• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một lúc, Cố Nhiên mới bình tĩnh nói, "Bởi vì làm minh tinh, không thể bảo vệ tốt cho em."

Hà Nguyệt ngây người không nói gì.

"Có phải bị anh làm cảm động không?"

"......"

Đèn xanh sáng lên, Cố Nhiên đạp ga khởi động xe, một tay hắn vuốt ve tóc chàng trai, tự nói, "Được rồi, cũng đừng quá cảm động nhé."

Hà Nguyệt nhỏ giọng nói, "Không cần như vậy, anh sẽ rất vất vả."

Cố Nhiên thản nhiên nói, "Sợ gì chứ, nhà anh có quặng mỏ, không chết đói đâu."

Nếu chỉ mình hắn rơi vào vòng xoáy dư luận, hắn chắc chắn sẽ không quan tâm, hắn là Cố Nhiên, làm sao có thể sợ những phương pháp tầm thường của truyền thông và antifan chứ.

Nhưng Hà Nguyệt thì khác. Hắn biết Hà Nguyệt không thể chịu nổi mức độ phơi bày, những tin đồn bê bối ác ý và những fan hâm mộ thù địch, hắn cũng biết Hà Nguyệt thậm chí còn muốn từ chức trợ lý, rồi hoàn toàn rời xa hắn, chỉ có như vậy mới có thể tránh xa những cuộc công kích độc ác đó.

Nhưng hắn không nỡ, hắn không thể để cậu đi. Cả đời này hắn có thể có vô số cách sống, nhưng Hà Nguyệt chỉ có một.

Vì vậy thà rằng chấm dứt hợp đồng và rời đi, cùng với chàng trai làm một người bình thường, chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất đáng mơ ước.

"Vậy sau này anh định làm gì?"

"Anh vẫn luôn đầu tư vào bất động sản, thu nhập không thua kém gì việc đóng phim. Hơn nữa, công ty của bố anh, luôn là anh trai anh quản lý, nếu anh qua đó cũng có thể giúp đỡ."

Hà Nguyệt "Ừm" một tiếng, một lúc sau lại thở dài, "Nhà có tiền, thật tốt."

Những người bình thường như bọn họ vẫn đang cật lực để kiếm sống, có người lại lo lắng không biết nên làm siêu sao hay kế thừa doanh nghiệp gia đình.

Cố Nhiên liếc cậu một cái, "Này, không phải em nên cảm thán anh giỏi đến mức nào sao? Năng lực mạnh, có thể kiếm tiền, lại còn đẹp trai, hắc hắc, một người đàn ông tốt như vậy tìm ở đâu ra?"

Hà Nguyệt bị sự tự mãn của hắn làm cho dở khóc dở cười, vì thế cười đáp lại, "Rồi rồi, anh vốn đã rất giỏi rồi."

"Vậy bây giờ em có yêu anh không?"

Hà Nguyệt bất đắc dĩ quay đầu ngủ, không thèm để ý đến hắn.

Cố Nhiên vẫn không buông tha, "Em nhất định sẽ yêu anh."

Xe đi qua quảng trường trung tâm thành phố B, trên những tòa nhà cao chót vót màu trắng xám, màn hình khổng lồ đang chạy tin tức "Cố Nhiên tuyên bố rời khỏi giới giải trí".

Hà Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe cộ ồn ào, đám đông tấp nập, trên cửa kính phản chiếu ra gương mặt bệnh tật nhợt nhạt của cậu, và cả người bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị đầy sức sống.

Sau khi về nhà, Hà Nguyệt đứng trong phòng một lúc, phát hiện bản thân chỉ còn một nửa thị lực, có nhiều việc không thể làm hơn trước.

Lấy đồ trở nên chậm chạp, đi bộ sẽ va vào đầu, cảm giác thăng bằng cũng trở nên rất kém, chỉ đi thẳng cũng trở nên rất khó khăn; ở bên trái có Cố Nhiên cậu hoàn toàn không nhận ra, chỉ có thể lắng nghe âm thanh bên trái, phải hoàn toàn quay người mới có thể nhìn thấy.

Cậu nhận ra mình trở nên vô dụng hơn trước, trong lúc nhất thời có chút mơ hồ.

Cố Nhiên bỏ đồ xuống, từ phía sau ôm lấy eo cậu, "Sao vậy, trông buồn bã thế?"

"Haiz, bây giờ tôi như thế này, chẳng làm gì được......"

"Không sao cả, anh giúp em làm là được." Cố Nhiên hôn nhẹ vào cổ cậu, "Tối nay muốn ăn gì? Anh làm cho em."

Hà Nguyệt không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, "Anh đâu có biết nấu ăn......"

"Trước đây không biết, bây giờ có thể học mà. Đóng phim không làm khó được anh, nấu ăn thì có gì to tát?"

"Hôm nay để tôi làm, nếu anh muốn học, sau này có thể......"

Cố Nhiên lập tức ấn cậu xuống ghế sô pha, lấy một cái chăn đắp lên người cậu, "Không được! Bây giờ em cần nghỉ ngơi."

Hà Nguyệt cẩn thận nói, "Vậy, gọi đồ ăn ngoài nhé?"

"Đồ ăn ngoài bẩn chết đi được, em vừa xuất viện, sao có thể ăn thứ đó?" Cố Nhiên xắn tay áo, vẻ mặt tự tin, "Muốn ăn gì? Em cứ chọn món đi."

"...... Tôi ăn gì cũng được."

Cố Nhiên thật sự đi lục lọi trong tủ lạnh một hồi, mang ra một đống nguyên liệu cần dùng hoặc không cần dùng, lại từ kệ sách lấy một quyển sách nấu ăn, vẻ mặt nghiêm túc bước vào phòng bếp.

Một lúc sau, Hà Nguyệt nghe thấy trong bếp có âm thanh "Loảng xoảng" của đồ vật bị vỡ.

"Sao vậy? Làm vỡ đồ à?"

"Không có không có, em đừng vào đây!" Người bên trong lớn tiếng nói, "Em xem tivi một chút đi." Sau đó thậm chí còn đóng chặt cửa bếp, ở bên trong đang bận rộn hừng hực.

Một lúc sau, lại có những âm thanh "Lách cách lang cang" kỳ lạ, Hà Nguyệt thật sự sợ Cố Nhiên sẽ làm nổ bếp, không nhịn được hỏi, "Cần giúp không? Nếu không tôi có thể hỗ trợ một tay."

Giọng Cố Nhiên tràn đầy tự tin, "Không cần, sắp xong rồi!"

Hà Nguyệt ngồi trong phòng khách không yên lòng xem tivi một lúc, mắt hơi mỏi, vì thế đứng dậy định vào bếp xem tình hình, đang lén lút đi về phía bếp thì Cố Nhiên đã bưng một nồi súp từ bếp ra.

"Không phải bảo em ngồi đó chờ sao, sợ anh làm nổ bếp à?"

"Ờ......" Cái này, thật sự có chút sợ.

"Được rồi, rửa tay ăn cơm thôi."

Cố Nhiên thật sự đã nấu ra một bàn cơm tối. Một nồi súp rau không rõ lá xanh, một đĩa trứng cà chua có hơi đen, khoai tây xào cắt thô (miếng?), và vài miếng bò bít tết không biết moi từ góc nào của tủ lạnh ra, chiên một chút, dù hơi cháy nhưng trông vẫn như vậy.

Hà Nguyệt cẩn thận gắp một miếng cà chua, nếm thử, ừm, thật sự là màu sắc hương vị...... không có gì cả.

Cố Nhiên cũng không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, hơi căng thẳng hỏi, "Thế nào?"

Hà Nguyệt mỉm cười gật đầu, "Rất ngon."

"Không tệ chứ!" Cố Nhiên rất đắc ý, lại múc cho Hà Nguyệt một bát canh, "Thử cái này nữa, anh làm theo công thức, có thiên phú không?"

Hà Nguyệt có cảm giác như một chú chó cưng khổng lồ đang vẫy đuôi khoe công với mình, "Anh cũng ăn đi."

Cố Nhiên gắp một miếng bò bít tết cho vào miệng, nhai hai cái, biểu cảm dần dần trở nên kỳ lạ, "Mặn quá."

Hà Nguyệt cũng thử một miếng, "Khá ngon, vị hơi đậm, ăn với cơm thì vừa vặn."

Nhớ tới bác sĩ đã nói Hà Nguyệt phải ăn nhạt, không được ăn đồ nhiều dầu mỡ và mặn, Cố Nhiên liền đứng dậy đổ cả đĩa bò bít tết đi, tiếp tục nếm thử món trứng xào cà chua, "Cái này cũng có vị lạ."

Hà Nguyệt nhìn miếng bò bít tết vô tội trong thùng rác, có chút đau lòng, thở dài, "Thật lãng phí, cũng không mặn lắm, vẫn có thể ăn được."

Cố Nhiên nhíu mày lục lọi trong đĩa một hồi, không hài lòng nói, "Cái quái gì vậy, căn bản không phải đồ ăn cho người."

Đây là lần đầu tiên Hà Nguyệt thấy có người trực tiếp chỉ trích mình như vậy, không khỏi cười nói, "Anh làm lần đầu đã rất tốt rồi."

"Vẫn là em nấu ngon nhất."

Lần trước nhìn Hà Nguyệt nấu ăn trong bếp, dường như đã là chuyện rất lâu rồi, hắn vẫn nhớ hơi nước bốc lên từ những chiếc bánh hấp làm mờ đi lớp kính, phía sau hơi nước là gương mặt mờ ảo của chàng trai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK