Mặc dù tay phải còn đang chảy máu nhưng theo phản xạ, anh vẫn đưa tay còn lại ra đỡ lấy cơ thể kiều diễm của cô. Rắc rối lại càng ấp tới nhiều hơn, một bên là cánh tay đang đổ máu, bên còn lại thì phải chống đỡ cho một cô gái mình không hề quen. Khung cảnh đúng là dở khóc dỡ cười... Từ đằng xa có một người đàn ông lạ mặt bước đến. Trên người khoát lên một bộ đồng phục màu đen từ đầu đến chân, thân hình cao ráo và vạm vỡ. Anh ta cung kính chào Tuấn Hạo và báo cáo tình hình:
_Thưa ngài, quản gia Hạ không yên tâm để ngài đi một mình nên đã cử chúng tôi theo sát ngài, xin ngài thứ lỗi cho chúng tôi.
_ Không cần trình bày nữa, mau đỡ cô gái này vào xe,sao đó lái xe đến bệnh viện tổng hợp trung tâm thành phố.
_ Tuân lệnh!
Chiếc xe sau một khoảng thời gian dừng lại cuối cùng cũng được lăng bánh. Chiếc xe Rolls Royce êm ái chạy thật mượt mà trên con đường lớn rồi dừng lại trước bệnh viện trung ương thành phố chỉ sau 15 phút. Một chiếc xe sang như vậy đậu trước bệnh viện cũng quả thật là phô trương. Cũng may bây giờ trờ đã thật tối, nếu không thì cũng đã thu hút sự chú ý của biết bao nhiêu người. Lỡ như bị bọn nhà báo tôm tép bắt gặp lại có thêm mấy tin báo lá cải làm ảnh hưởng đến Trương Gia.
Vừa bước vào trong, đã có hai ba nữ y tá ra hỗ trợ anh đỡ lấy cô gái.
_ Mời ngài đi lối này, trưởng khoa Dạ đã chuẩn bị phòng VIP cho ngài.
Có lẽ ở cái bệnh viện to lớn này, không ai là không biết anh. Một phần vì danh thế quá to lớn, một phần vì anh là người bạn thân duy nhất của trưởng khoa của bệnh viện, Dạ Minh Sơn. Một bác sĩ tài năng hiếm có của giới y học. Đã tham gia biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật lớn nhỏ trong nước và ngoài nước, cống hiện hết mình cho nền y học khiến cho ai nấy cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Cánh cửa căng phòng VIP mở ra, anh được hai ba bác sĩ vây quanh rồi băng bó vết thương một cách cẩn thận, ngoài ra còn được ưu ái chụp MRI để chuẩn đoán vết thương. Cũng may vì mặt một bộ vest khá dày nên những mảnh thủy tinh đã không ghim quá sao vào da thịt anh, đó chỉ là một vết thương cơ bản, chỉ cần một tuần là khỏi hẳn. Sau khi băng bó xong xuôi anh liền dặn dò cẩn thận:
_ Cô gái ban nãy, cũng hãy khám bệnh cho thật cẩn thận.
_ Tôi hiểu rồi thưa ngài- Vị bác sĩ băng bó cho anh vội vàng đáp.
Sau khi hoàn thành xong công việc của mình, vị bác sĩ liền rời đi để lại căn phòng rộng lớn cho anh nghĩ ngơi. Yên tĩnh chưa được bao lâu thì cánh cửa phòng bệnh ấy lại được mở ra. Một người con trai trẻ tuổi bước vào vô cùng tự nhiên như đã quen biết trước.
_ Trễ rồi còn đến đây?
_ Xem kìa, cậu bạn cao lãnh của tôi bị ai đánh à. Dạ Minh Sơn trêu chọc.
_ Không đến lượt bác sĩ tài năng này quan tâm
_ Thôi nào~ mày dấu gái trong phòng bệnh khác chứ gì, đừng tưởng tao không biết, nhưng cô y tá ban nãy đã kể tôi nghe rồi. Không ngờ sao bao nhiêu năm vắng bóng, bây giờ bạn đã có trong mình tình yêu rồi.
_ Đừng ăn nói bậy, tao chỉ vô tình gặp người phụ nữ ấy trên đường thôi.
_ Hazzzz, không cần chối bỏ, tao biết tôi đẹp trai nhưng không có bị khùng. Người này là ai hả, mau khai ra nào
Câu nói tưởng chừng như chứng tỏ vẻ tự luyến trên lại chẳng ai có thể bác bỏ được. Quả thật anh ta rất đẹp trai, gương mặt vô cùng thanh tú khiến ai nhìn thấy lần đầu cũng đủ khắc ghi trong lòng. Lại thêm vóc người cao ráo và tài ăn nói mật ngọt giết người đã khiến bao nhiêu cô gái đã mê mệt vì anh. Còn nhớ hai năm trước ở bệnh viện. Năm đó Dạ Minh Sơn vừa đạt được thành tựu lớn ở lĩnh vực của mình khiến ai nấy cũng tung hô ngưỡng mộ, năm ấy, anh đã ra tay cứu lấy cuộc đời của một cô gái họ Tô trước cánh cổng của tử thần. Từ đó khiến cô ấy đã đâm ra yêu mếnh vị bác sĩ đã cứu mình, cái tình yêu ấy mãnh liệt đến mức cô thao thức mong nhớ anh, ngày ngày đến bệnh viện để mong gặp được vị bác sĩ của mình. Sao đó vài tháng, cô liền tổ chức một buổi lễ cầu hôn vô cùng hoành tráng tại bệnh viện khiến ai có mặt vào ngày hôm đó cũng trầm trồ vì sự tráng lệ, thế như theo tình tình chạy....chạy tình tình theo. Vì quá đam mê với công việc nhưng cũng chẳng nỡ làm trái tim thiếu nữ mong manh ấy rơi lệ, anh đã nhẹ nhàng từ chối tình yêu ấy và giải thích cho cô nghe về mong muốn của mình. Thấy Tô Tô cô nương cô đơn, anh liền mai mối cô cho một vị bác sĩ độc thân cấp. Chẳng ai ngờ được hai người ấy lại hiểu nhau, yêu nhau thắm thiết chỉ sau vài tháng. Tròn một năm thì cũng kết hôn. Quả là một câu chuyện chấn động lúc bấy giờ...
******
Sau khi bị ép hỏi một hồi lâu, cuối cùng Tuấn Hạo cũng phải chịu kể cho bạn mình nghe mọi chuyện đã diễn ra...
_ Phụt....há há há....tao không ngờ...mày...cái thằng này lại dễ dãi đến thế, ban đầu tao chỉ chọc mày bị gái đánh...có dè đâu...mày bị thật!
Trước sự trêu chọc và cà khịa không ngừng từ bạn mình, Trương Tuấn Hạo cũng chỉ im lặng không chấp nhất.
_ Này, tao qua gặp tiểu cô nương kia một chút nhé
_Mày định làm gì!!?
_Tao chỉ đi dò thám tình hình thôi, không có gì phải căng thẳng đâu nhé bạn hiền.
Nói chưa hết câu, Dạ Minh Sơn đã chạy đi qua phòng bệnh của cô gái bí ẩn ấy. Đi được vài bước thì liền dừng chân lại rồi suy nghĩ
_ Bây giờ đã hơn 2 giờ sáng rồi... nếu như đi làm phiền tiểu cô nương thì thật là có lỗi
Thấy giờ cũng đã muộn rồi, anh liền quay trở về tư phòng của mình nghĩ ngơi chờ sáng hôm sao gặp gỡ nói chuyện với cô nương ấy...Sáng hôm sau, dưới cái lạnh của sương sớm, có một thiếu nữ rút mình trong chăn êm ấm ngủ ngon lành một mạch tới sáng như chưa hề biết chuyện gì xảy ra...Cũng đã gần 8 giờ sáng, ánh nắng bình minh rọi vào cửa sổ khiến cô cũng từ từ mở mắt tỉnh dậy...
_ Đã...sáng rồi sao, ngủ đã quá...
Lờ đờ tỉnh dậy...mở mắt ra nhìn cho thật rõ xung quanh, cô mới chật nhận ra một điều không tưởng.
_??? Đây là bệnh viện sao? Tại sao mình lại ở đây chứ...tối qua mình còn đang đi dạo trên cầu mà....sao giờ lại ở đây....
Lúc này, một giọng nói thánh thót vang lên
_ Tiểu cô nương tỉnh lại rồi à~