_Áaaaaaaa, anh làm gì vậy...?
Hoản loạn hết sức hoản loạn rồi, chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà đối phương đã nhào lại ôm cô rồi. Hỉ Ái bắt đầu quýnh quán hết cả lên,tay chân quơ loạn xạ như đang cố tìm đường thoát ra. Tuấn Hạo thấy thế cũng làm lạ. Chỉ đơn giản là một cái ôm thôi mà tại sao cô ấy phải rối rít lên như thế, chẳng phải hỷ ái đã từng có người yêu rồi sao, đáng lẽ ra cô phải thấy chuyện này vô cùng bình thường mới đúng.
_Tôi chỉ ôm em thôi mà, sao lại phản ứng dữ dội như vậy chứ?
_Hứ! Anh muốn làm gì thì cũng phải báo trước chứ, biết làm vậy tôi sợ lắm không?
_Em sợ cái gì?
_Tôi sợ anh đổi ý giở trò lưu manh với tôi....
Thiếu nữ trước mắt lại xù lông nữa rồi, chưa gì mà đã xem anh như là người xấu, xem anh như kẻ biến thái không hơn không kém, nghe có tức không cơ chứ!
_Nhưng dù gì chúng ta đã trở thành một cặp tình nhân rồi, sao em lại ngại ngùng những chuyện như vậy chứ?- Tuấn Hạo nhỏ giọng an ủi.
_ Tình nhân thì tình nhân chứ, lúc trước khi có người yêu tôi cũng có bao giờ ôm như thế đâu, cùng lắm là nắm tay thôi...
Nói chuyện với cô gái nhỏ này càng nghe càng sốc, không ngờ bây giờ lại còn có cặp đôi yêu nhau xa cách như, thế đến cả ôm cũng không dám thì còn làm được gì. Thảo nào Hỉ Ái vẫn còn ngây thơ và ngốc nghếch như thế...
_ Cô bé à, từ ngày hôm nay tôi sẽ chỉ dạy cho em thật nhiều đấy.
_ Anh tính dạy cho tôi cái gì?
_ Kiến thức cuộc sống, khi yêu nhau thì cần phải làm gì
_Cái đó mà cũng cần phải học hả....?
Đúng là nghe có hơi vô lý nhưng đối với cô gái ngốc nghếch như Hỉ Ái thì cần phải tiếp thu lên đến tối đa. Ngỡ như cô ngốc quá, bị người khác lừa gạt lúc nào chẳng hay, lại thêm cái tính lương thiện của mình, kiểu gì cũng bị lợi dụng không thương tiếc.
_Đương nhiên, em chắc chắn là phải học!
_Rồi rồi, học gì cũng được, nhưng để mai tính được không đã gần 10:00 rồi đó, tôi cũng muốn đi ngủ nữa...
Lúc này Hỉ Ái đã ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai một cái nhìn như con mèo lười trống đáng yêu vô cùng. Hết sức chịu đựng trước cái vẻ đáng yêu của cô, anh cũng đành cam chịu đắp chăn đi ngủ sớm.
_ Được được, chúng ta đi ngủ thôi.
_Ế....khoan đã, vậy chúng ta ngủ chung thật sao?
_ Đúng vậy!
_ Anh hứa đi rồi tôi mới dám ngủ.
_ Em cần tôi hứa gì?
_ Hứa rằng sẽ không làm bậy bạ khi tôi ngủ!
_Được, tôi hứa với em, em đừng lo, tôi luôn tôn trọng quyết định người phụ nữ của mình.
_Nhớ giữ lời ấy nhá.
Sau khi hoàn thành xong mục đích thì gương mặt Hỉ Ái liền trở nên tươi tắn trở lại, miệng mở nụ cười roi rói như vừa trúng số độc đắc. Thế nhưng cái sự trẻ con này không khiến anh ghét bỏ mà lại khiến anh thấy cô dễ thương hơn bao giờ hết. Đây cũng có thể là một lý do to lớn khiến anh giữ cô lại bên mình. Nói xong coi liền nằm cái ạch xuống giường, kéo chân lên đắp, bắt đầu giấc ngủ ngon lành của mình. Anh thấy vậy cũng tiến lại nằm cạnh cô xuống giường. Cánh tay không chịu yên vị mà choàng qua ôm eo cô.
_ A.....anh làm gì nữa vậy...
_ Tôi đang ôm em để ngủ
_ Bắt buộc phải ôm hả?- Hỉ Ái bực dọc hỏi
_ Tôi phải ôm em thì mới ngủ được.
_Nhưng mà tay anh nặng lắm ý, như voi vậy.
Từ tổng tài cao cao tại thượng lại bị cô so sánh với một con voi không thương tiếc. Cơ thể anh rắn chắc thế này không lẽ lại nặng vậy sao. Đúng thật là hết cách. Anh đành phải thu cánh tay của mình về và không được ôm cô nữa.
_Tôi chiều theo ý em hết đấy nhé! Mà trước khi ngủ, cho tôi hỏi một câu
_ Anh hỏi đi....
_ Em với tên kia yêu nhau được bao lâu rồi?
_ Bạn trai cũ của tôi hả? Hình như khoảng nửa năm...mà anh hỏi chi vậy.
_ Không có gì, chúng ta ngủ thôi.
Nói xong cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ban đầu bảo sợ là sợ vậy thôi chứ sau đó liền ngủ một mạch ngon lành như đang ở nhà của mình. Có lẽ cô vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi. Nói thật, vóc dáng khi ngủ của cô cũng rất dễ thương, gương mặt xinh đẹp lộ ra thấy rõ.Chớp lấy cơ hội cô đã ngủ say, anh liền đưa tay qua ôm chặt lấy eo của cô, sau đó tựa đầu vào lưng cô hít một hơi thật sâu. Cảm giác này vô cùng dễ chịu và thư giãn. Chưa bao giờ anh lại tham lam muốn hít mùi hương của một ai đó như vậy. Trông có hơi biến thái một chút nhưng lại rất ngọt ngào.
*************
Sáng hôm sau, khi trời đã lờ mờ sáng, cô theo bản năng đã lò mò dậy, sao đó rời khỏi phòng tìm sự giúp đỡ của những người giúp việc xung quanh. Lúc này chỉ mới là 5 giờ sáng nên anh nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.
_Chết rồi...cửa này cần mật khẩu sao....giờ sao đây...
Khi cô vừa chạm tay vào thì một tiếng bíp vang lên, cánh cửa đã mở ra.Vừa bước ra khỏi phòng thì một giọng nói liền vang lên.
_Vương tiểu thư đang tìm tôi ạ?
_ Ôi, à dạ con chào bác, sao bác biết được...
_Đây là quần áo và đồ dùng sinh hoạt cá nhân của cô, khi cô chuẩn bị xong thì cứ xuống nhà ăn sáng. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe để đưa đón cô đi học.
_Dạ cảm ơn bác rất nhiều.
Quả nhiên quản gia Hạ là một người vô cùng chu đáo. Ông ấy có khả năng tính toán và dự đoán tất cả những gì mà những người xung quanh cần. Khả năng tìm hiểu và thu thập hông tin cũng vô cùng nhanh nhẹn. Nếu là một quản gia của một người tài giỏi thì ông cũng phải rất rất giỏi. Nếu nhưng tính tới ngày hôm nay, ông ấy đã làm quản gia được 43 năm rồi. Về kinh nghiệm và độ hiểu biết thì trong căn nhà này không ai qua được ông ấy.
********
Sau khi nhận được quần áo và vật dụng vệ sinh cá nhân. Hỉ Ái bước vào phòng tắm để sinh hoạt. Đúng là người nhà giàu có khác, đến cả nhà tắm cũng phải xây thật rộng lớn, có cả bồn tắm bên trong, vòi nước được thiết kế cảm ứng khiến cho Hỉ Ái phải loay hoay mãi mới mở được....
_Cái vòi nước thôi mà....có cần kì công vậy không trời, bảo sao hôm qua anh ấy kêu mình học đủ thứ điều. Nếu không học chắc mình điên mất thôi!
Sau 15 phút tắm rửa và sinh hoạt, Hỉ Ái lon ton bước ra ngoài và di chuyển xuống dưới nhà ăn theo sự chỉ dẫn của người giúp việc....
_Oaaaaaa nhà bếp rộng quá!
Đây là lần đầu tiên cô thấy một phòng bếp rộng lớn như vậy. Thiết kế trang nhã kèm theo bao nhiêu thiết bị gia dụng mà từ lâu cô đã ước mơ. Nào là lò nướng kiểu Pháp, tủ lạnh to lớn chưa được bao nhiêu đồ ăn tươi ngon. Máy xây hiện đại, bộ dao kéo chuyên nghiệp dành cho đầu bếp. Cô thích nhất là nấu ăn nhưng chỉ với căn phòng bếp nhỏ hẹp ở nhà trọ của mình thì chẳng thể nào làm nổi món gì đặc sắc cả.
_Bác ơi, có thể cho con nấu ăn thử ở đây không. Cho con thử nấu ăn ở đây một lần thôi được không.
Bỗng nhiên một người giúp việc lên tiếng:
_Thưa tiểu thư, chúng tôi đã nấu bữa sáng cho cô đầy đủ. Cô không cần phải cực nhọc vào bếp đâu ạ
Nghe đến đây sắc mặt Hỉ Ái liền hạ xuống, gương mặt buồn bã đi thấy rõ. Cô đâu cần những người xung quanh tích cực phục vụ mình như vậy chứ, cô chỉ muốn làm những điều mình ước mơ thôi mà...
_Cô có thể làm tất cả những gì cô muốn thưa tiểu thư! - Quản gia Hạ liền lên tiếng.
_Tất cả những người ở đây nên nhớ rõ, không ai được cãi lời của Vương tiểu thư
Sau khi bị quản gia Hạ lên tiếng nhắc nhỡ, những người giúp việc liền nhanh nhẹn dẫn cô đến căn bếp ấy, giới thiệu cho cô cách sử dụng các thiết bị điện như thế nào cho đúng. Mở tủ lạnh ra, bên trong là hàn hà xa số thức ăn, từ đồ tươi sống cho đến rau củ quả tươi. Thấy đống thức ăn tươi ngon kia, mắt Hỉ Ái sáng rực như gặp được tình yêu đời mình.
_ Thưa tiểu thư, cô cứ thoải mái sử dụng nguyên liệu ở đây ạ.- Người giúp việc cung kính nói.
_Em cảm ơn chị nhiều.
Không cần chần chờ gì nữa. Cô liền bắt tay vào nấu ăn như mong muốn của mình. Hôm nay cô sẽ trổ tài làm món beef steak thơm ngon mà cô đã gìn giữ công thức bấy lâu. Trong lúc đang hăn say nấu ăn, bỗng nhiên cô dừng lại suy nghĩ gì đó một chút rồi tiếp túc công việc của mình....
************
30 phút sau, món ăn của cô đã hoàn thành, cô để phần ăn cô đã chuẩn bị ra bàn sau đó tức tốc dọn dẹp căn bếp sạch sẽ, một cái nhà bếp đẹp thế này cô cũng xót lắm chứ, phải gìn giữ cho thật cẩn thận mới được. Từ đằng xa xa, có một người tiến đến rồi ôm chầm lấy cô từ phía sau.