_Em tỉnh lại rồi à?
Hỉ Ái xoay người từ từ ngước nhìn nam nhân ngồi đối diện mình. Phong thái cao lãnh ngất người, hay tay vẫn đang liên tục gõ từng nhịp trên bàn phím để xử lí đống công việc khổng lồ của mình. Hỉ Ái lúc này mới định thần lại, trong lòng dần dần nhớ đến những chuyện kinh khủng đã xảy ra vào đêm qua.
_Sao tôi lại ở đây, căn phòng này....rõ ràng không phải là căn phòng đêm qua mà.
_Tôi đưa em về Trương gia rồi.
_Đây đâu phải là phòng của anh - Hỉ Ái bất giác thốt lên.
_Em vẫn còn nhớ à. Nhưng mà thật không may, tôi đã đưa em đến một căn biệt thự khác rồi.
_Anh giữ tôi ở lại đây làm gì, đêm qua anh làm nhục tôi chưa đủ sao...anh còn muốn gì ở tôi.
_Hỉ Ái, em đúng thật là rất ngây thơ, đáng lẽ ra khi nhìn thấy tôi mặc bộ vest thay cho tên Tấn Trường thì em phải hiểu ra mọi chuyện rồi chứ.
_Ý anh là...?
_Chúng ta đã kết hôn với nhau rồi. Tên Tấn Trường đó chỉ làm thế thân cho tôi trong buổi lễ thôi. Hiện giờ, trên giấy tờ pháp lí, chúng ta đã làm vợ chồng của nhau. Đưa em về nhà sống chung là điều bình thường thôi.
_Không...không thể nào...Vậy còn bác Tâm và bác Anna, hai người đó ra sao rồi...chắc hẳn họ đang rất lo lắng, làm ơn cho tôi gặp lại họ đi....
_Hỉ Ái, em vẫn còn nghĩ rằng họ đối xử tốt với em như vậy sao.
_Tuấn Hạo....anh đã làm gì họ rồi...anh muốn gì thì cứ trút hết lên tôi.
_Nếu em ngoan ngoãn một chút thì tôi sẽ kể cho em nghe mọi chuyện
_Được...anh muốn gì tôi cũng chấp nhận, giờ mạng sống của tôi thuộc về anh. Xin đừng làm hại anh ấy...
Tuấn Hạo thấy Hỉ Ái vì người đàn ông khác mà nghe lời như vậy thì liền không cam lòng, thâm tâm cáu xé đến cực hạn chỉ hận không thể giết chết tên khốn dám dụ dỗ người của anh. Tuấn Hạo hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh sao đó cũng kể cho Hỉ Ái nghe.
***************
Ba tháng trước, tại ngôi nhà nhỏ của ông Hoàng Thanh Tâm. Dưới tiết trời oi ả của cái nắng mùa hè, cái nắng vàng gay gắn ăn sâu vào da thịt của con người, cả gia đình họ Hoàng đã phải đón tiếp một vị khác đặt biệt đến không báo trước.
Nam thầm với chiều cao 1m87 khoát trên mình bộ vest đen lịch lãm lái chiếc xe sang đến miền quê hiu quạnh như vậy cũng đã thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu người. Với lịch trình bận rộn của mình, anh chỉ có thể đến đâu một lúc sao đó phải quay về công ty. Từng bước chân thon dài tiến vào trong, Tuấn Hạo vẻ mặt điềm tĩnh chào hỏi mọi người.
_Chào ông Hoàng, bà Anna, chào cậu Trường. Xin lỗi vì tôi đã mạo mụi đến đây mà không báo trước.
_Cậu...cậu...là ai, không biết cậu đến đây có việc gì. Tôi nhớ gia đình chúng tôi đâu có quen biết cậu.- Ông Tâm chầm chậm nói.
_Tôi là người thân quan trọng nhất của Hỉ Ái, mong có một cơ hội để trò chuyện với gia đình của ông.
_Người thân của Hỉ Ái...? Tôi nhớ cha con bé mất rồi...gia đình cũng đâu có anh em gì?
_Khoan đã! Cha à....hình như....anh ta...anh ta là Trương Tuấn Hạo, tổng giám đốc công ty mô giới bất động sản Trương thị lừng lẫy.
_Thật vinh hạnh khi cậu đây biết tới tôi.
_Sao ngài đây lại nói như vậy, không giấu ngài...tôi đã ngưỡng mộ ngài từ rất lâu, chính là từ cái hồi ngài sang bên ***** lập công ty. Tôi đã mong muốn có một cơ hội để làm việc dưới trướng của ngài.
Tấn Trường vừa nói vừa tiến lên thêm một bước mong có cơ hội để nhìn Tuấn Hạo rõ hơn.
_Vâỵ... Xin mời ngài vào nhà rồi hẵng nói chuyện- ông Tâm liền lên tiếng.
*************
_Xin giới thiệu lại với ông bà và cậu đây, tôi là Trương Tuấn Hạo, là người yêu cũ của Hỉ Ái.
Ông Vương nghe xong sắc mặt liền trở nên lo lắng.
_Người...yêu cũ...sao?
_Đúng vậy, bởi vì bản thân tôi không có nhiều thời gian nên tôi xin được phép nói thẳng ra vấn đề.
_Tôi nghe nói cậu Trường và em ấy sắp kết hôn. Tôi muốn gia đình dừng việc này lại và mong rằng cậu đây sẽ từ bỏ Hỉ Ái.
_Tại sao lại như vậy!?
Trong lòng Tấn Trường giờ đây rối như những sợi tơ vò nát. Tại sao lại bắt anh từ bỏ Hỉ Ái, yêu cầu này có phải rất quá đáng rồi không.
_Đương nhiên tôi đến đây không phải mang theo tay không. Đây là 30 triệu đô và hợp đồng quảng cáo với công ty người mẫu trực thuộc Trương thị.
_Nếu như gia đình đồng ý thì toàn bộ những thứ này sẽ thuộc về ông bà và cậu Trường. Còn nếu từ chối thì đừng trách Trương Tuấn Hạo tôi hành xử độc ác.
_Các vị cứ từ từ suy nghĩ.
_Chúng tôi đồng ý! - Tấn Trường dõng dạc tuyên bố.
_TRƯỜNG! SAO CON LẠI NÓI VẬY!
Ông Tâm tận mắt chứng kiến người con trai duy nhất của mình vì tiền bạc mà chấp nhận bỏ rơi người vợ sắp cưới của mình cho một gã đàn ông xa lạ mà tinh thần suy sụp. Hai tay chống xuống đùi mà mất đi hoàn toàn sức sống
_Con đối với con bé như vậy, sao cha dám đối diện với bác Vương đâu...Tấn Trường....
_Xin ông đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại Hỉ Ái.
_Sao tôi có thể tin được cậu?
_Với thế lực của tôi, tôi có thể dễ dàng trừ khử ai mà tôi muốn, không cần tốn công đến thương lượng như vậy.
Ông Tâm bị những lời nói trầm lặng của Tuấn Hạo làm cho tâm can day dứt. Nội tâm trong lòng liên tục đấu đá nhau không biết nên chấp nhận hay từ chối. Người đàn ông trước mắt thật sự quá nguy hiểm, cảm giác lúc này như chỉ cần sơ ý một chút là tự đẩy mình vào chỗ chết ngay
_Thôi được, chúng tôi đồng ý.
Cả căn phòng khách rộng lớn im lặng đến lạ thường trước lời nói của bà Anna, ông Tâm nghe xong cũng chỉ có thể lắc đầu.
_Mình à....chúng ta không có quyền từ chối...tôi chỉ có thể khuyên ông như vậy thôi.
_Cảm ơn gia đình đã chịu khó hợp tác, nhưng còn một điều nữa tôi muốn các vị đây chấp thuận
_Mong rằng các vị sẽ thực hiện mọi việc theo kế hoạch của tôi.
_Được, giờ đây ngài muốn gì cũng được.
Tấn Trường nuốt một ngụm nước bọt, trên trán ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, dẫu biết việc buông bỏ Hỉ Ái là một điều vô cùng khó khăn nhưng nếu dám làm phật ý Vương tổng thì hậu quả chẳng ai lường trước được. Nếu có thái độ không hợp tác, gia đình của anh sẽ bị phong sát không thương tiếc.
Buổi thương lượng chỉ kéo dài 30 phút mà cứ ngỡ lâu đến cả trăm năm. Cả gia đình phải cùng nhau cắn răng chịu đừng mà lừa dối Hỉ Ái cho đến ngày lễ cưới được diễn ra....
Chỉ sau ngày hôm đó, gia đình của ông Tâm sẽ được ra nước ngoài sinh sống mãi mãi theo như yêu cầu của Tuấn Hạo. Mặc dù vô cùng đau lòng vì sự thật trước mắt nhưng bọn họ vẫn được đối đãi vô cùng chu đáo vì những tổn thất tin thần của mình
***************
_Hỉ Ái à, bây giờ em đã hiểu ra mọi chuyện rồi chứ, tên Tấn Trường đấy không muốn giữ em lại bên mình nữa đâu.
_Không thể nào.... từng người thân của tôi đều vì anh mà rời bỏ tôi. Chắc anh hả dạ lắm phải không...tôi chỉ là thứ dùng để mua vui cho anh thôi.