Thực sự là một...... chàng trai đẹp đến mức không ai có thể nỡ từ chối. Chàng trai nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi, làn da trắng nõn mịn màng, trắng trẻo đến phát sáng. Lông mi dưới mắt tạo thành bóng tối mờ nhạt, như thể dưới mắt có một vũng nước trong vắt. Dáng người cũng gầy gò, thanh tú nhưng khí chất lại không hề nữ tính chút nào mà mang dáng vẻ của một chàng trai sạch sẽ thuần khiết. Tony mặc dù đã quen nhìn thấy đủ loại mỹ nam mỹ nữ trong giới giải trí, nhưng anh cũng rất ngạc nhiên trước chàng trai trẻ này.
"Chào anh Tony." Chàng trai có phần câu nệ nói: "Em tên là Hà Nguyệt, chị Lệ Lệ bảo em đến gặp anh......"
"Cậu có biết tôi kêu cậu tới làm gì không?"
"Dạ." Hà Nguyệt gật đầu, "Tới làm trợ lý."
"Cậu có bằng lòng không?" Tony nghiêng đầu nhìn cậu, "Lệ Lệ nói ban đầu cậu đến phỏng vấn làm diễn viên, bây giờ lại được mời làm trợ lý, cậu không cảm thấy có chênh lệch quá lớn sao?"
"Cũng không có...... Em không thực sự muốn trở thành diễn viên, em chỉ muốn tìm một công việc, làm gì cũng được." Chàng trai rũ mắt xuống, dưới đôi mắt xinh đẹp có bóng tối chưa tan, có vẻ rất mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, "Thật ra trước đây em cũng đã tìm rất nhiều việc, nhưng không có công việc nào phù hợp với em, nên em đã đến công ty SAM để thử việc, thầy phỏng vấn nói khoa biểu diễn nghệ thuật không thể nhận em, thế nhưng chị Lệ Lệ lại giới thiệu cho em làm trợ lý, em rất biết ơn chị ấy."
Tony quả thực cũng bị giọng nói dịu dàng và khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai làm cảm động, suýt chút nữa đã đồng ý cho Hà Nguyệt ở lại, anh dừng lại một chút rồi nói: "Ừm... cậu bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám."
"Sao cậu không đi học?"
"Bởi vì trong nhà......" Hà Nguyệt do dự nghĩ nghĩ, "Chính là, kinh tế tương đối eo hẹp, cần đến tiền."
"Ồ, Lệ Lệ nói chân cậu có vấn đề à?"
"Sẽ không ảnh hưởng tới công việc." Hà Nguyệt vội vàng nói: "Chỉ là lúc trước em bị thương một chút...... Không sao cả, sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường."
Tony nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy Hà Nguyệt đi tới, tựa hồ không nhìn ra chân cậu có tật xấu gì, không què không quặt giống như người bình thường, dường như không phải là vấn đề lớn, nghĩ nghĩ một chút nói: "Được rồi, cậu có thể ở lại thử việc trước, sau đó nếu thấy phù hợp thì làm thủ tục nhập chức."
Đôi mắt thiếu niên đột nhiên sáng lên, cảm kích nói: "Cảm ơn anh Tony!"
Tony bình tĩnh nói: "Đừng vội cảm ơn tôi, A Nhiên không dễ hầu hạ đâu, đến lúc đó bị hắn mắng khóc cũng đừng đến trách tôi."
"Sẽ không, cảm ơn anh còn không kịp."
"Cậu phải sống cùng với Cố Nhiên, khi hắn đi công tác cậu phải đi theo, khi hắn không đi công tác cậu phải ở nhà chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của hắn, cái này Lệ Lệ đã nói với cậu rồi đúng không?"
Hà Nguyệt gật đầu.
"Có cần bàn chuyện này với người nhà của cậu không?"
"Không sao đâu, em sẽ tự nói chuyện với họ sau."
"Cậu...... cậu không phải là một thằng nhóc không muốn học mà bỏ nhà ra đi chứ?" Tony đột nhiên trở nên nghi ngờ.
Hà Nguyệt dở khóc dở cười, "Không phải, em thật sự rất cần việc làm, anh yên tâm, em sẽ cố gắng làm việc thật tốt."
Tony do dự gật đầu, nói chi tiết về công việc mà Hà Nguyệt cần làm, Hà Nguyệt lắng nghe rất chăm chú, thậm chí còn lấy ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chép, thái độ của cậu rất chân thành và nghiêm túc, làm cho Tony cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, anh bắt đầu kể cho Hà Nguyệt nghe một loạt tật xấu của Cố Nhiên.
Tony nói chuyện hơn một giờ, mới giải thích ngắn gọn mọi chuyện về Cố Nhiên, cậu như nhớ cả một quyển sách, cũng không biết mình nhớ được bao nhiêu.
"Để tôi đưa cậu đến trường quay." Tony đứng dậy nói: "Đi xem A Nhiên quay phim, lát nữa sẽ làm quen."
"Được." Hà Nguyệt cũng đứng dậy, cùng Tony đi đến địa điểm quay phim.
Tony cố ý bước nhanh hơn, dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn vào chân Hà Nguyệt, Hà Nguyệt lúc đi chậm cũng không khác người bình thường là bao, nhưng sau khi bước đi tăng tốc cùng Tony, tựa hồ có thể nhìn ra chân của cậu có chút bất tiện, bước đi chậm và nặng nề hơn so với bên phải, trọng tâm của cơ thể hơi nghiêng sang phải, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Ánh mắt Tony từ chân Hà Nguyệt chuyển đến trên mặt cậu, trong lòng có hơi khựng lại, chàng trai tựa hồ không theo kịp tốc độ của anh, nhưng lại không có biểu hiện khó chịu hay bất mãn, chỉ là cúi đầu nghiêm túc bước đi, sắc mặt có chút tái nhợt, màu môi cũng rất nhạt, dưới mắt dường như luôn có một lớp sương mù, khiến Tony tự hỏi liệu anh có phải đang cố ý bắt nạt cậu không.
Người đẹp làm gì cũng thấy thương, Tony không khỏi chậm lại tốc độ.
Hà Nguyệt theo Tony tới trường quay, từ xa đã nhìn thấy Cố Nhiên đứng ở giữa đám người, vóc dáng Cố Nhiên vốn cao hơn người khác rất nhiều, ngoại hình lại rất nổi bật, dù đứng ở đâu đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, chớ nói chi là nam chính, được tất cả mọi người vây quanh.
Cố Nhiên dường như không có nhiều lời thoại, nhưng khí tràng mạnh mẽ, đạo diễn không ngừng kêu cut, thay đổi nhiều vị trí máy quay, quay hết cảnh này đến cảnh khác. Trong quá trình quay phim dường như có một diễn viên quần chúng mắc sai lầm, khiến toàn bộ đoàn phim phải quay lại cảnh này, sắc mặt của Cố Nhiên tối sầm lại, liên tục chửi thề, không một ai trong đoàn làm phim dám nói chuyện lớn tiếng, nhân viên hiện trường vội vàng chạy tới trả lương rồi bảo hắn cút ra ngoài, không dám làm cho ngôi sao lớn không vui.
Bất quá Cố Nhiên mắng thì mắng, đến phiên hắn diễn đều hoàn thành rất khá, kỹ năng diễn xuất của hắn được truyền tải xuyên suốt toàn bộ quá trình, các chi tiết về cơ bản được diễn giải một cách hoàn hảo.
Tony và Hà Nguyệt đợi rất lâu, lúc chiều tà đoàn làm phim mới kết thúc công việc, lập tức một đám trợ lý và nhân viên tạm thời tụ tập xung quanh Cố Nhiên, giúp hắn lau mồ hôi đưa nước quạt quạt.
Tony mang Hà Nguyệt đi tới, vỗ vỗ lưng Cố Nhiên, "Cố thiếu gia đã vất vả rồi."
Cố Nhiên nhận lấy chiếc cốc nhân viên đưa tới, nhấp một ngụm nước, liếc mắt nhìn Hà Nguyệt bên cạnh Tony.
"Đây là trợ lý mới của cậu, cậu ấy tên Hà Nguyệt." Tony nói: "Buổi tối cậu ấy sẽ đi dự tiệc khánh công với cậu, anh đã đưa vé máy bay cho cậu ấy rồi, ở công ty còn có chút việc, nên anh sẽ không đi cùng cậu."
Hà Nguyệt đưa tay ra: "Chào anh Cố, sau này mong anh chỉ bảo."
Cố Nhiên không có ý định bắt tay với cậu, hai tay đút túi quần, uể oải đi về phía trước, cũng không quay đầu lại lưu lại một câu: "Đi mua một cốc cà phê đưa đến phòng khách của tôi, không có thời gian, đi nhanh lên."
Trong mắt Cố Nhiên trợ lý đều là những người vô hình hầu hạ hắn, bất kể là Lý Nguyệt, Trương Nguyệt hay Hà Nguyệt, đối với hắn mà nói đều là những khuôn mặt tồn tại mơ hồ.
Tony nhỏ giọng nói: "Đừng thêm sữa và đường vào cà phê."
"Đã biết." Cậu vừa viết ra những sở thích và điều cấm kỵ về chế độ ăn uống của Cố Nhiên vào sổ tay.
"Đi nhanh đi, lát nữa chúng ta phải đón máy bay." Tony nhìn đồng hồ, "Tôi phải đi trước, nơi này giao cho cậu."