Cạnh cửa sổ lớp học có một góc đại thụ, tán cây xum xuê vươn dài che đi phần nào đó cái nắng cuối hè. Trên cây, vài con ve sầu còn sót lại vẫn mãi miết phát ra âm thanh làm náo động bầu không khí.
Tiếng của giảng viên trên bục giảng phát ra đều đều hoà cùng tiếng ve lại thêm từng làn gió nhẹ từ cửa sổ truyền vào làm cho các bạn trẻ như sắp đi tìm chu công đến nơi.
Cảnh Hạ Vũ ngồi bên cửa sổ, chống cằm tựa vào bàn học, nghiêng đầu đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lướt qua dàn nhạc sĩ mùa hè đang đậu trên cây, tầm mắt cô tia thẳng về khoảng sân trường rộng lớn nhưng vắng người qua lại, trên đất vẫn in đầy những bóng sáng loang lỗ của cái nắng mà tán cây không ngăn được rọi xuống nền.
Ngoài ý muốn, Cảnh Hạ Vũ vậy mà lại có thể bắt gặp chủ nhân của Nhất Niệm Quán đi trong sân trường. Quý Ninh Hinh diện trên người một chiếc quần jean bó, mặc một cái áo thun trơn đơn giản, dưới chân đi đôi giày bata màu trắng. Xung quanh nàng toả ra hơi thở của thanh xuân, làn tóc thỉnh thoảng sẽ nhẹ bay mỗi khi có cơn gió lùa vào. Treo trên gương mặt rạng ngời là một đôi môi luôn nhẹ mỉm cười.
Cảnh Hạ Vũ nhìn theo đến ngẩn người, mãi ngắm đến khi hình bóng Quý Ninh Hinh khuất dần sau dãy bạch quả mới kịp hoàn hồn.
Lấy ra quyển sổ nhỏ bên người, cúi đầu hì hục vẽ vẽ tô tô. Đợi đến khi mơ màng kết thúc buổi học, trên tay Cảnh Hạ Vũ có thêm một bức vẽ ghi lại khoảnh khắc cô trông thấy vừa rồi.
Tự cảm thấy khó hiểu với hành động của bản thân, Cảnh Hạ Vũ quyết định gạt sang một bên, đơn giản thu dọn sách vở rồi ra về. Hôm nay ở siêu thị sẽ có đợt đại hạ giá trứng, cô phải tranh thủ đến đó giành lấy cơ hội mua về dùng dần.
- --
Dù biết những sự kiện ưu đãi ở siêu thị lúc nào cũng đông đúc nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến Cảnh Hạ Vũ không khỏi có chút sợ hãi. Đám đông đang ra sức la hét, tranh giành, chèn ép lẫn nhau phía trước là gì vậy? Mặc dù không quá tình nguyện để làm một người trong số họ, nhưng hiện thực tàn khốc vẫn không thể nào ngăn được. Nếu không chen vào, cô sẽ mất đi cơ hội để có thể tiết kiệm được một khoảng tiền kha khá đó.
Như đã dùng hết dũng khí để hạ quyết tâm, Cảnh Nhược Vũ cắn chặt răng lao về phía trước, liều mạng để có thể chen vào đám đông kia. Nhưng với vóc người không to, sức cũng không đủ lớn, chẳng mấy chốc cô đã bị đám người đá văng ra ngoài. Không cam tâm bị yếu thế, Cảnh Nhược Vũ lại lần nữa tham gia vào cuộc chiến, nhưng hết lần này đến lần khác, kết quả vẫn như lần đầu.
Quý Ninh Hinh hôm nay cũng dạo một vòng siêu thị để tìm nguyên liệu làm bánh, tình cờ đứng ở một bên trong thấy hết màn vừa rồi của Cảnh Hạ Vũ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng thấy người kia quyết tâm như vậy, nàng nghĩ người ta chắc hẳn cũng đang cần lắm. Ngó bộ dạng muốn bỏ cuộc lại cắn môi không cam tâm kia, Quý Ninh Hinh vẫn lựa chọn cất lời. truyen bac chien
"À, này..."
Đến lúc này mới nhận ra mình không biết tên của đối phương, Quý Ninh Hinh loay hoay đang không biết phải làm sao thì vừa hay, dường như Cảnh Hạ Vũ cảm nhận được có người gọi mình, đưa mắt nhìn về phía nàng.
Cảnh Hạ Vũ có vẻ cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy Quý Ninh Hinh xuất hiện ở nơi này, luyến tiếc nhìn về quầy trứng một lát mới ngập ngừng tiến đến chỗ nàng.
"Gọi em sao?"
"À, đúng vậy, nhưng đột nhiên nhớ ra vẫn chưa biết tên em"
"Cảnh Hạ Vũ, có thể gọi em là Hạ Vũ"
"A, tên rất hay. Chị là Quý Ninh Hinh"
Cảnh Hạ Vũ gật đầu biểu hiện đã rõ, dừng một lúc lại hỏi.
"Chị gọi em có việc gì sao?"
"Cũng...không có gì. Lúc nãy chị thấy em hình như muốn mua trứng?"
Thái độ bình thường không có gì khác lạ, Cảnh Hạ Vũ lên tiếng thừa nhận. Cô từ nhỏ cũng hay giúp các mẹ trong cô nhi viện đi mua đồ hạ giá, đã từ lâu không cảm thấy xấu hổ hay tức giận khi bị các bạn cùng trang lứa bắt gặp mình trong tình trạng cật lực chen chúc với người ta giành đồ. Cảnh Hạ Vũ tự nhủ cô không trộm cũng không cướp, chỉ đơn giản là đang giúp các mẹ tiết kiệm ít tiền để dùng vào việc khác ở viện, không có gì gọi là hổ thẹn. Cứ thế mà ngày qua ngày đã rèn cho Cảnh Hạ Vũ khả năng đánh hơi đồ giảm giá một cách cừ khôi.
Xem thái độ ngầm thừa nhận của Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh lúc này cười cười lên tiếng.
"Chị cũng đang muốn mua một ít về làm bánh, nhưng giống như em, chị chen không lọt. Đổi lại chị có người quen làm trong này, mỗi khi giảm giá họ đều chừa phần chị, nếu em cũng cần thì chị có thể nhờ họ giữ lại hộ em"
Cảnh Hạ Vũ như người khát tìm được nước, ánh mắt nhìn Quý Ninh Hinh như bắt được vàng, không kìm nén được niềm vui, lập tức đồng ý ngay.
Quý Ninh Hinh thấy cô đồng ý, lấy điện thoại từ trong túi xách đưa đến trước mặt Cảnh Hạ Vũ.
"Em có tiện để lại Wechat không? Khi nào họ đưa đến Nhất Niệm chị sẽ nhắn em sang lấy. Được chứ?"
Cảnh Hạ Vũ lúc này có phần lúng túng, ngập ngừng nói.
"Em không có Wechat, để lại số điện thoại thôi có được không?"
Quý Ninh Hinh có hơi ngạc nhiên, nhưng hai người vẫn trao đổi số liên lạc với nhau. Sau đó cả hai tách nhau ra, nàng quay về Nhất Niệm để hoàn thiện nốt món bánh mới của mình.
Về phần Cảnh Hạ Vũ, cô phân vân không biết có nên trích số tiền dành dụm ra để mua một cái điện thoại thông minh hay không. Trước giờ vẫn quen sử dụng cái điện thoại cục gạch đã mòn nhẵn hết phím, nhưng từ ngày lên đại học, cô cảm thấy điện thoại thông minh ngày càng cần thiết.
Hồi còn học ở cấp 3, những bức tranh Cảnh Hạ Vũ đăng bán trên các diễn đàn hầu hết đều là do một người bạn khá thân trong lớp đăng hộ. Đến khi lên đại học, vì dành phần nhiều thời gian để sắp xếp mọi việc nên cô đã có một thời gian dài không đăng tranh lên diễn đàn. Bây giờ nghĩ lại, nếu không có điện thoại thì bán tranh bằng cách nào bây giờ?
Nhưng chi phí bỏ ra để có một cái điện thoại mới thật sự vẫn còn chút khó khăn đối với Cảnh Hạ Vũ hiện tại. Để mua được nó, cô cần phải đắn đo cân nhắc thật kỹ về những gì phải đánh đổi và nhận lại khi mua nó.
Suy cho cũng đây cũng là một vấn đề nan giải, đành để nó ra phía sau vậy. Hiện tại Cảnh Hạ Vũ cần phải nhanh chóng về nhà, chuẩn bị tài liệu cho buổi dạy thêm vào tối nay.
- --