Hà Nguyệt chỉ nhớ mình đã ngủ quên trên máy bay, giống như đã ngủ rất lâu, ngủ bù cho những ngày thiếu ngủ mấy hôm nay, ngủ tới khi nào hạ cánh cũng không hay biết, lúc tỉnh dậy đã từ trên máy bay nằm trong xe.
Đây quả thực là một điều rất đáng sợ. Cố Nhiên không mang theo trợ lý nào khác lên máy bay, chẳng lẽ Cố Nhiên tự mình đưa cậu từ máy bay lên xe sao? Hà Nguyệt bất giác rùng mình.
Cố Nhiên nhìn dáng vẻ bối rối lúc tỉnh dậy của Hà Nguyệt qua kính chiếu hậu, không khỏi mỉm cười.
Tài xế liếc nhìn thoáng qua nụ cười "dịu dàng" của Cố Nhiên, lần nữa khẳng định cậu trợ lý xinh đẹp này nhất định có quan hệ thể xác với đại minh tinh nhà mình.
"Thật xin lỗi......" Hà Nguyệt có chút xấu hổ, "Trên máy bay ngủ sâu quá."
"Không có lần sau." Cố Nhiên cao cao tại thượng nói: "Lần sau mà ngủ quên trong giờ làm việc sẽ bị sa thải."
"Xin lỗi."
"Lần này tâm trạng tôi tốt, sẽ tha cho cậu một lần."
"......Cảm ơn."
Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng của đại minh tinh, một giây trước "tâm trạng tốt" nhưng giây sau rất có thể sẽ nổi điên.
"Lát nữa cậu đi siêu thị mua những thứ cậu thường dùng." Cố Nhiên nói: "Cậu sẽ chuyển đến nhà tôi, Tony có nói với cậu phải không?"
"Vâng." Hà Nguyệt gật đầu, Tony nói trợ lý sinh hoạt sẽ ở cùng với Cố Nhiên, chăm lo ăn uống sinh hoạt hàng ngày cho hắn.
"Cậu có thể tự đi được không? Tôi sẽ gửi địa chỉ nhà cho cậu, sau khi mua sắm xong cậu có thể tới."
"Được." Hà Nguyệt nói: "Cứ để em ở siêu thị, anh về trước đi."
Cố Nhiên gật đầu.
Sau khi Hà Nguyệt ngủ một giấc ngon lành, cảm thấy nhiệt độ trên trán không còn cao nữa, tinh thần cũng sảng khoái, cậu do dự một lát, nhẹ giọng nói: "Chuyện đó, cảm ơn anh."
Cố Nhiên nhướng mày: "Cám ơn cái gì?"
"Ừ thì, là chuyện trên máy bay......"
"Chậc." Cố Nhiên trợn mắt, "Trợ lý được tôi ôm từ máy bay ra sân bay, cậu là người đầu tiên."
Hà Nguyệt lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói "Thực xin lỗi".
Cố Nhiên cảm thấy có lẽ não mình úng nước rồi, cư nhiên cảm thấy chàng trai đỏ mặt trong gương chiếu hậu có chút đáng yêu.
Hắn nhớ lại vừa rồi trên máy bay, Hà Nguyệt ngủ như lợn chết, dù có hét thế nào cũng không tỉnh lại, Cố Nhiên chỉ đơn giản bế cậu lên, liên lạc với nhân viên sân bay tạm thời mở lối thoát hiểm, tránh né fan hâm mộ trực tiếp ôm cậu vào bãi đỗ xe, các nhân viên tiếp ứng nhìn đại minh tinh cư nhiên ôm một thiếu niên xinh đẹp trong lòng ngực, biểu cảm rất quái dị, nhưng cũng không ai dám chụp ảnh.
Lúc Hà Nguyệt ngủ say cả người mềm như bông, khuôn mặt xinh đẹp vô thức ngửa về phía sau, ngoan ngoãn yếu ớt như một chú mèo nhỏ.
Nhớ lại cảm giác ôm Hà Nguyệt vừa rồi, Cố Nhiên lại cứng đờ. Hắn thầm chửi mẹ nó, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại sự xao động của mình.
Xe chạy tới siêu thị cạnh nhà Cố Nhiên rồi dừng lại, Hà Nguyệt đang định mở cửa bước xuống xe thì Cố Nhiên đột nhiên nói: "Cậu tự đi siêu thị được không?"
Hà Nguyệt có chút khó hiểu, "Không thành vấn đề." Cậu không phải đứa trẻ ba tuổi, chẳng lẽ lại bị lạc trong siêu thị.
Sắc mặt Cố đại minh tinh có chút vặn vẹo, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
Hà Nguyệt hỏi: "Sao thế?"
"Cậu còn......" Cố Nhiên cau mày, cứng ngắc nói: "Cậu còn, khụ...... Phát sốt không?"
"À, đỡ hơn nhiều rồi, giờ đã không sao nữa, có chuyện gì sao?"
"......Quên đi." Cố Nhiên lúng túng đội mũ và đeo kính râm, thở dài một hơi như thể đã từ bỏ chính mình, "Tôi đi cùng cậu."
Cố Nhiên cảm thấy mình nhất định uống nhầm thuốc, kỳ thực hắn lo lắng vẻ mặt tái nhợt vô dụng này của trợ lý này sẽ kiệt sức mà ngất xỉu trong siêu thị. Hắn tự an ủi chính mình, nếu tên này chết ở siêu thị thì hắn sẽ phải trả tiền bồi thường, để phòng ngừa vạn nhất vẫn nên cùng cậu đi siêu thị...... Đúng, chính là như vậy.
Hà Nguyệt có chút cảm động nói: "Thật sự không cần, anh có thể về trước."
"Đừng nói nhảm nữa, xuống xe." Cố đại minh tinh mở cửa xe xuống, gõ cửa sổ xe nói với tài xế: "Anh tan làm trước đi, lát nữa tôi sẽ tự mình về nhà." Nói xong liền nghênh ngang mà đi về phía siêu thị.
Hà Nguyệt có chút đắc ý đi theo hắn, vừa đi vừa nói: "Thật ra không cần làm phiền anh, em đã khá hơn nhiều rồi...... Nếu anh đi siêu thị mà bị người ta nhận ra sẽ gặp rắc rối......"
"Nếu còn nói nhảm nữa tôi sẽ trói cậu ném xuống đường." Cố Nhiên hạ vành mũ xuống, từ trên cao mà nhìn Hà Nguyệt, "Không phải tôi quan tâm cậu, chỉ là muốn dạo siêu thị vài vòng, cậu đừng tự luyến."
Hà Nguyệt không dám nói nữa, đẩy xe mua sắm theo sau Cố Nhiên.
Lần cuối cùng Cố Nhiên đến một siêu thị lớn như thế này là cách đây vài năm, những ngôi sao lớn như hắn thường cố gắng tránh xuất hiện trước công chúng. Dù đeo kính râm và đội mũ, nhưng dáng người cao ráo và đường nét cơ bắp rõ ràng vẫn khác hẳn với những người qua đường, cho dù có che mặt đi trong đám đông vẫn bị nhận ra, đặc biệt là bên cạnh còn có một chàng trai xinh đẹp, hai người đi cùng nhau thực sự rất bắt mắt.
Cố đại minh tinh vô cùng thích thú dạo quanh siêu thị, đây là lần đầu tiên hắn đến đây sau nhiều năm như vậy, mọi thứ nhìn thấy đều mới mẻ, giống như một người giàu có đến thăm khu ổ chuột.
"Có muốn mua bàn chải đánh răng không?" Cố Nhiên hỏi.
"Vâng, để em xem thử."
"Ở đây có khăn tắm." Đại minh tinh cải trang vi hành vui vẻ bước đi.
"Ồ...... được rồi." Hà Nguyệt vội vàng cầm lấy bàn chải đánh răng, đẩy xe đẩy đi theo.
"Cái này rất thích hợp với cậu." Cố Nhiên lấy một chiếc khăn màu hồng nhạt nhét vào trong ngực Hà Nguyệt, "Loại người ẻo lả như cậu hẳn là rất thích màu hồng."
"......"
"Hóa ra đồ lót và khăn tắm được để chung với nhau." Cố Nhiên bị quầy bán đồ lót đối diện thu hút, "Lúc tôi còn nhỏ không có thiết kế tiện lợi như vậy."
"Chờ một chút......" Hà Nguyệt ném chiếc khăn vào xe đẩy, đẩy xe đuổi theo hắn.
Cố Nhiên lúc này mới ý thức được Hà Nguyệt vẫn đang đẩy xe, "Để tôi đẩy."
"Không cần."
Cố Nhiên hất tay Hà Nguyệt ra, tự mình đẩy xe hàng, khinh thường nói: "Nhìn cổ tay gầy gò của cậu kìa, tôi nhìn còn phát bực."
Hà Nguyệt không nói nên lời, vị đại thiếu gia này chắc đang coi cậu là Lâm muội muội quá......
Hà Nguyệt mua đồ vệ sinh cá nhân và một ít quần áo xong, lúc đi ngang qua quầy rau quả tươi mới dừng lại, hỏi: "Nhà anh có rau không? Có muốn mua một ít không?"
"Không có." Trước đây hắn sẽ trực tiếp nhờ trợ lý đến quán ăn yêu thích của mình, đóng gói thức ăn mang về, nhà bếp trong nhà có được sử dụng hay không là cả một vấn đề.
Vì vậy Hà Nguyệt mua một ít rau xanh, súp lơ, cà chua, hai cân tôm tươi và một hộp thịt bò tươi, sau đó đi đến quầy trái cây theo mùa.
"Quý khách có muốn mua xoài không?" Cô gái nhỏ bán xoài có vẻ là sinh viên đang đi làm thêm, cầm xoài lên nói với Hà Nguyệt: "Xoài mới về ~ vừa to vừa ngọt."