dao nói xong thì vô cùng hả hê, giải tán nhân viên quay về làm việc. Bỏ lại Quý Ninh Hinh tức muốn xì khói.
"Không giúp thì thôi, chị tự nghĩ"
...
Buổi tối của mấy ngày sau, Cảnh Hạ Vũ kết thúc lớp tự chọn, chân trước vừa bước ra khỏi cổng, chân sau đã nhận được cuộc gọi, là của Lý Niệm Dao.
"Hạ Vũ mau đến Nhất Niệm, chị Ninh Hinh của cậu xảy ra chuyện rồi"
Cảnh Hạ Vũ nghe xong cũng không kịp hỏi gì nhiều, tắt máy leo lên xe đạp, lòng như lửa đốt chạy về Nhất Niệm.
Một tiếng trước cô ngồi trong lớp lén lút nhắn tin với Quý Ninh Hinh, rõ ràng người vẫn còn khoẻ mạnh, còn trêu đùa cô mấy câu. Sao đột nhiên nói có chuyện thì sẽ có chuyện ngay được?
Dùng tốc độ nhanh nhất đạp xe đến quán, những tiệm bánh bên ngoài vẫn còn náo nhiệt ánh đèn, khách ra vào tấp nập.
Riêng Nhất Niệm của Quý Ninh Hinh thì khác. Tấm biển nhỏ báo hiệu quán đóng cửa đã được treo lên, bên trong không có lấy một ánh đèn.
Cảnh Hạ Vũ cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng phải Lý Niệm Dao bảo cô đến đây hay sao? Tại sao lại đóng cửa và không có người? Nghĩ vậy nhưng cô vẫn đưa tay đẩy ra, cửa không khoá.
Cảm giác không đúng ngày càng mãnh liệt. Người đâu?
"Chị, Niệm Dao, mọi người đâu hết rồi?"
Không một âm thanh đáp lại, giọng nói của Cảnh Hạ Vũ trong không gian có phần yên tĩnh dội vào bốn bức tường rồi bật trở ra. Cô đến gần công tắc muốn mở đèn, nhưng bật mãi đèn vẫn không sáng.
Cảm xúc bất an ngày càng lấn chiếm tâm trí.
"Chị, Niệm Dao"
Cảnh Hạ Vũ trở nên gấp gáp, co chân muốn chạy lên tầng trên. Lúc này, đèn trong quán sáng bừng như ban ngày. Nhiều người cùng nhau đồng thanh, trăm miệng một lời.
"Hạ Vũ, sinh nhật vui vẻ"
Kèm theo đó là những tiếng cười giòn tan, lan tràn trong không khí.
***
Chào mừng chiếc ảnh bìa chính thức của truyện ❤️