Hà Nguyệt chỉ có thể nhấc một góc chăn lên, tiếp tục lay hắn.
Trong lúc ngủ mơ Cố Nhiên đột nhiên nắm lấy tay Hà Nguyệt, kéo cậu lên giường, một chân dài vòng qua eo Hà Nguyệt, ôm cả người cậu vào lòng, như thể mơ thấy cậu là một cái gối lớn, rất thỏa mãn tiếp tục ngủ.
"Anh làm gì vậy!" Hà Nguyệt sợ hãi muốn đẩy Cố Nhiên ra, nhưng đối phương mạnh hơn cậu rất nhiều, mặt cậu dán chặt vào ngực Cố Nhiên, chỉ có thể dùng sức giãy dụa, "Mau thả tôi ra......"
Cố Nhiên ôm "chiếc gối lớn" thoải mái sượt một lúc mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Hà Nguyệt không biết từ lúc nào đã chạy vào trong lòng mình.
Chàng trai bị đè xuống, lông mày hơi nhíu lại, môi hơi nhếch lên, mắt ngân ngấn nước, gương mặt ửng hồng (thực ra là phát do sốt), như thể đang động dục.
"Mẹ kiếp!" Cố Nhiên lập tức nổi da gà, đẩy Hà Nguyệt xuống giường, "Sao cậu lại ở trên giường tôi?!"
Hà Nguyệt vốn đang phát sốt, lại bị ném xuống đất, choáng váng đến mức không nói nên lời.
Cố Nhiên không biết tại sao mình lại đột nhiên tức giận như vậy.
Kỳ thực có quá nhiều người muốn dùng tình dục dụ dỗ hắn bước lên đỉnh, nửa đêm nửa hôm leo lên giường hắn cũng không phải là không có, hắn cũng không có ranh giới đạo đức gì, trước nay đều là thấy vừa mắt thì lên giường, không vừa mắt thì bảo họ cút.
Nhưng hắn chỉ mơ hồ cảm thấy, Hà Nguyệt không nên như vậy, giả vờ ngây thơ thuần khiết, tựa như một bông hoa trên núi cao, ai ngờ cậu cũng là một tên đê tiện muốn bị "làm", không hiểu sao hắn lại cảm thấy đặc biệt ghê tởm.
"Là lúc anh đang ngủ kéo tôi lên giường." Hà Nguyệt ngẩng đầu, mặt không cảm xúc.
Cố Nhiên giật mình, trong ký ức mơ hồ trong giấc ngủ, hình như quả thực đã kéo cậu lên giường.
Hà Nguyệt đỡ mép giường đứng dậy, vuốt thẳng chiếc áo sơ mi nhăn nhúm rồi quay người chuẩn bị bữa sáng cho Cố Nhiên.
"Ăn cơm đi." Hà Nguyệt mở từng hộp cơm ra, "Lát nữa phải đi họp báo sớm, sau khi ăn xong sẽ trang điểm."
Cố Nhiên nhìn bánh cuốn tôm tươi, cháo cá phi lê, salad bơ và hộp xoài trên bàn, đều là những món mình thích, lại nhìn Hà Nguyệt không biết đang vui hay giận, không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Khó chịu đến mức muốn xách Hà Nguyệt lên đánh một trận.
"Biểu cảm đó của cậu là có ý gì?" Cố Nhiên lạnh lùng nói: "Cho rằng tôi đã trách oan cho cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi muốn trách oan thì trách oan, cậu mẹ nó phải chịu đựng cho tôi!"
Hà Nguyệt sốt đến khó chịu, cảm thấy không khí mình thở ra rất nóng, cậu thấp giọng nói: "Biết rồi, không sao hết."
Cố Nhiên cảm thấy như đang đấm vào bông, rõ ràng hắn đang tức muốn chết, vậy mà đối phương lại giả vờ tốt bụng không thèm nhấp nhất với hắn, cực kỳ nghẹn uất.
Hắn tức giận cắn vài miếng, liếc mắt nhìn thấy Hà Nguyệt đứng ở một bên, đôi mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc.
"Khóc cái gì?!" Cố Nhiên hung ác nói: "Cậu không phải là đàn ông sao?!"
Hà Nguyệt sửng sốt, giật mình vội vàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Cố Nhiên.
Mắt cậu chỉ hơi đỏ do sốt, không đến mức muốn khóc.
Có những người sinh ra đã tự cao tự đại, cậu cần gì phải tức giận.
Trong ba ngày họp báo tiếp theo, Hà Nguyệt đều từng bước chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Cố Nhiên, dường như đã quên mất việc bị đá ra khỏi giường. Hà Nguyệt không đề cập đến, Cố Nhiên cũng coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, tiếp tục vênh mặt hất hàm ra lệnh cho cậu làm này làm nọ.
Sau ba ngày họp báo, cuối cùng cũng có thể trở về thành phố B nghỉ ngơi vài ngày, lúc về có một lối đi VIP ở sân bay, không bị fan hâm mộ vây quanh, Cố Nhiên hai tay đút trong túi nghênh ngang đi về phía trước, Hà Nguyệt đẩy từng chồng bao lớn bao nhỏ theo sau.
"Hà Nguyệt." Cố Nhiên đột nhiên dừng lại, duỗi một chân, nâng cằm nói: "Dây giày bung rồi, buộc lại đi."
"Được, đợi một chút." Hà Nguyệt đặt xe đẩy hành lý xuống, ngồi xổm dưới chân Cố Nhiên giúp hắn buộc dây giày, đang định đứng dậy thì lại nghe Cố Nhiên nói: "Chặt quá, buộc lại."
Hà Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất rút dây giày ra, chỉnh lại một lần nữa rồi thắt nút, dây giày được buộc chặt như lúc đầu.
Cố Nhiên liếc nhìn chàng trai đang ngồi xổm dưới chân mình, mái tóc của cậu trông rất mềm mại, giống như cậu vậy, vẫn luôn dịu dàng và ngoan ngoãn.
Hà Nguyệt buộc dây giày xong, lúc đứng dậy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Cố Nhiên theo bản năng ôm lấy thân thể đang lung lay sắp ngã của Hà Nguyệt, giật mình nói: "Này?"
"Không sao......" Hà Nguyệt miễn cưỡng đứng dậy, ba ngày nay cơn sốt của cậu vẫn không thuyên giảm, hơn nữa vốn là có chút hạ đường huyết, ngồi xuống đứng dậy thường sẽ chóng mặt.
Cố Nhiên bây giờ mới nhận ra cơ thể của trợ lý nhỏ rất nóng, hai mắt ngấn nước, khóe mắt đỏ bừng, rõ ràng là đang bị bệnh, "Cậu sốt à?"
"Không sao đâu." Hà Nguyệt nhận ra Cố Nhiên đang nắm lấy cánh tay mình, không chút dấu vết rút tay lại, "Có chút sốt, ngủ một giấc là được."
"...... Thật là vô dụng, yếu đuối như phụ nữ." Cố Nhiên thật ra không có ý nói khó nghe như vậy, nhưng lời ra hỏi miệng không hiểu sao lại biến thành công kích gay gắt.
Hà Nguyệt đã quá quen vờ như không nghe thấy, đẩy xe hành lý tiếp tục đi.
Trong lòng Cố Nhiên lại có một ngọn lửa không tên, bị bệnh thì bị bệnh, hắn mới sẽ không cảm thấy áy náy, không phải lúc cậu bị sốt chỉ đá một cái thôi sao, có trợ lý nào chưa từng bị hắn đối xử như vậy chứ? Tại sao người này lại tỏ ra ôn hòa như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không khóc không nháo, giả vờ rộng lượng ư? Thật dối trá! Ghê tởm!
Hà Nguyệt không biết trong lòng Cố đại minh tinh lại phức tạp và dằn vặt như vậy, lúc đầu bị Cố Nhiên đối xử thô lỗ quả thật có chút tức giận, nhưng sau đó lại bình thường trở lại, cậu cũng không có tài nghệ nào, nếu không làm trợ lý của Cố Nhiên, cũng không biết sẽ làm được việc gì.
Nếu nghề trợ lý này dễ làm như vậy, đời nào lại tới phiên cậu? Cố Nhiên chỉ là tính tình không tốt, cũng không phải giết người phóng hỏa, cậu nhẫn nhịn là được, đây cũng là một phần của công việc, tiền đâu phải dễ kiếm.
Sau khi hiểu ra điều này, Hà Nguyệt cũng chỉ nghĩ Cố Nhiên là một con chó cắn người bừa bãi, coi những lời nói cay nghiệt của hắn chẳng khác nào chó sủa.
Sau khi lên máy bay, Hà Nguyệt thực sự cảm thấy mệt mỏi vì cảm lạnh ba ngày liên tục, cơ thể nóng bừng, trong người lại cảm thấy rất lạnh, lúc lạnh lúc nóng mà liên tục đổ mồ hôi, nằm trên ghế cảm thấy cả người như muốn rời ra thành từng mảnh, mắt đều không mở nổi, bởi vì khó chịu chỉ có thể cuộn mình nằm nghiêng ở trên ghế.
Lờ mờ nghe được Cố Nhiên tựa hồ đang bảo tiếp viên hàng không lấy thêm chăn, một lúc sau, cậu nghe thấy một âm thanh sột soạt, chăn được đắp lên người cậu.